“Nhanh chút, nhanh lên nữa, các ngươi là rùa đen à, sao đi chậm đến vậy?”
Trên một con đường nhỏ gập ghềnh, Bách lý ngự Vũ giống như một con cọp cái, gào thét như sư tử hà đông với đám người đang khó khăn đi đường kia, âm thanh chấn động bầu trời.
Mọi người vừa nỗ lực đi theo, tập tễnh bước đi về phía trước, vừa phải chịu đựng sự mắng chửi của con cọp cái này, tất cả đều có loại cảm giác rất biệt khuất.
Vị đại thiếu gia Âu Dương trường thanh này đã có chút chịu không được, với tư cách là lãnh tụ của thế hệ trẻ tuổi trong Hải Minh Tông, ngày thường đều là hắn quát người khác, lúc nào lại đến phiên người khác quát hắn?
Thế nhưng khi đối mặt với cấp bật Kiếm Vương, Bách lý Ngự vũ lại cùng cấp bậc với cha của hắn, hắn cũng không dám có nữa phần tức giận, chỉ có thể cười rực rỡ, vẻ mặt hiền hòa kháng nghị nói: “Ây… Đại tỷ, chúng ta đều là người bệnh thân mang trọng thương, đi chậm cũng có thể hiểu được, ngài thông cảm một chút…”
“Thông cảm cái rắm!”
Thế mà, lời hắn còn chưa dứt, Bách Lý Ngự vũ đã rống to hai tiếng, phun đến trên mặt hắn một ngụm nước: “Ngươi bị thương là do ngươi quá yếu, ngay cả mười thằng nhãi Bách lý Ngự thiên kia cũng không đối phó được, bình thường các ngươi ăn cái gì vậy? Phế vật phế vật phế vật…”
Bách Lý Ngự Vũ giống như hóa thành sơn tặc cướp đường, mắng to về lỗ tai bọn người, chấn động màng nhĩ, nhưng bọn họ cũng không dám trả lời.
Âu dương Trường Thanh nhịn không được mà co rụt cổ lại, sợ đến câm như hến, tuy trong lòng không ngừng oán thầm, nhưng cũng không dám mạnh miệng nữa.
Phi phi, đứng nói chuyện nên không mỏi eo, thế mà còn xem thường tên tiểu tử yêu nghiệt Bách lý Cảnh thiên kia. Lại nói ngươi là Kiếm Vương, đã tu luyện bao lâu, còn chúng ta lại tu luyện bấy lâu, sao có thể so được?
Hừ, nữ nhân điên!
“Phế vật, phế vật, phế vật… Ách…”
Hoàn toàn không chú ý tới Âu Dương Trường Thanh đang vẽ vòng tròn sau lưng nàng giống như đang nguyền rủa, Bách Lý Ngự Vũ vẫn hung dữ gào thét với đám người đi qua, khích lệ cũng tốt, quất roi cũng được, tất cả đều chỉ muốn để bọn hắn gấp rút lên đường.
Một phút, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, lấy tốc độ của Kiếm Vương, rất nhanh liền có thể tìm tới bọn họ. Đến lúc đó… nàng phải ứng phó ra sao đây?
Nếu vì để bảo trụ bọn tiểu bối này, mà đối đầu với những tên kia, nàng chẳng khác nào đã phản bội gia tộc, vĩnh không có ngày quay đầu. Nhưng nếu không để ý tới bọn họ, bọn họ bị hố cũng không sao cả, nhưng Trác Phàm bị hố, nàng lại không nỡ.
Cho nên lần đào vong này rất khẩn cấp, trong nội tâm nàng vội vàng, mảy may không thua bọn họ, thậm chí còn còn hơn hẳn. Lại thêm tính khí của nàng vốn thô bạo, hiển nhiên là trở thành một nữ ma đầu vừa đáng sợ vừa đáng kính trong lòng bọn họ.
Chỉ là nữ ma đầu này ai cũng dám hét, nhưng duy chỉ có khi đi qua Trác Phàm, nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của Trác Phàm đang trừng nàng, lại bỗng dưng trì trệ, khàn giọng, sau đó vòng qua người này, tiếp tục thúc giục đám ranh con ở phía sau.
