Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1705 - Chương 1711: Ta Chính Là Không Nói

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1711: Ta Chính Là Không Nói

Ngao ngao ngao…

Hỏa diễm đen nhánh đang thiêu đốt cánh tay trắng nõn của Bách Lý Cảnh Thiên, làm cho cánh tay hắn vỡ vụn từng mảnh, thiêu đốt đến không còn gì, sau đó chạy dọc theo cánh tay lên đến trên đầu vai.

Vẻ mặt Bách Lý Cảnh Thiên hoảng sợ vung vẩy cánh tay, nhảy loạn trên không trung, kêu gào chấn thiên, đau đớn kịch liệt giống như cây kim đâm vào nội tâm hắn, trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh như thác, sắc mặt vì đau đớn cũng trở nên vặn vẹo.

Nhưng đây cũng không phải chỗ mà hắn sợ nhất, đau đớn dữ dội thì sao, Hắn dù sao cũng là Thái tử đã từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt của Bách Lý gia, sao lại chịu không nổi cái này?

Mà chỗ mấu chốt là khi Hắc Viêm kia đi tới chỗ nào, cho dù hắn đã cố vung tay hay dùng nguyên lực đẩy ra cũng đều không có tác dụng, đây cũng là điều làm hắn hoảng sợ nhất trong lòng.

Lôi Viêm quỷ dị này… Căn bản hắn diệt không được!

Cái này mang ý nghĩa, hắn sẽ bị đốt chết tươi ở chỗ này, không còn chút đường sống.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Bách Lý Cảnh Thiên càng thêm khủng hoảng, trong đầu càng bối rối, cho dù là la lối ôm xòm hay giãy giụa cũng không có chút tác dụng gì. Lực lượng của ngọn lửa kia đã thiêu đến trên đầu vai hắn, rất nhanh hắn liền bị đốt tan thành mây khói.

Nhìn thấy cảnh này, lại cảm giác được Hắc Viêm kia cũng không có yếu bớt nữa phần, vẫn đang bùng nổ, nội tâm của Bách Lý Cảnh Thiên đã sụp đổ hoàn toàn

Hiện tại hắn hối hận rồi, sao hắn lại không cẩn thận như thế, sao lại không chú ý đến thân hình mình bị dính Hắc Hỏa này đây? Nếu hắn phát hiện sớm một chút, đánh bay Hắc Viêm dính trên quần áo này, thì bây giờ cũng sẽ không đi vào tình huống hung hiểm đến nhường này.

Thế nhưng, bây giờ hắn hối hận nhưng lúc trước, khi đó Trác Phàm bày ra chiến lực cường đại, để cho tâm thần hắn đều tập trung trên thân nam nhân giống như Ma Vương kia, đâu còn chú ý đến những việc nhỏ nhặt này?

Này giống như có một mãnh hổ đang nhìn ngươi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống ngươi, đến lúc đó chẳng lẽ ngươi còn sẽ chú ý đến một con kiến đang gặm ngón chân ngươi sao?

Rất hiển nhiên, mọi người dưới uy hiếp mạnh mẽ này, cũng không cách nào chú ý hết mọi việc. Nhưng mà lần này, con kiến dưới chân hắn cũng không phải một con kiến thông thường, mà là kiến độc có thể uy hiếp đến sinh mệnh hắn. Bây giờ chẳng khác gì trong người hắn toàn là kịch độc, chỉ chờ nó phát tán toàn thân, thì hắn hẳn phải chết, cũng không khác mấy so với bị mãnh hổ cắn xé, thậm chí còn thống khổ hơn rất nhiều.

Chỉ là nguy cơ tiềm tang này, lúc trước hắn cũng không chú ý tới.

Nhưng đây chỉ có một mình hắn không chú ý tới mà thôi, kẻ trong cuộc thì mê mang ngơ ngác, nhưng mọi người bên ngoài thì đã đem những việc này nhìn ở trong mắt, từng người hiểu rõ như gương sáng!

