Đụng!
Một tiếng nổ rung trời phát ra, viêm trụ màu đen đã cùng Bá Thiên Kiếm Kình của Bách Lý Cảnh Thiên đụng vào nhau, nhưng vẫn chưa có song xung kích mãnh liệt.
Bởi vì… Chỉ trong nháy mắt, khí kình được sinh ra sau va chạm, đã bị lôi viêm màu đen thiêu đốt thành hư vô. Ngay sau đó, soạt một tiếng, kiếm kình mãnh liệt kai theo mũi kiếm mà vỡ vụn, hóa thành nhiên liệu cho viêm trụ, đều biến thành hư vô.
Mà viêm trụ kia, lại lấy tốc độ mắt trần có thể thấy được mà thôn phệ kiếm mang này, chỉ trong nháy mắt, đã tan rã đi một phần ba lưỡi kiếm, mà vẫn còn đang ăn mòn, giống như châu chấu theo kiếm mang kia bổ tới, đi ngược dòng nước, ăn mòn đến không còn gì!
Sao lại thế này?
Hai mắt co rụt lại, trong lòng Bách Lý cảnh thiên hoảng hốt, đầy đầu chảy ra mồ hôi lạnh như thác. Hắn thật không có nghĩ đến, Trác Phàm lại còn chiêu này, Lôi Viêm màu đen kia thế mà lại có lực công kích viễn siêu kiếm khí, mà lại… Uy lực càng mạnh hơn chiêu vừa rồi của hắn.
Nhưng sao hắn có thể biết, Phá Không Lôi Viêm này, chính là Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, chuyên phá các loại kết giới, là chiêu có lực công kích mạnh nhất trong Không Minh Thần Đồng, giống như Lôi Viêm, là sát khí mạnh nhất.
Cho dù Bá Thiên kiếm đạo của hắn có lợi hại hơn, nhưng nếu không có đạt tới thực lực của Kiếm Vương, khi gặp phải loại sát chiêu kết hợp tính đột kích cùng tính ăn mòn này lại với nhau, cũng không có nữa phần năng lực chống lại.
Kết quả là, vẻ mặt Bách Lý Cảnh Thiên trở nên hãi nhiên, trong tay kết ấn quyết, không ngừng tăng lên lực đạo của kiếm mang kia, nhưng lại vẫn không có tác dụng gì.
Khí thế không gì địch nổi của Phá Không Lôi Viêm kia đã đánh nát đạo kiếm khí lớn mạnh, thẳng tắp đánh về trán hắn, chớp mắt liền tới gần. Uy áp khủng bố, để cho hắn ngửi thấy khí tức tử vong.
Trong lòng kinh hãi, Bách Lý Cảnh Thiên muốn lui lại, nhưng đã không kịp. Dưới tình thế cấp bách như thế, trong tay hắn lóe lên ánh sáng, một thanh Thần kiếm có ngân quang kỳ dị đã đứng trước người hắn.
Ầm!
Lại một tiếng nổ tung chấn thiên triệt địa vang lên, chấn đến thiên địa run rẩy. Mà viêm trụ màu đen kia, đã bị chặn lấy, cũng không thôn phệ tiếp.
Thấy cảnh này, Bách Lý Cảnh Thiên đầu tiên là giật mình, tiếp theo mới nhếch miệng cười một cái, đắc ỹ nhìn về phía Trác Phàm: “Hắc hắc hắc… Cô đã tìm ra nhược điểm Hắc Viêm này của ngươi, tuy món đồ chơi này rất lợi hại, nhưng cũng không mạnh tới nổi có thể phá hủy tất cả mọi thứ trên thế gian. Thanh Ngân Nguyệt Hàn Quang kiếm này của cô, tuy không phải năm đại Thần kiếm, nhưng cũng là Linh binh thập nhị phẩm, bên trong có ba ngàn thước Tinh Linh nhập chủ. Cho dù Hắc Viêm của ngươi có quỷ dị, cũng không làm gì được cô. Mà đây chỉ là uy lực của Hắc Viêm, ngươi lại có năng lực gì, ha ha ha…”
Nghe được lời này, mọi người sững sờ, vẻ mặt lo âu nhìn về phía Trác Phàm.
