Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1709 - Chương 1715: Trọng Thương Ba Người

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1715: Trọng Thương ba người

Đám Kiếm Vương này, bình thường chỉ phát triển bắp thịt, lão tử nói cái gì, bọn họ cũng tin?

Nhìn chằm chằm ba vị Kiếm Vương đang run rẩy trên không trung, khóe môi Trác Phàm nhếch lên nụ cười đắc chí, nhưng trong lòng thì oán thầm.

"Trác huynh, nghĩ không ra ngươi lợi hại như vậy, ngay cả cao thủ Kiếm Vương cũng có thể đánh bại!"

Lúc này, Âu Dương Trường Thanh phiêu hốt thò đầu qua thăm dò, vẻ mặt sùng kính mà nhìn hắn, nhẹ giọng tán thưởng nói: "Xem ra lúc nãy khi Trác huynh đối phó Bách Lý Cảnh Thiên kia, cũng không có dùng tới nữa phần công lực. Chúng ta có thể ở bên người Trác huynh thì cũng yên tâm nhiều. Chỉ là Trác huynh, mọi người đều là người có cùng bối phận, ngươi là tu luyện thế nào thế, nhanh như vậy liền siêu việt cao thủ Kiếm Vương? Tài nguyên tu luyện của chúng ta chắc cũng không dưới ngươi, nhưng sao ngươi lại biến thái như vậy chứ?"

Mi mắt run run, Trác Phàm liếc mắt nhìn vị quý công tử này, khóe miệng giật một cái, thì thào lên tiếng: "Âu Dương huynh, ngươi cảm thấy hành tẩu giang hồ, quan trọng nhất là chữ gì?"

"Cái này ta biết, lão cha đã nói qua, là chữ nghĩa!"

"Sai, là lừa dối!"

Bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái, Trác Phàm thấp tiếng rống giận: "Chuyện của Lãnh Vũ Kiếm Vương là thế nào, ngươi không biết sao, bây giờ lão tử chính là đang lừa gạt bọn họ, ngươi còn xem như thật? Lại nói... Bình thường lúc ngươi tu luyện, có phải hay không có mục tiêu là hướng về những Kiếm Vương này, chỉ luyện bắp thịt?"

Phốc!

Nhịn không được che miệng khẽ cười một tiếng, sau đó Mộ Dung Tuyết nhìn thấy hai người Trác Phàm cùng Âu Dương Trường Thanh kỳ dị nhìn về phía nàng, ngay lập tức sắc mặt trở nên nghiêm một chút. Bọn người cũng bật cười lắc đầu, bất giác mỉm cười.

Khẽ gật đầu, cuối cùng Âu Dương Trường Thanh cũng hiểu rõ hết thảy: "Thì ra là thế, Trác huynh đang lừa bọn họ, thế nhưng bọn họ có tin hay không?"

"Có tin hay không, liền xem ở lời nói của ngươi có thuyết phục hay không. Hiện tại điều mà bọn hắn nghi nhất, chính là Lãnh Vũ Kiếm Vương đột nhiên biến mất. Chỉ cần việc này không có sơ xuất, liền có thể giằng co một trận với bọn họ!" Trong mắt lóe lên tinh mang, Trác Phàm đạm mạc lên tiếng.

"Vậy sau đó thì sao?" Âu Dương Trường Thanh hỏi lần nữa, "Chúng ta cũng không thể luôn dông dài cùng bọn họ, chung quy giấy cũng không thể gói được lửa!"

"Không sai, cho nên đây chỉ là kế tạm thời để kéo dài thời gian thôi. Chờ trợ thủ đến, giải quyết tất cả!"

"Trợ thủ, người nào?"

"Một lát nữa ngươi liền biết, nếu người đó không đến, ta liền phải lên. Nhưng..." Mi mắt lắc một cái, Trác Phàm do dự một hồi, cũng không nói tiếp.

Thấy tình cảnh này, Âu Dương Trường Thanh càng khó hiểu. Thế nhưng làm sao hắn lại biết, mục đích lần này của Trác Phàm rất rõ ràng, chỉ đến Bắc Hải tìm Hải Ngao mà thôi, đến mức đại chiến giữa Trung Châu cùng bốn châu gì đó, hắn cũng không muốn trộn lẫn.