Trong tai nghe thấy tiếng gào thét nhe răng trợn mắt của Bách Lý Cảnh Thiên, trác Phàm sờ mũi một cái, sắc mặt trở nên lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại xẹt qua đường cong cười nhạo như có như không: “Thật ra lúc nãy khi hắn tránh thoát một chiêu kia, cũng không né hết được Lôi Viêm Phá Không, trên quần áo bị dính lại một tia lửa, nhưng mà ta không nói!”

“Ừm, ta cũng nhìn thấy, vốn chỉ là một tia lửa to bằng hạt vừng mà thôi, ban đầu cũng không có gì, nhưng về sau lại bùng nổ!” Nhẹ gật đầu, sắc mặt Diệp Lân run lên một cái, tiếp lời nói: “Thấy hắn không phát hiện, ta cũng lười nói!”

Lời vừa nói ra, đám người đang trọng thương liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về Bách Lý Cảnh Thiên đang kêu rên trên không trung kia, đều lộ ra ý cười chế nhạo.

Chỉ riêng tên dở hơi Âu Dương Trường Thanh vỗ vỗ vào đầu vai Diệp Lân, vừa giận vừa cười oán giận nói: “Ai, Diệp huynh ngươi cứ như vậy là không đúng rồi. Dù nói thế nào, chúng ta cũng là nhân sĩ chính đạo, muốn thắng cũng phải thắng đến quang minh chính đại phải hay không? Đã biết rõ trên tay áo người ta có vật nguy hiểm đến thế, sao có thể không nhắc nhở được? Đây cũng không phải phong phạm của thế hệ quang minh lỗi lạc, người trong chính đạo chúng ta nên có! Nếu là ta, bổn công tử trước sẽ nhắc hắn trừ đi phiền phức trên tay áo, rồi lại nhất quyết thư hùng!”

“Thật sao, đã như vậy, sao vừa rồi ngươi không nói?” Liếc hắn một cái, Diệp Lân hừ nhẹ một tiếng, khinh thường bĩu môi.

Nhếch miệng cười một cái, Âu Dương Trường Thanh lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn một vòng qua mọi người, lớn tiếng châm chọc nói: “Vừa rồi không phải ta đã nói, người trong chính đạo thì nên quang minh lỗi lạc. Nhưng bây giờ người đang so chiêu cùng Thái tử điện hạ, cũng không phải nhân sĩ chính đạo, Trác Phàm chính là ma đạo a, ma đạo còn có chiêu gì không thể ra? Cho nên vì công bằng, bổn công tử phát hiện vật trên tay áo ngài cũng không nhắc nhở mà còn nháy mắt cho mọi người, để các huynh đệ ngậm miệng lại, đừng để ngài phát hiện. Không để cho những quần chúng chúng ta vẽ vời thêm chuyện, quấy rẩy hai cao thủ quyết đấu. Cho nên chúng ta cũng nhìn không nói. Thái tử điện hạ, các ngươi đánh tiếp đi, chúng ta cam đoan sẽ là những người xem hợp cách, tuyệt không quấy rầy đến các ngươi một phân một hào nào, ha ha ha…”

“Em gái ngươi, đám tiện nhân các ngươi, a…”

Trên không trung lăn lộn càng lúc càng kịch liệt, Bách Lý Ngự Thiên nhìn thấy Hắc Viêm đã lẻn tới gần bả vai hắn, chỉ sợ chút nữa liền đến trái tim, nhưng dù thế nào, hắn cũng vẫn không có cách trừ bỏ loại đồ vật đáng sợ này.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe được những lời cười nhạo nói móc, không để hắn vào trong mắt của đám sâu kiến phía dưới, nhất thời nổi trận lôi đình, mắng to lên tiếng.

Nhưng cho dù hắn tức giận, đám người bên dưới cũng vẫn không sợ hãi, ngược lại tiếng cười nhạo càng thêm lớn.