Trác Phàm chỉ nhíu mi lại một cái, cũng không thèm để ý tới, ánh mắt khẽ híp lại, cúi đầu lầm bầm nói: “Linh binh có Tinh Linh nhập chủ, đã có thể gia nhập hàng ngũ Thánh binh, nhưng chỉ cần không phải Thánh binh lục phẩm, sao Diệt Thế Lôi Viêm lại không thể dung hợp đây?”
Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, Trác phàm giữ im lặng.
Bách Lý Cảnh Thiên thấy vậy, mi mắt lắc một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn về phía hắn.
Sao vậy… Vốn từ của hắn nghèo nàn hay là đang tìm phương pháp giải quyết?
Thực ra vừa rồi hắn cố ý kêu gào, khiêu khích Trác Phàm, muốn xem xem tiểu tử này còn có hậu chiêu gì hay không, nhưng phản ứng hiện tại của Trác Phàm, để cho hắn nghi hoặc vô cùng.
Là không còn mưu kế, hay là đang có âm mưu gì đây?
Nhưng rất nhanh, hắn liền biết, Trác Phàm không phải không còn mưu kế, cũng không phải đang ấp ủ âm mưu gì, bởi vì cũng không cần thiết. Bách Lý Cảnh Thiên hắn cho dù xuất ra Linh binh thập nhị phẩm hiếm thấy trong thiên hạ này, cũng không có cơ hội thắng được… Nữa phần!
Rắc rắc rắc…
Từng tiếng bạo liệt thanh thúy vang vọng bên tai, Bách Lý Cảnh thiên chợt run lên một cái, sắc mặt trở nên cứng đờ, sau đó di chuyển đầu qua một cách cứng ngắt, nhìn về trường kiếm màu bạc chói lọi kia, thấy trên lưỡi kiếm óng ánh sáng long lanh đã xuất hiện từng vết nứt.
Ngay sau đó, ngọn lửa màu đen cuồn cuộn giống như giòi bọ, chui ra từ khe hỡ bên trong.
Tê!
Tròng mắt hơi run lên, Bách Lý cảnh thiên hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tay nắm chặt trường kiếm như cọng rơm cứu mạng cũng kịch liệt run rẩy.
Cái này… Kiếm này…
Oanh!
Còn chưa kịp lắng lại nỗi sợ trong lòng, đã nghe thấy từng tiếng ầm vang vang lên, Linh binh thập nhị phẩm đã vỡ vụn trong nháy mắt, hóa thành từng mãnh vụn, tản mát trên không trung. Mà Lôi Viêm mãnh liệt kia thì giống như một đầu hung thú khát máu, thôn phệ tất cả mọi thứ, gặm đến xương cốt cũng không xót lại chút cặn nào.
Ngay sau đó, Lôi Viêm hóa thành một con rắn dài, bắn thẳng tắp về Bách Lý Cảnh Thiên, tản ra ánh sáng tử vong!
Hai chân run run, mặt mũi Bách Lý Cảnh thiên tràn đầy vẻ không thể tin, giống như đã bị dọa sợ, đứng không nhúc nhích, sao hắn có thể nghĩ đến, đường đường là Linh binh thập nhị phẩm, cũng đỡ không được Lôi Viêm hung mãnh này.
Lại nói, đồ chơi này đến cùng là cái gì vậy, sao lại biến thái như thế!
Hắn đã sắp muốn khóc lên, trong lòng Bách Lý Cảnh Thiên kêu rên, đã không cố kỵ như trước, thấy đạo Lôi Viêm này sắp đến, theo bản năng hất đầu lên, sau đó nghiên người bay ra ngoài, dùng tư thế chó chụp mồi chật vật bay ra ngoài.
Loại chật vật này, nếu bị đám quý tộc của Kiếm Tinh đế quốc nhìn thấy, Thái tử hắn xem như mất hết thể diện.
Nhưng trong giờ khắc này, dưới tình huống nguy cấp như vậy, hắn cũng không phải cố kỵ nữa.