Thấy tình cảnh này, mọi người cùng quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Trác Phàm không hổ là Trác Phàm, đào góc tường của Bất Bại Kiếm Tôn cũng không tính, lại còn có thể làm cho một cao thủ Kiếm Vương trở nên ngoan ngoãn như thế, cũng thật không dễ dàng.
Chẳng lẽ là dựa nhan trị thật, mỹ nam kế sao?
Nghĩ tới đây, trong tay Âu Dương Trường Thanh lóe lên ánh sáng, xuất hiện một cái gương đồng, giơ lên chiếu rọi trên khuôn mặt mười phần đẹp trai kia của mình, nhíu mày.
Nếu là như vậy, mình cũng không kém a, sao vị tỷ tỷ kia lại...
Ba!
Một tiếng vang thanh thúy đột nhiên phát ra, Âu Dương Trường Thanh còn chưa nghĩ ra nguyên do, Bách Lý Ngự Vũ đã không chút khách khí mà vung cho hắn một bàn tay, mắng to lên tiếng: "Một đại nam nhân, soi cái gì mà soi, thật giống như đàn bà, lãng phí thời gian, đi mau!"
Đầu co rụt lại, khóe miệng giật một cái, Âu Dương Trường Thanh bưng bít lấy hai gò má sưng cao vút, cúi đầu, cũng không dám nói lời nào, tiếp tục lên đường.
Mọi người thấy cảnh này, tất cả đều che miệng cười rộ lên, Trác Phàm cũng mỉm cười lắc đầu. Cái tên quý công tử này, thật đúng là một tên dở hơi.
Hưu hưu hưu...
Bỗng nhiên, sấm sét vang động, vang lên tiếng xé gió lên, thân thể Bách Lý Ngự Vũ lắc một cái, nhất thời chậm chạp, không nhúc nhích, sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm.
Mi mắt Trác Phàm cũng lắc một cái, dừng thân hình lại, quay đầu nhìn về Bách Lý Ngự Vũ, trầm ngâm một chút, lúc này mới hét lớn nói: "Ngự Vũ, đưa hai người bọn họ đi trước đi!"
Nói rồi, Trác Phàm đẩy hai người Sở Khuynh Thành cùng Thủy Nhược Hoa lên phía trước.
"Vậy còn ngươi?" Khẽ giật mình, liếc hắn một cái thật sâu, đã hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn, Bách Lý Ngự Vũ chau mày, lo lắng nói.
Mỉm cười lắc lắc đầu, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: "Thứ mà ta không bỏ xuống được nhất trong lòng, cũng chính là Khuynh Thành. Mà người Khuynh Thành tín nhiệm nhất, lại là Thủy sư tỷ. Cho nên ngươi mang các nàng đi, thân ta liền nhẹ nhõm. Ta lập tức sẽ đi Bắc Hải, bọn họ muốn bắt được ta, cũng không dễ dàng như vậy!"
Mi mắt nhẹ rung, Bách Lý Ngự Vũ quay đầu nhìn về Sở Khuynh Thành vẫn đang ngốc trệ, sắc mặt phức tạp, sau đó lại nhìn về phía Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ do dự.
"Ngự Vũ, lần này ngươi trộm Bách Lý Ngự Thiên tới cứu ta, ta đã rất cảm động. Lần trước nói không cần ngươi, thực sự xin lỗi! Lần này... Ta cần ngươi, đem thê tử của ta hộ tống nàng an toàn rời khỏi chỗ này!"
Nhìn chằm chằm lông mày đang nhíu lại của nàng, trong mắt Trác Phàm là một mảnh lạnh nhạt, thăm thẳm lên tiếng: "Chắc hẳn ngươi cũng biết, cho dù ngươi có ở lại, cũng không ngăn được ba người kia. Huống hồ, ngươi muốn gánh vác tội danh phản bội sao? Ngươi tới cứu ta, ta cũng không muốn ngươi bị khó xử, tốt nhất đừng chạm mặt với bọn hắn. Mang Khuynh thành các nàng rời đi, ta cũng tự có biện pháp thoát thân, chẳng lẽ dọc theo con đường này, ngươi còn chưa tin kế hoạch dự trù của ta?"