Ngươi một Nê Bồ Tát sang sông, bản thân cũng khó đảm bảo, thế mà còn dám phát cáu cùng chúng ta? Hắc hắc… Ngươi phát thì cứ phát đi, dù sao ngươi cũng không còn nhiều thời gian để phát cáu nữa. Bọn ta ở đây nhìn xem, xem lúc ngươi bị đốt thành tro bụi, còn có thể ồn ào nữa không, hừ hừ hừ…

Trác Phàm cũng mỉm cười, cũng không còn chú ý tới tình hình của người trên không trung kia nữa, mà là dìu thân thể của Sở Khuynh Thành, đi thẳng về chỗ đám người ngồi xuống.

Lôi Viêm màu đên này một khi tiếp xúc với da thịt, không đốt hết tuyệt không thể dập tắt, ngay cả cao thủ cấp bậc Kiếm Vương cũng không dám tùy tiện động tới, hắn chỉ là một tu giả Quy Nguyên cảnh bình thường thì càng thêm không chút đường sống.

Như này… Đã không khác gì người chết, không cần phải chú ý tiếp!

Khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị, Trác Phàm cũng không để ý tiếp đến tiếng kêu rên thê thảm đang truyền vào trong tai, chỉ nhẹ vỗ về thân thể ái thê, chậm rãi đi về một bên.

Hưu!

Thế mà, ngay lúc này, lại đột nhiên xảy ra dị biến, một đạo kiếm mang sắc bén xẹt qua chân trời, chớp mắt tới gần, lướt qua cánh tay của Bách Lý Cảnh Thiên.

Bạch!

Một tay đang bị Hắc Viêm thiêu đốt đứt đoạn, bay ra không trung, dưới sự chiếu rọi của Liệt Dương, hỏa diễm tối đen như mực tiêu tán không còn. Bách Lý Cảnh Thiên đột nhiên cảm nhận được chỗ cánh tay phải trống rỗng, máu tươi chảy ra cuồn cuộn như suối, nhuộm đỏ cả nữa bầu trời.

Lắc người một cái, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh hắn, nhẹ điểm ngón tay lên huyệt đạo, dòng máu đang không ngừng phun ra bị trì trệ, rồi dừng hẳn, thế nhưng nữa bên quần áo của hắn, đã hoàn toàn biến thành một màu đỏ tươi.

Tròng mắt run run, da mặt Bách Lý Cảnh Thiên co rụt lại, cứng ngắc chuyển đầu về bên phải, đã thấy một mảnh trống rỗng.

Toàn bộ cánh tay phải của mình, dưới một kiếm vừa rồi, đã bị chặt đứt triệt để!

“Thái tử điện hạ, tình huống khẩn cấp, bản Vương không thể không làm như vậy!” Nhẹ nhàng liếc hắn một cái, đại hán vừa đi đến bên người Thái tử nói, đạm mạc lên tiếng.

Thân thể Trác Phàm đang đi chậm về phía trước cũng trì trệ, mi mắt nhăn lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, sau đó nặng nề quay đầu về sau, nheo mắt lại, nắm chặt song quyền.

Đánh nhỏ, lớn chạy ra. Không nghĩ tới vừa thu thập xong Thái tử Kiếm Tinh này, giờ đây lại xuất hiện một Trung Châu Kiếm Vương!

Mặc dù bọn người không biết người đến là ai, nhưng cũng đoán được tám chín phần. Thời điểm này còn có thể chạy đến giúp Kiếm Tinh Thái Tử, còn có thể là ai?

Thế là, bọn người vừa rồi còn mang vẻ mặt vui cươi, giờ đây lại cứng đờ, khẩn trương lên lần nữa, ừng ực một tiếng, nhịn không được mà cùng nuốt ngụm nước bọt, sau đó dùng vẻ mặt cơ khổ nhìn về Trác Phàm, trong mắt lóe lên từng tia hi vọng.

