Phốc phốc phốc...
Ba người Ân Dương Lăng Thiên phun ra từng ngụm máu đỏ thẫm, sắc mặt trở nên trắng bệch, thậm chí khí tức ngắt quãng, như sắp tắt thở tới nơi.
Mấy người Âu Dương Trường Thanh và Mộ Dung Tuyết chứng kiến mà sửng sờ, không thể tin được. Bọn họ còn chưa bao giờ thấy qua, cha mình, huynh trưởng mình trọng thương nặng như thế.
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Đối thủ là ba vị Kiếm Vương, thực lực bọn họ vốn tại ngang nhau, không có khả năng chênh lệch lớn như vậy. Mà trong tay ba người đều có Thần Kiếm, cho dù lấy một địch ba cũng chắc thắng, làm sao chỉ trong khoảnh khắc lại bị đối phương một chiêu đánh bại được?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt mọi người mê mang, nghi hoặc, chỉ có Trác Phàm tựa như sớm đoán được, bất đắc dĩ xoa xoa trán, thở dài: "Haizzz, vốn nghĩ bọn hắn còn có thể kiên trì được một lúc, không ngờ lại dừng sớm như vậy, xem ra bị thương không nhẹ."
"Bị thương không nhẹ?"
Mộ Dung Tuyết giật mình nhìn về phía Trác Phàm, kinh ngạc nói: "Ngươi nói là... mấy người đại ca ta đã trọng thương rồi?"
Trác Phàm khẽ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Lúc bọn họ mới xuất hiện, tuy một kiếm kia khí thế dồi dào, nhưng thể lực không đủ, đại khái bọn họ dùng chút sức lực cuối cùng, dọa tam đại Kiếm Vương, không khác gì ta lúc trước, có điều..."
"Có điều cái gì?" Mọi người cùng nhau hỏi.
Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm lắc đầu nói: "Có điều bọn họ không diễn tốt bằng ta, mặc dù lúc xuất hiện cố giả vờ trấn định, nhưng trán đổ mồ hôi, cho thấy bọn họ đã kiệt sức. Cho dù bọn họ là cao thủ mạnh nhất các châu, trong tay cầm Thần Kiếm, nhưng công lực đã hết thì cũng vô dụng. Ta vốn đang trông cậy vào bọn họ ngăn lại một lúc, trì hoãn chút thời gian, không nghĩ tới mới một chiêu đã không chống nổi, xem ra bọn họ thật sự bị thương tổn không nhẹ, liều chết cũng không có sức chiến đấu!"
Mọi người nghe hắn nói, trong lòng vô cùng kinh hãi. Vừa tới là ba cao thủ mạnh nhất, tay lại cầm Thần Kiếm, vốn là hy vọng để bọn họ chạy thoát, thế nhưng chỉ trong chốc lát hi vọng này lại bị chôn vùi.
Ba cao thủ này, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, hiện thân đi ra cũng chỉ có công năng đe dọa, rất tiếc công dụng cuối cùng này cũng bị đối phương bóc trần.
Vậy bọn họ làm sao bây giờ, đối mặt ba vị Kiếm Vương bao vây tấn công, không chết queo mới lạ.
Sắc mặt mọi người lần nữa trở nên nặng nề, liếc nhìn nhau, vẻ mặt như sắp chết. Âu Dương Trường Thanh và Mộ Dung Tuyết thì không cân nhắc nhiều như vậy, vội vàng đến bên cạnh Âu Dương Lăng Thiên và Mộ Dung Liệt, đỡ bọn họ dậy.
Chỉ có Thượng Quan Phi Hùng một mình cô đơn, lại không có người thân bên cạnh, giống như bị lãng quên, không ai để ý đến hắn.
"Ta nói... Có ai đến chăm sóc lão phu một chút không? Dù thế nào lão phu cũng vì đám nhóc các ngươi mà liều mạng." Thượng Quan Phi Hùng nhìn hai ông bạn già bên cạnh có người thân chăm sóc, trong lòng có chút buồn tủi, nhịn không được nói.
Ba!
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên, một bàn tay rộng lớn đỡ bờ vai hắn, chậm rãi kéo hắn lên, tiếng cười khẽ quen thuộc đột nhiên truyền đến bên tai: "Ha ha ha... Thượng Quan gia chủ, ta đã sớm nói với ngươi, giải ấn Trùng Thiên Kiếm đối với ngươi chưa chắc là chuyện tốt. Tay ngươi cầm Trùng Thiên Kiếm, liền muốn đánh với lão yêu quái bất bại kia, ngươi không đánh lại người ta, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy. Còn không bằng không có Trùng Thiên Kiếm, ngươi đến tiền tuyến lãnh binh. Hiện tại ngươi biết cái gì gọi là trong họa có phúc, trong phúc có họa chưa."