Nhìn chằm chằm vào hắn, Bách Lý Ngự Vũ suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng cắn răng một cái, bỗng dưng bắt lấy đầu vai của Sở Khuynh Thành cùng Thủy Nhược Hoa, đạp chân xuống, liền bay về trong không trung, thẳng hướng truyền tống trận bên kia, liền biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ là tiếng nhắc nhở của nàng, vẫn phiêu hốt vang vọng: "Người xấu, bảo trọng, tuyệt đối đừng chết!"
"Ha ha, sao vị tỷ tỷ kia lại chạy?"
Nhìn thấy Bách Lý Ngự Vũ rời đi, Âu Dương Trường Thanh sững sờ, sau đó nhìn về phía Trác Phàm hỏi thăm.
Thản nhiên cười, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: "Các ngươi bị trọng thương, có lẽ lực cảm giác đã bị hạ thấp xuống. Vừa nãy chúng ta cảm thấy có ba cỗ lực lượng cường đại đang tiến gần về nơi này, hẳn là Tam Đại Kiếm Vương còn lại. Nàng có thể tới giúp ta, là do giao tình lúc trước, là ám trợ, không thể để cho người khác phát hiện. Cho nên ta đem Khuynh thành các nàng giao cho nàng, như vậy thì các nàng mới có thể an toàn!"
"Ách, Trác huynh, bọn họ đã an toàn, vậy chúng ta thì sao?" Sững sờ, Âu Dương Trường Thanh mê mang chớp chớp mắt to, thì thào lên tiếng.
Khinh thường bĩu môi, Trác Phàm chỉ về chính mình, trong mắt lóe lên nụ cười tự tin: "Không phải còn có ta sao?"
"Ngươi? Ngươi thật có thể đối phó Kiếm Vương?"
"Đương nhiên bản thân ta cũng không thể đối phó được, nhưng chuyến đi Bắc Châu lần này, ta đã sớm làm rất nhiều chuẩn bị. Đừng nói là Kiếm Vương, coi như lão già Bất Bại Kiếm Tôn kia, ta cũng có kế sách ứng phó!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm bỗng chuyển hướng, vẻ mặt cuồng ngạo nhìn qua không trung: "Huống chi hiện tại, mục tiêu của bọn họ chính là ta, tránh cũng tránh không thoát!"
Xoát xoát xoát!
Chợt, cùng lúc đó, ba đạo bóng đen xẹt qua bầu trời, ba vị Kiếm Vương đã cùng hiện thân trước mặt mọi người, khí thế cường đại bao phủ tất cả trong nháy mắt, làm cho khí tức mọi người trở nên trì trệ, trong lòng hoảng hốt.
Chỉ có sắc mặt Trác Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, hai con ngươi nhíu lại, khóe miệng xẹt qua nụ cười khó hiểu như có như không, thâm thúy mà quỷ mị.
"Nghe nói ngũ đại Kiếm Vương của Bách Lý gia, Vũ Phong Lôi Vân Viêm, từng người đều có thân thủ bất phàm. Vừa rồi ta đã gặp Kinh Lôi Kiếm Vương cùng Lãnh Vũ Kiếm Vương, chắc hẳn các vị còn lại chính là Thanh Phong Kiếm Vương, Vân Lĩnh Kiếm Vương cùng Chích Viêm Kiếm Vương đi!"
"Ha ha ha... Trác tiên sinh đã lâu không gặp, lúc trước chúng ta vẫn còn bình an vô sự, nghĩ không ra trong nháy mắt, ngài liền trở thành mục tiêu hàng đầu của chúng ta, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, cảnh còn người mất a, ha ha ha..."
Trịnh ôm quyền về hướng Trác Phàm, ba người nhìn nhau, tất cả đều cười ha hả, trong mắt tản ra tinh quang chói mắt, ánh mắt khi nhìn về phía Trác Phàm lộ ra vẻ hưng phấn, phảng phất như đang nhìn thấy công danh lợi lộc, kim ngân tài bảo trước mắt.