Lão huynh, ngài có thể thuận tay đối phó Kiếm Tinh Thái tử, nhưng cũng có thể đối phó với dạng cao thủ như Kiếm Vương này được sao?

Không để ý đến ánh mắt chờ mong của bọn họ, Trác Phàm chỉ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, sau đó tiếp tục không coi ai ra gì mà vịn lấy thân thể Sở Khuynh Thành bước về chỗ bọn họ, tốc độ chậm chạp, không chút khẩn trương.

Đại hán kia thấy vậy, mí mắt lắc một cái, trong mắt có tinh quang rực rõ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bách Lý Cảnh Thiên cũng nhìn chằm chằm Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc, nghiến răng nghiến lợi, bây giờ hắn cụt chỉ còn một tay, càng nắm chặt quyền, móng tay đều cắm vào da thịt, hô lên âm thanh oán độc nói: “Kinh Lôi Kiếm Vương… Giết hắn, giết hắn cho cô!”

“Thái tử, bây giờ ngươi đã thân mang trọng thương, vẫn nên trước tìm chỗ trị thương cho thỏa đáng!”

Không sai, người này chính là Kinh Lôi Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Lôi. Nhìn về bóng người quen thuộc phía dưới, lại nhìn về Thái tử đang nổi giận trước mặt, hắn đã minh bạch tất cả. Thế nhưng, hắn cũng không có làm theo lời Thái tử, mà là mượn cớ ổn định lại hắn.

Hoàn toàn không phát hiện được chỗ quái dị của Bách Lý Kinh Lôi, sao hắn lại không quan tâm đến đầu người của Trác Phàm, thiên đại công lao như thế đang bày trước mắt, một cơ hội lập công trước lão tổ tông, hắn không động tâm sao. Ngược lại còn lần đầu tiên quan tâm đến an nguy của một Thái tử đã tàn phế như hắn?

Giờ khắc này Bách Lý Cảnh Thiên đã bị tức giận làm cho đầu óc choáng váng, chỉ nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, hai con ngươi đỏ ngầu, liên tực rống to nói: “Kinh Lôi kiếm Vương, ngươi hãy nghe rõ đây, Trác Phàm này là người lão tổ tông đã khâm định muốn giết, nếu ngươi cầm được đầu hắn về, cô tuyệt không đoạt đi nữa phần công lao của ngươi, cô chỉ cần nhìn thấy hắn chết thì đã đủ!”

Trầm mặc, Bách Lý Ngự Lôi nghe được lời này, cũng vẫn không có hành động, chỉ đang tỉ mỉ suy nghĩ cho lần hành động tiếp theo.

Mà Trác Phàm cũng hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp trên không trung, chỉ yên lặng đưa Sở Khuynh Thành đến trước mọi người, trong tay lóe lên ánh sáng xuất hiện một bình sứ nhỏ. Mở ra nắp bình, ngón tay gảy liên tục, từng hạt đan hoàn xanh biếc bay về trước mặt mọi người.

“Ăn nó, rồi tiếp tục mang Khuynh Thành rời đi!”

Lần nữa đem Sở Khuynh Thành đã bình tĩnh giao về trong tay Thủy Nhược Hoa, sắc mặt Trác Phàm bình tĩnh, thăm thẳm lên tiếng.

Khẽ giật mình, Vũ thanh Thu chặn lại nói: “Ngươi kêu chúng ta rời đi, vậy còn ngươi…”

“Có Kiếm Vương đuổi theo, cũng nên có người cản lại!”

Không liếc nhìn bọn người, Trác Phàm chậm rãi đứng dậy, sắc mặt kiên nghị dị thường, mạnh mẽ quay người lại, chống lại song đồng lạnh lùng của Bách Lý Ngự Lôi trên không trung kia, trong mắt đều hiện lên Lôi Viêm cùng vầng sáng màu vàng, ngọn lửa sát phạt, đang cháy hừng hực…

Bình Luận (0)
Comment