Thân thể Thượng Quan Phi Hùng run lên, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, không ai khác chính là Trác Phàm, lại cười khổ một tiếng, trong lòng có chút ấm áp: "Haizzz, Trác tiên sinh nhìn xa trông rộng, đoán không sai. Lão phu cũng biết, với thực lực của lão phu, cho dù cầm Trùng Thiên Kiếm cũng không thể nào địch lại được lão quái vật kia. Có điều đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, nếu có thể vì bốn châu xuất lực, cho dù lão phu góp mạng già này cùng đồng quy vu tận cũng tốt!"
"Thôi đi, nếu lão già kia dễ dàng bị người ta lôi kéo cùng chết, các ngươi còn sợ hắn như thế sao?" Khinh thường bĩu môi, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên nụ cười khinh miệt.
Bật cười gật gật đầu, Thượng Quan Phi Hùng cũng bất đắc dĩ thở dài: "Lão phu cũng tỏ thái độ mà thôi, nếu thật sự có thể làm được, cũng xem như là vinh quang của lão phu."
Nói xong, Thượng Quan Phi Hùng lại nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt lóe lên tinh quang rạng rỡ, bình tĩnh nói: "Trác tiên sinh, từ Trung Châu đến Bắc Châu, mỗi lần lão phu gặp nạn, bên cạnh phụ một tay đều là ngươi, phần giao tình này cũng không cạn. Sau trận chiến này, nếu Thượng Quan gia không có việc gì, ngày sau tiên sinh cần điều gì, với tình nghĩa kề vai chiến đấu của chúng ta, tình bằng hữu của chúng ta, Thượng Quan gia ta có thể làm được, tuyệt không chối từ!"
"Ừm... Điều này vẫn phải chờ Thượng Quan gia ngươi vô sự rồi nói sau, nhưng lời này của ngươi ta nhớ kỹ, đến lúc đó cũng đừng đổi ý, hắc hắc hắc..."
"Sẽ không đổi ý, cho dù ngươi muốn con gái ruột của ta, lão phu cũng tuyệt không chớp mắt mà đồng ý!"
"Dừng, ngươi mượn cơ hội chào hàng à, ta là người có gia đình."
"Vậy thì sao chứ? Đại trượng phu tam thê tứ thiếp... Tuy Yên Nhi cũng bài xích chuyện này, nhưng nếu là ngươi có lẽ nó sẽ tiếp nhận. Nói thật, hiện tại lão phu trọng thương, bên người chiếu cố lão phu chỉ có mình ngươi, chẳng khác nào tình cảm nhạc phụ..."
"Ta nói dừng ngươi nghe không hiểu sao? Vũ Thanh Thu, lão già này giao cho ngươi chiếu cố!" Nhìn Thượng Quan Phi Hùng có ý thuận cán leo lên, muốn gả con gái cho hắn, lúc này Trác Phàm hét lớn một tiếng, loại bỏ ý đồ này, đẩy lão gia hỏa líu lo không ngừng vào trong ngực Vũ Thanh Thu.
Vũ Thanh Thu cũng là người biết thân biết phận, chiếu cố lão tiền bối, việc nhân đức không nhường ai, cũng nhanh chóng đón lấy.
Ở bên kia, nghe Trác Phàm nói chuyện với Thượng Quan Phi Hùng, Mộ Dung Tuyết và Âu Dương Trường Thanh liếc nhìn nhau, bọn họ lại nhìn phụ thân, huynh trưởng của mình ngạc nhiên lên tiếng: "Các ngươi trọng thương như thế, đều do giao thủ cùng Bất Bại Kiếm Tôn sao?"
Hai người Âu Dương Lăng Thiên đều ho kịch liệt, mặt mũi ai oán cúi thấp đầu, nắm trường kiếm trong tay thật chặt, vô cùng không cam lòng.
"Không ngờ Bất Bại Kiếm Tôn lại lợi hại như thế, mọi người có ba thanh kiếm thần cũng bị thương nặng như vậy?" Mộ Dung Tuyết kinh sợ lên tiếng, nàng không thể tin mà nói.
Dù sao, chiến lực chế định ngay từ đầu là lấy ba thanh kiếm thần đối kháng một Thần Kiếm của Bách Lý Ngự Thiên, ngăn chặn hắn lại, sau đó người khác sẽ đối phó.
Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch này căn bản không thông. Bởi vì một thanh kiếm của Bách Lý Ngự Thiên thực lực áp đảo ba thanh kiếm này.
Mà không cách nào ngăn chặn Bách Lý Ngự Thiên thì kế hoạch của bọn họ xem như bị phá hủy.
Có thể nói, nếu không có kỳ sách liều mạng một lần của Trác Phàm, lấy chiến lược trước của bọn họ, giờ khắc này tất cả đều bại.
Nhưng bây giờ bọn họ còn có một đường sống, bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rõ sách lược của Trác Phàm, chỉ cần tất cả chiến lực hai châu đều tới, thì bọn họ có cơ hội thay đổi chiến cục.
