Ầm!
Sấm sét màu tím vang vọng không trung, ba vị Kiếm Vương còn chưa đến trước mặt Trác Phàm, ba đạo sấm sét đã đánh thẳng lên người bọn họ.
Đột ngột ngừng lại, ba người nhất thời hơi vung tay, ngăn chặn ba đạo sấm sét kia, thân thể đang vọt lên, vội lui trở về, khẽ cau mày, thần sắc vô cùng ngạc nhiên.
Là ai? Sao lại có sấm sét giống Phách Thiên Thần Kiếm như đúc?
Bạch!
Tước nhi lắc mình, bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trác Phàm, cười hì hì nói: "Phụ thân, con không tới chậm chứ?"
"Không chậm!" Trác Phàm bật cười một tiếng, nhún vai, giễu cợt nói: "Nếu con không chạy đến, chỉ sợ cha sẽ bị ba người này chém thành muôn mảnh!"
Khinh thường bĩu môi, Tước nhi ngước khuôn mặt đáng yêu, cười hì hì nói: "Gạt người, át chủ bài trong tay phụ thân nhiều như vậy, bằng ba người này làm sao có thể khiến cha thương tổn chứ?"
"Cũng không chắc, có lẽ ta keo kiệt, không nỡ dùng át chủ bài thì sao? Dù nói thế nào, chúng ta còn phải đi Bắc Hải, át chủ bài phải dùng ở thời điểm then chốt, ha ha ha..." Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm lắc đầu, Tước nhi lại bĩu môi, nhăn mũi tinh xảo đáng yêu, cười hì hì một tiếng.
"Cha thật nhỏ mọn!"
Bọn họ đang thể hiện gia đình ấm áp như không có ai ở đây, mấy người còn lại hoàn toàn kinh ngạc, đặc biệt Âu Dương Trường Thanh, ngăn không được nói: "Này này này, Trác đại ca, huynh... Cô nương này..."
"Làm sao?"
"Không phải, vừa rồi thân thủ của cô nương này…" Âu Dương Trường Thanh khoa tay múa chân, cả kinh đến không nói ra lời, lắp bắp nói: "Đến cùng bao lớn..."
Mấy người cũng kinh ngạc, không thể tin nhìn tiểu cô nương.
Nha đầu này có dáng vẻ khoảng năm sáu tuổi nhưng khi vừa xuất hiện, tiện tay vung ra ba đạo sấm sét, lại có khí thế Dung Hồn cảnh bát cửu trọng, thật kinh người.
Nếu một chiêu này do thanh niên bình thường sử dụng, mặc dù mọi người cũng kinh ngạc nhưng vẫn đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng đây chỉ là tiểu cô nương, sợ còn chưa dứt sữa, làm sao lại có thực lực Dung Hồn?
Thế giới này... Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Nhìn nhau, ba lão gia hỏa Âu Dương Lăng Thiên cũng kinh ngạc đến không nói nên lời.
Lúc đầu bọn họ gặp qua Trác Phàm mang theo nữ nhi của hắn xuất hiện, vẫn không để tiểu cô nương vào mắt, nhưng bây giờ mới phát hiện, tiểu cô nương này cũng thật nguy hiểm.
Bên người Trác Phàm rốt cuộc là một đám yêu nghiệt như thế nào?
Đặc biệt Thượng Quan Phi Hùng cũng có cảm nhận như vậy, bởi vì lần trước ở Trung Châu, hắn nhớ rõ theo bên cạnh Trác Phàm có một bé trai, chỉ một quyền đã đánh Thượng Quan Phi Vân thổ huyết, hiện tại lại xuất hiện thêm một cô bé.
Trác gia... Là nơi sinh sản quái vật sao?
Nhìn Trác Phàm chằm chằm, mọi người vừa nghi hoặc vừa kinh sợ, ánh mắt càng thêm hoang mang.
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Phàm chỉ khoát tay, cũng không trả lời câu hỏi của Âu Dương Trường Thanh, chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Tước nhi, con đến là ta yên tâm rồi, ba Kiếm Vương này giao cho con, đừng để bọn hắn đi theo, nhưng con cũng phải cẩn thận một chút, bản chất bọn họ xung khắc với con, đừng để bị cuốn vào bên trong Phách Thiên Kiếm."
"Yên tâm đi cha, con biết, hắc hắc!" Hoàn toàn không để ý, Tước nhi lắc lắc tóc đuôi ngựa, đến trước mặt mọi người, quay đầu lại vênh váo tự đắc nhìn ba người trên không trung nói: "Cha ta nói, ba lão gia hỏa các ngươi không được bước qua nơi này, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn. Bản tiểu thư cảm niệm thượng thiên có đức hiếu sinh, không làm khó dễ các ngươi, các ngươi cũng đừng có mà được voi đòi tiên, tự tìm đường chết."
Coong!
Như chuông lớn mộ cỗ vang vọng trong tâm trí, tất cả mọi người nghe tiểu cô nương dễ thương xinh đẹp nói ra lời phách, lối thiếu đòn mà kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó phản ứng đầu tiên chính là... Chà, đây là con gái của Trác Phàm, con bé hung hăng càn quấy, nói chuyện mùi vị y hệt phụ thân nó, kiêu ngạo làm cho người ta phát hận.