Hai thế lực lớn tranh chấp, ngư ông đắc lợi, nếu hắn xuất thủ, tất sẽ đánh vỡ thế thăng bằng này, như vậy sẽ làm mất đi lợi ích của hắn.

Tuy hắn có thực lực có thể đánh cho Bất Bại Kiếm Tôn xong đời, nhưng hắn lại không thể làm như thế. Bởi vì nếu như hắn như làm như thế, Trung Châu sẽ suy sụp trong nháy mắt, dưới tình huống chiến lực của bốn châu khác không có hao tổn, sẽ trực tiếp tiến quân, chia cắt Trung Châu. Kết quả chính là, bốn châu lấy được đại lợi, hắn cũng không chiếm được cái gì.

Mà chỉ khi hai phe đánh tới ngươi chết ta sống, thế lực của hắn mới có thể mưu lợi. Cho nên Trung Châu cùng bốn châu đều đánh tới điên rồi, nhưng Trác Phàm cũng không quản thúc.

Giống như Lạc gia trước đây, khi đối mặt với thế lực mạnh mẽ mà rắc rối, hắn cũng không thể đánh vỡ sự quản thúc này ngay từ đầu, mà cần phải sử dụng quản thúc để quật khởi, mới có thể nhất thống thiên hạ, đây mới là chỗ để hắn cân nhắc nhất.

Nhưng tất cả mọi thứ này, người của bốn châu cùng Trung Châu cũng đều không biết.

Sao bọn họ có thể nghĩ đến, song phương xem nhau là đối thủ, nhưng bọn hắn lại còn một kẻ địch chung, chính là Trác Phàm người khuyến khích bọn bọ đánh nhau, còn chính mình lại bình chân như vại, không muốn xuất ra một phần lực, thậm chí còn không muốn thay bốn châu đi diệt một Kiếm Vương!

Chuyện này nếu như bị cao tầng của bốn châu biết, nhất định sẽ hối hận muốn chết, cái gọi là giành ăn với hổ, là đây!

Trên đầu có từng tia mồ hôi lạnh chảy ra, ba vị Kiếm Vương trên không trung, đều lời khoác lác vừa rồi của Trác Phàm hù đến sửng sốt, trong một lúc cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Một nam tử cao gầy, nhìn về phía một người trung niên mặt trắng không râu nói: "Ngự Vân đại ca, nếu tiểu tử này thật có thể làm trọng thương Ngự Vũ, vậy thực lực hắn tuyệt đối sẽ tương đương với hai ba Kiếm Vương, nếu không Ngự Vũ cũng sẽ không có cơ hội hoàn thủ. Nếu như vậy... Cho dù chúng ta có liên thủ, cũng chưa chắc có thể bắt được tiểu tử này!"

"Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là lời hắn nói là thật!" Mi mắt lắc một cái, Bách Lý ngự Vân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng thì thào.

Một nam tử hơi béo để râu quai nón nghe vậy, chặn lại nói: "Nhưng hắn nói chuyện của Thái tử, xác thực cũng giống hệt lời nói lúc trước của Thái tử. Chuyện này đã chứng minh cho việc tình báo của Ngự vũ không chuẩn xác, một tên Dung Hồn cảnh sao có thể làm cho Thái Tử bị thương thành như thế? Mà tất cả mọi thứ, đều do hắn cố ý lừa gạt. Chắc là Ngự Vũ cũng không nghĩ tới hắn ẩn tàng thực lực nhiều như vậy, mới lật thuyền trong mương, bại lui thoát đi. Nếu không sao Thái Tử nói Ngự Vũ ở đây, nhưng giờ lại không thấy nàng đâu? Đối mặt công lao này, trừ phi bị đánh bại chạy ra bên ngoài, nàng lại có lý do gì để rời đi?"

Liếc nhìn nhau, sắc mặt ba người lại trở nên ngưng trọng, Bách Lý ngự Vân ngăn không được nói: "Nếu như vậy thì càng hỏng bét, Thiên Ma Sơn không có yếu như vậy, ngược lại rất mạnh, vốn chúng ta cũng không nên đắc tội, nhưng bây giờ..."

"Trảm thảo trừ căn, giết người diệt khẩu!"