Mắt thấy Lôi Viêm màu đen kia đxa bay vụt về hướng trời xa, trên đầu Bách Lý Cảnh Thiên đều là mồ hôi lạnh, khuôn mặt kinh khủng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sắc mặt cũng bị dọa đến trắng bệch.
Bất quá còn tốt, xem như miễn cưỡng vượt qua cửa này!
Mí mắt run rẩy càng thêm kịch liệt, sau khi Bách Lý Cảnh Thiên giao thủ chánh thức cùng TRác Phàm, hắn cuối cùng cũng minh bạch, đó là một đối thủ đáng sợ cỡ nào.
Cơ hồ chỉ trong một chiêu, liền để cho hắn có loại cảm giác sắp tử vong.
Quay đầu nhìn thật sâu về Trác Phàm, sắc mặt Bách Lý Cảnh Thiên càng thêm ngưng trọng, lại không thốt ra được câu nào. Muốn kêu gào? Bây giờ hắn còn sức để kêu sao? Bây giờ ngay cả chút sức lực để kêu gào hắn cũng không có, vừa rồi còn thiếu chút nữa chết trên tay đối phương.
Nói vài câu ngoan thoại, sau đó vội chạy đi, bảo trụ mạng nhỏ? Ha ha… Hắn cảm thấy giờ khắc này, hắn chỉ cần quay người đi, đối phương liền sẽ thả ra một cái Lôi Viêm phá Không, đến lúc đó hắn liền ngỏm củ tỏi, phải vực dậy mười hai phần vạn tinh thân, không dám có nữa phần thất thần, nào có tâm tư nói lời hung ác!
Lúc này, Trác Phàm giống như một tên Tử Thần chân chính, đang chú ý tới bóng người của hắn, trong mắt đều là ánh sáng tĩnh mịch. Chỉ cần hắn có chỗ sơ sẩy, tất sẽ chết không có chỗ chôn.
Lúc này, trốn cũng không được, đánh cũng không xong, nên làm gì bây giờ?
Chờ!
Không sai, Bách Lý Cảnh Thiên không hổ là Thái tử của Kiếm Tinh đế quốc, văn võ song toàn, dưới tình huống nguy cấp, gặp phải một yêu nghiệt nghịch thiên như này, cho dùng mình đá shjt cũng không đánh lại thì chờ là một phương pháp tốt nhất.
Mặc kệ Trác Phàm ra chiêu gì, hắn chỉ cần tránh đi là được, lấy thực lực của hắn, chỉ cần không lộ ra sơ hổ, thì vẫn có thể bảo mệnh. Mà hắn cũng không trốn, miễng cho lộ sau lưng ra cho địch nhân đánh.
Chỉ cần hắn chờ được một cao thủ Kiếm Vương tới, thì hắn đã thắng!
Thế là, dựa theo mạch suy nghĩ của hắn, Bách Lý Cảnh Thiên cẩn thận từng li từng tí mà nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, cũng không động đậy. Chỉ trong lòng lại mắng thầm, xú nữ nhân Bách Lý Ngự Vũ này, công tác tình báo thật là quá kém. Nói cái gì tên tiểu tử này chỉ là Dung Hồn cảnh, coi như cao thủ Quy Nguyên cảnh bình thường cũng đều không biến thái như hắn.
Lão tử cùng mấy huynh đệ đều bị nữ nhân này hại chết!
Thế nhưng sao hắn lại biết, lời nói của Bách Lý Ngự Vũ đều là thật, nàng chỉ thấy Trác Phàm ra tay một lần, chính là lần giao đấu cùng Mộ Dung Tuyết.
Sao nàng có thể biết, lần kia hắn lại còn giữu nhiều thực lực như vậy?
Mà Trác Phàm nhìn thấy hắn đứng im, cũng sững sờ, nhưng rất nhah liền đoán ra được ý đồ của hắn, trong mắt lóe lên tinh mang, cũng đứng lặng yên ở nơi đó, một đôi tròng mắt cũng nhìn chăm chú về hắn.