"Một chiêu của Bất Bại Kiếm Tôn đã đánh bại chúng ta, khụ khụ… Ba người chúng ta có Thần Kiếm hộ thân nên còn có thể miễn cưỡng thoát đi, những người còn lại không biết sống chết thế nào?"
Mi mắt run rẩy, Âu Dương Lăng Thiên buồn bã thở dài: "Bách Lý Ngự Thiên vô cùng cường đại, thực sự hơn người, lại cẩn thận, cho dù chúng ta hợp lực, căn bản cũng không phải đối thủ của hắn, haizzz!"
Nghe được lời này, Mộ Dung Liệt bên cạnh cũng không cam lòng nhắm mắt lại, răng nghiến chặt, lắc đầu, trên mặt đều là vẻ cô đơn, thậm chí có chút tuyệt vọng.
"Ha ha ha... Các ngươi bây giờ mới biết lão tổ tông lợi hại sao, không cảm thấy quá muộn à?"
Đột nhiên, một tiếng cười to như tiếng sấm vang vọng thiên địa, khiến mọi người biến sắc cùng nhìn qua chỗ đó, người kia không phải là ai khác chính là một trong ba vị Kiếm Vương bao vây bọn họ, Bách Lý Ngự Vân.
"Thực ra, khi các ngươi vừa xuất hiện, chúng ta nhìn qua đã hiểu rõ, các ngươi chẳng khác nào tên hết đà, chỉ phô trương thanh thế, căn bản không còn công lực như lúc trước. Mấy huynh đệ chúng ta đi theo lão tổ tông nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua có người nào có thể bình yên vô sự dưới một chiêu của lão nhân gia. Các ngươi có thể còn sống đứng ở chỗ này, xem như đã được thượng thiên phù hộ, Thần Kiếm hộ thân. Nếu không, cho dù các ngươi không chết, chắc cũng tàn tật, khó mà động đậy được. Với thân thể trọng thương của các ngươi còn muốn động thủ với ba người chúng ta sao? Hừ, quả thực không biết tự lượng sức mình!"
Âu Dương Lăng Thiên hít sâu một hơi, sắc mặt giận dữ, nhất thời vung cánh tay, cường ngạnh tiến về phía trước một bước, vung Phong Thiên Kiếm lên, chỉ ba người, quát to: "Trường Thanh, ngươi hộ tống Trác tiên sinh cùng đám tiểu bối lập tức rời đi, nơi này cha lại cố một lần, chỉ cần các ngươi đến chỗ truyền tống trận, lập tức truyền tống đi sẽ an toàn!"
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Liệt cũng vung tay, lập tức đứng lên, sánh vai cùng Âu Dương Lăng Thiên, tuy sắc mặt ảm đạm, nhưng trong mắt lại có chiến ý vô tận.
Thượng Quan Phi Hùng ho kịch liệt rất lâu, cũng ráng chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, bỗng dưng đứng ở ra phía trước, hét lớn: "Mặc dù lão hủ không tốt, nhưng cũng có thể dùng thân thể tàn phế này yểm hộ tiểu bối các ngươi rời đi, vì bốn châu lưu lại ngọn lửa, đời này không tiếc, ha ha ha..."
"Phụ thân..." Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Âu Dương Trường Thanh vội vã kêu lên.
Hung hăng khoát khoát tay, đánh gãy hắn lời nói, ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên nghiêm khắc nhìn nhi tử nói: "Trường Thanh, con không cần phải nói gì, ta biết rõ con lo lắng cho an nguy của cha, nhưng con yên tâm, chỉ cần con bình yên vô sự, thì cha đã an tâm rồi, đi mau!"
"Phụ thân..."
"Đừng nói nhảm, với tốc độ của các ngươi trong vòng một phân*là có thể đuổi tới đó, trong khoảng thời gian này, cha vẫn có thể ngăn chặn bọn họ thay các ngươi, đi mau!" (*một phân=15 giây)
"Phụ thân!"
"Đi mau!" Âu Dương Trường Thanh lần nữa hô to, ba người Âu Dương Lăng Thiên tay cầm Thần Kiếm, đứng thành một hàng, lại cùng nhau rống to một tiếng, vẻ mặt hy sinh vì đại nghĩa.
Âu Dương Trường Thanh có chút do dự, gãi đầu, lại cúi đầu sâu xa nói: "Dạ... Phụ thân, thực... Cha hiểu lầm rồi, con không phải có ý kia. Chúng ta cũng giống như mọi người, cũng bị thương nặng, không thể di chuyển nhanh được, muốn tới truyền tống trận ít gì phải mất một khắc*. Không biết mọi người... có thể chống đỡ đến lúc đó không?"(một khắc=15 phút)
Ồ!
Bỗng dưng, ba người cùng nhau run lên, thân thể như hoá đá, trong lòng hò hét.
Hố cha à…