Vạch qua cổ một cái, trong mắt người có vóc dáng cao gầy kia lóe lên tinh mang, không có ý tốt mà nhìn về tất cả mọi người bên dưới: "Người ở đây cũng không được để lại, bao quát tiểu tử kia, tất cả đều phải mạt sát. Có điều những người kia thì dễ nói, nhưng lại không thể đoán được thực lực của tiểu tử này, chúng ta không biết có thể hay không..."

Ánh mắt hơi híp, con ngươi Bách Lý ngự Vân chuyển loạn trái phải, rồi lại lộ ra vẻ gian xảo: "Tiểu tử này tuy khó đối phó, thế nhưng muốn đối phó những người dưới kia lại rất dễ. Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, tiểu tử này đi cùng bọn họ ở một chỗ, trong đó nhất định có người có giao tình với hắn. Ta liền chộp người đó tới, để thử xem sâu cạn của hắn, thứ hai là làm cho hắn tập trung trên người người kia, các ngươi thì đi giết sạch bọn họ cho ta. Một khi hắn có chỗ thất thần, chúng ta liền lập tức liên thủ, đánh cho hắn trở tay không kịp. Mà này cũng có thể tìm ra nhược điểm của hắn, biết được trong những người này, hắn càng chú ý người nào hơn, thế nào?"

"Vân ca cao minh!" Nhìn nhau, hai người cùng giơ lên ngón tay cái.

Ngay sau đó, ba người đồng loạt nhìn tất cả mọi người ở dưới. Chỉ là lần này, trong mắt bọn họ cũng không chần chờ, ngược lại luồng sát khí cuồn cuộn không ngừng lộ ra, rõ ràng là muốn động thủ.

Mi mắt lắc một cái, trong lòng Trác Phàm nặng nề, bất đắc dĩ thở dài.

Không hổ là Kiếm Vương, lập tức liền có đối sách, xem ra không thể dùng kế này để kéo dài thời gian nữa rồi, bọn họ đã nghĩ ra kế sách phá giải.

Xoát xoát xoát!

Đạp chân xuống, ba bóng đen thoáng hiện, giống như Phi Ưng lao về bọn người. Bách Lý ngự Vân bay thẳng đến trước mặt Trác Phàm, hai người còn lại thì vòng qua Trác Phàm, ào ào bay quanh về hướng những người trọng thương.

Cứ như vậy, đừng nói Trác Phàm không phải cao thủ Kiếm Vương, cho dù phải, cũng không thể phân thân. Trừ tự vệ ra, cũng không thể bảo vệ được kẻ nào.

Mấu chốt là... Bằng vào thực lực của, khi đối mặt với cao thủ Kiếm Vương, đến tự vệ hắn cũng làm không được!

Uy áp cường hãn đã cuồn cuộn tới gần, trong nháy mắt liền áp đến trước mặt tất cả mọi người, để cho trong lòng mọi người trì trệ, sắc mặt hãi nhiên.

Mi mắt Trác Phàm lắc một cái, chậm rãi xoa xoa giới chỉ hiện lôi mang trong tay, bất đắc dĩ thở dài.

Ai, cuối cùng vẫn không kịp a... Xem ra vẫn phải do chính mình xuất thủ!

Ông!

Một cỗ ba động vô hình phát ra từ giới chỉ, từng đạo khí thế cường đại cũng phát ra từ đó, Trác Phàm chậm rãi đưa tay, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng.

Đã các ngươi muốn chết, vậy thì...

Hưu hưu hưu!

Thế mà, đúng vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, từng đạo kiếm khí xẹt qua, ba vị Kiếm Vương còn chưa đi tới trước mặt mọi người, thân thể đã nghiêng một cái, nhảy như cá chép, lại bay về không trung. Ba đạo kiếm khí ào ào xẹt qua góc áo bọn họ, xé ra một lỗ hỏng hẹp dài.

"Người nào?" Cảm nhận chỗ cường đại của kiếm khí kia, ba người trừng mắt, nhìn về chỗ truyền ra kiếm khí nói.

Từng tiếng cười khẽ vang lên, ba bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người: "Ha ha ha... Ba vị Kiếm Vương cũng là nhân vật ngang dọc 5 châu, thành danh mấy ngàn năm, thế mà ở chỗ này khi dễ một đám tiểu bối, không mất mặt sao?"

"Cha!"

"Đại ca!"

Trước mắt sáng lên, Âu Dương Trường Thanh cùng Mộ Dung Tuyết hét to một tiếng, đầy mặt ý mừng.