"Đúng rồi Trác tiên sinh, chúng ta nghe nói Lãnh Vũ Kiếm Vương cũng ở chỗ này, vừa rồi ta cũng cảm nhận được khí tức của nàng, sao nhanh như vậy thì đã không thấy, người đâu rồi?"
Khóe miệng giương lên, lộ ra nanh trắng lạnh lẽo, Trác Phàm giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, vẻ mặt tà dị nói: "Các ngươi nói nữ nhân ngốc kia sao, ha ha ha... Vừa nãy cũng giống như các ngươi, không biết tự lượng sức mình, lại muốn lấy đầu ta? Hừ hừ, đã bị ta đánh trọng thương lui đi, nếu không phải cảm giác được các ngươi xuất hiện ở chỗ này, thì ta đã đuổi theo, để cho nàng chết không chỗ chôn!"
Trong lòng run lên, ba người cùng sợ hãi: "Ngươi nói Lãnh Vũ Kiếm Vương, bị ngươi trọng thương đánh lui, sao có thể? Ngươi không phải mới Dung Hồn..."
Lông mày nhíu lại, lời bọn họ còn chưa dứt, Trác Phàm đã cười nhạo nhìn về ba người: "Dung Hồn cảnh... Người nào nói cho các ngươi, Bách Lý Ngự Vũ sao? Ha ha ha... Thế mà các ngươi cũng tin?"
"Có ý gì?" Sắc mặt nghiêm túc, thân thể ba người lắc một cái, mi mắt nhăn chặt lại.
Trên mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt, hai con ngươi Trác Phàm nhíu lại, thăm thẳm lên tiếng: "Lúc trước Bách Lý Ngự Thiên khóc lóc van nài để Bách Lý Ngự Vũ đến bên cạnh ta, nói là tương trợ, còn không phải muốn dò xét thực hư của ta sao? Các ngươi cho là chút tâm tư nhỏ này của hắn, ta lại không biết? Hừ hừ, nếu biết, ta sao lại lộ ra sơ hở cho nàng nhìn thấy? Chắc hẳn các ngươi vẫn còn không biết, vừa nãy mười tiểu đông tây của Bách Lý gia các ngươi, lão tử tiện tay liền xử lý chín tên, một tên còn lại vừa được Lãnh Vũ Kiếm Vương cùng Kinh Lôi Kiếm Vương cứu. Nhưng mà cũng không thể xem như cứu, bởi vì ta cũng không đem hắn để vào trong mắt, không có truy sát mà thôi. Nếu không, chỉ hai tên Kiếm Vương, mà muốn cứu người từ trong tay ta sao? Hừ hừ, lão tử là đệ tử của Thiên Ma Sơn, các ngươi cũng không nên xem thường ta!"
Vừa dứt lời, một cỗ khí thế vương giả không ai bì nổi, đã phóng ra từ trên người Trác Phàm. Tuy thực lực còn chưa tới Quy Nguyên cảnh, nhưng cỗ khí độ không ai bì nổi kia, đã làm cho trong lòng tất cả mọi người ở đây đều run lên, ào ào ghé mắt.
Cho dù là ba vị Kiếm Vương kia, thân thể cũng lắc một cái, hoàn toàn đã bị giật mình.
Chẳng lẽ... đệ tử Thiên Ma Sơn này, thật sự là thâm bất khả trắc. Những thứ Lãnh Vũ Kiếm Vương xem được đều là giả, bị hắn lừa gạt?
Nếu thật như vậy, bọn họ cũng không dám hành động tùy tiện, một người có thể đánh trọng thương cao thủ Kiếm Vương, sao có thể là hạng người tầm thường?
Trong một lúc lúc, đối mặt với thiên đại công lao vốn dễ như trở bàn tay kia, ba vị Kiếm Vương lại bị một lời nói nhẹ nhàng của Trác Phàm lừa dối, không dám tiếp tục động thủ, cẩn thận từng li từng tí.
Thế nhưng bọn họ làm sao lại biết, Trác Phàm cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi, nhưng dù vậy, bọn họ cũng vẫn bị hù đến không dám nhúc nhích, trên trán nhăn lại thành một đoàn...