Mí mắt lắc lên một cái, Bách Lý Cảnh Thiên cũng rất ngờ vực, sao tiểu tử này cũng không động đậy? ChỜ ta có lợi ích gì, tốc chiến tốc thắng mới có lợi với hắn, sao hắn lại chờ cùng ta?
Chẳng lẽ hắn cũng không sợ có một Kiếm vương đến, hắn lại lãng phí thời gian cùng ta như vậy, chết có chỗ chôn không?
Trong lòng Bách Lý Cảnh thiên kỳ dị, trong mắt đều là vẻ mê hoặc, ngơ ngác bất động. Đám người phía dưới thấy hai người như vậy cũng nghi hoặc một chút, nhưng rất nhanh bọn họ giống như đã phát hiện ra điều gì, vẻ mặt vui cười nhìn về Bách Lý Cảnh Thiên, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tay, đều là thanh âm cười nhạo.
Phảng phất giống như đang nói, nhìn thằng ngốc kia kìa, đứng bất động giống như gỗ!
Mí mắt rung động, Bách Lý Cảnh Thiên đã cảm nhận được ác ý chế giễu của mọi người phía dưới, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, vẫn chăm chú nhìn về phía Trác Phàm, lộ ra vẻ kiệt ngạo.
Hừ, đám kiến hôi các ngươi biết cái gì, cô đây chính là sách lược, sách lược có hiểu không? Không phải cô sợ chiến, mà là vì thắng lợi mới tạm thời ẩn nhẫn, các ngươi hiểu không?
Hừ, một đám không có học thức!
Thế nhưng rất hiển nhiên, bọn họ cũng không hiểu được sự hùng tài vĩ lược của Thái tử gia, vẫn luôn chỉ trỏ, thỉnh thoảng còn cười đùa một tiếng, tràn đầy vẻ trêu chọc.
Đến sau cùng, Trác Phàm vẫn luôn lạnh lùng đối diện hắn, không có nhúc nhích, cũng nhịnh không được mà phốc một tiếng, bật cười lắc lắc đầu, mặt mũi đều là vẻ chế nhạo.
Khẽ giật mình, Thái tử gia này đã hoàn toàn ngu ngơ, đám kiến hôi không có kiến thức làm như thế cũng thôi đi, sao đối thủ mà hắn nhận định cũng có đức hạnh này...
"A!"
Thế mà, còn chưa đợi mở ra nghi hoặc trong lòng, hắn đã cảm giác được một cỗ đau đớn bứt rứt từ tận đáy lòng, nhịn không được mà hét to một tiếng. Sau đó vội vàng nhìn về chỗ truyền tới đâu đớn kia, hai mắt ngưng tụ lại, vẻ mặt hiện lên hốt hoảng, toàn thân cao thấp lần nữa ohun trào ra mồ hôi lạnh: “Sao… Sao lại thế…”
Xì xì xì…
Lôi Viêm màu đen kia đang thiêu đốt kịch liệt trên bàn tay như ngọc kia của Thái tử gia, sau đó lan lên cánh tay, đầu vai của hắn.
Mọi người thấy vậy, cũng cùng cười to, trên mặt hiện đầy vẻ chế nhạo, riêng Âu Dương Trường Thanh cuối cùng cũng tìm được thời cơ trả thù, càng không lựa lời, như dìm đối phương vào đáy cốc “Cái gì mà đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của 5 châu, Kiếm Tinh thái tử a, thật ra là một kẻ ngu. Lửa cháy đến tay áo cũng không có chút phản ứng, chờ lửa cháy lên cánh tay mới biết được. Phản ứng như này… Gọi là đệ nhất trì độn của 5 châu thì đúng hơn, ha ha ha…”
“Ta nghe qua trên đời có chuyện chờ chết, thì ra là như vậy, ha ha ha…” So với quý công tử Âu Dương Trường Thanh, Trác Phàm thân là lão tổ ác miệng, lúc này nhìn thấy Thái tử gia kia bị thiêu đến kêu gào, cũng nhịn không được mở miệng chế nhạo…