Không sai, ba người vừa xuất hiện ở đây, cứu tất cả mọi người, là Mộ Dung Liệt, Âu Dương Lăng Thiên cùng Thượng Quan Phi Hùng.

Chỉ là giờ khắc này, tuy ba người cầm thần kiếm trong tay, uy phong lẫm liệt, nhưng sắc mặt lại một mảnh trắng xám, khóe miệng còn mang theo một tia máu đỏ tươi, rất hiển nhiên là bị thương nặng. Nhưng bọn hắn vẫn cắn răng kiên trì, hung hăng nhìn chằm chằm ba vị Kiếm Vương ở đối diện, không có chút e sợ nào, ngược lại còn đầy chiến ý.

Nhìn thấy cảnh này, bàn tay định giơ lên của Trác Phàm, lại chậm rãi hạ xuống, thở ra một hơi thật dài.

Đã có người đi ra cản bọn họ, vậy thì hắn cũng không cần ra tay, vừa vặn còn thủ đoạn để phòng hờ, hắc hắc...

"Trác huynh, ngươi thật là thần cơ diệu toán, quả nhiên có trợ thủ tới. Có bọn người cha ta ở đây, Tam Đại Kiếm Vương kia cũng sẽ không quan tâm đến chúng ta, ha ha ha..." Âu Dương Trường Thanh ôm chặt Trác Phàm, hưng phấn, rống to: "Đúng rồi, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ? Nên tìm chỗ an toàn, nhìn bọn người cha ta đánh Tam Đại Kiếm Vương kia, hay vẫn là đứng ở đây góp phần trợ uy, động viên bọn họ? Trác huynh, ngươi giỏi bày mưu tính kế, ngươi cảm thấy nên thế nào mới ổn thỏa?"

Hơi hơi trầm ngâm một chút, Trác Phàm liếc nhìn hắn một cái, thở sâu, chậm rãi nói: "Tuy trợ thủ trong lời nói của ta, cũng không phải đám người lệnh tôn, nhưng bọn họ đã đuổi tới kịp thời, cũng là một lựa chọn tốt. Cho nên chúng ta vẫn nên... Chạy đi!"

Hét lớn một tiếng, lúc này Trác Phàm quay người lại, kêu gọi tất cả mọi người, vô cùng lo lắng chạy về hướng truyền tống trận, để lại bọn người Âu Dương Trường Thanh đang sững sờ, trợn tròn hai mắt.

Qua rất lâu, mới phản ứng được, vội vã đuổi theo, khó hiểu nói: "Trác huynh, chuyện gì xảy ra, sao lại phải chạy?"

"TRò xiếc đã bị lộ, kém chút toàn quân liền bị diệt, bây giờ vất vả lắm mới có người đi ra gánh trách nhiệm này, ngươi không chạy lại còn muốn ở chỗ này chờ chết, ngươi ngốc a!" Một bên lôi kéo bọn người Vũ Thanh Thu liều mạng chạy về trước, một bên Trác Phàm còn nhìn về phía tên công tử Âu Dương Trường Thanh này, hung hăng mắng chửi nói.

Trong mắt vẫn là vẻ mê hoặc, Âu Dương Trường Thanh tràn đầy vẻ khó hiểu: "không phải bọn người cha ta đã đến rồi sao, sao lại phải..."

Bính bính bính!

Thế nhưng, lời hắn còn chưa dứt, đã có từng tiếng ầm vang phát ra, ba đạo nhân ảnh đã bay qua trước người bọn họ, phù phù một tiếng cùng nhau ngã xuống trên mặt đất, máu tươi đỏ thẩm vẩy ra một mảnh, nhuộm đỏ cả một vùng thành một màu huyết sắc.

Định thần nhìn lại, ba người kia không phỉa ai khác, chính là ba người Âu Dương Lăng Thiên. Trên tay bọn họ, ba thanh trường kiếm cũng đang ngâm khẽ không ngừng, giống như đang phát ra thanh âm bi thương khuất nhục.

Thấy tình cảnh này, Âu Dương Trường Thanh luôn sừng bái trước thực lực của cha mình, giờ đây lại ngôc trệ, sững sờ ngay tại chỗ, thật lâu cũng chưa tỉnh hồn lại.

Phụ thân cầm thần kiếm trong tay, sao dưới một chiêu liền bại...

Bình Luận (0)
Comment