Phản ứng tiếp theo là, không biết phải nha đầu này có phải bị điên rồi không, nhưng tuổi còn nhỏ vậy thực lực đã đạt được Dung Hồn cảnh, quả thực thần kỳ. Nhưng dù nàng ta có thiên phú mạnh hơn, lại yêu nghiệt, cũng không phải là đối thủ của Kiếm Vương cấp cao. Có thiên phú cao mà chết quá sớm, thì tiếc lắm.
Nhìn thân hình bé nhỏ của Tước nhi đứng ở gió lạnh thấu xương, như một người giữ ải vạn người không thể qua, ngăn trước mặt tất cả mọi người, mấy người Âu Dương Lăng Thiên tỏ vẻ vô cùng tiếc thương, sau đó lại không hiểu nhìn về phía Trác Phàm.
Đứa nhỏ này chưa trải qua sự đời, cuồng vọng tự đại, mới có hành động lỗ mãng như thế còn có thể thông cảm được. Nhưng một người phụ thân có kiến thức rộng rãi, giảo hoạt như ngươi làm sao có thể giao nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cho nữ nhi của mình chứ?
Vì sao?
Tất cả mọi người không hiểu, Trác Phàm cũng phất tay, đi về phía sau: "Trong một khắc ta đưa các ngươi đến chỗ truyền tống trận, an toàn rời đi. Ngoài ra ta cũng muốn xác nhận một chút, Khuynh Thành nàng có rời đi chưa."
"Này... Trác đại ca, huynh cứ như vậy mà đi sao, để cháu gái ở lại chỗ này có phải..." Âu Dương Trường Thanh như quen thuộc lắm, mới vừa biết đại ca, lập tức liền đổi giọng gọi Tước nhi là cháu gái, theo cán leo lên trên.
Nghe hắn nói Trác Phàm nhịn không được bật cười lắc đầu. Tiểu tử này thật không biết xấu hổ, giống như hắn trước kia.
Còn nhớ rõ lúc trước Lạc gia nghèo khó, hắn nóng lòng muốn kéo chỗ dựa cho Lạc gia, gặp ai cũng gọi là ca, còn kết bái huynh đệ với Long Cửu Tiềm Long Các. Tuy hắn cũng không xem trọng người Phàm giai là mấy, lúc trước kết bái huynh đệ cũng vì hắn nghèo muốn vang danh, nhanh chóng mở rộng gia thế gia tộc. Nhưng không thể không nói, cũng bởi vì loại thái độ không biết xấu hổ này mới kết bè kết phái thành công cho Lạc gia trong khoảng thời gian ngắn.
Hiện tại nhìn dáng vẻ của Âu Dương Trường Thanh, Trác Phàm luôn cảm thấy như đang nhìn dáng vẻ của hắn trước kia, bất giác bật cười ra tiếng: "Âu Dương huynh đệ, ngươi không phải nói Trác gia ta mới là gia tộc mạnh nhất thiên hạ sao? Vậy ngươi không ngại thì xem thật kỹ uy thế của Trác gia ta một chút. Đối phó với mấy Kiếm Vương thôi mà, ta còn không muốn xuất thủ, để người trẻ tuổi làm là được rồi, ha ha ha..."
Mọi người nghe được mà trong lòng sửng sốt.
Đại ca, khẩu khí của ngài thật lớn, cho dù ngài có ngưu bức đến đâu cũng đừng làm quá lên. Cao thủ cấp Kiếm Vương mà phái một cô bé sáu tuổi đi ứng phó, Trác gia các ngươi là thiên thần hạ phàm à, sao nghịch thiên như thế?
Kết quả, vào thời khắc này, trừ Trác Phàm vẫn đang chậm rãi bước đi một mình về phía xa, những người khác đều dừng động tác, nhìn Tước nhi không chớp mắt, trong mắt đầy nghi hoặc.
Bọn họ thật muốn nhìn một chút, tiểu cô nương này có được năng lực gì, có thể lấy thực lực Dung Hồn ngăn cản ba đại Kiếm Vương?
Mà bọn họ ở chỗ này quan sát, trong mắt vừa nghi hoặc vừa kinh hãi, muốn tìm tòi xem Tước nhi sâu cạn thế nào, nghiệm chứng lời ngưu bức này của Trác Phàm là thật hay giả. Riêng ba người Âu Dương Lăng Thiên, tay nắm chặt Thần Kiếm, chuẩn bị vọt tới trước bất cứ lúc nào.
Nếu Tước nhi không ngăn được, ba lão gia hỏa bọn họ phải đi lên bảo toàn tính mạng cho cô bé, để một tiểu nha đầu năm sáu tuổi, vì bảo hộ ba lão gia hỏa bọn họ mà bỏ mình, nếu chuyện này truyền đi, dù bọn họ có chết, mặt mo cũng nóng đến muốn sôi nước, căn bản không nhịn được.
Ba vị Kiếm Vương cũng chăm chú nhìn nơi này, cũng không quá để ý đến Tước nhi.
Bởi vì lúc trước bọn hắn gặp qua Tước nhi rồi, cũng chỉ là Dung Hồn mà thôi, ba đạo tia chớp cũng như thế, bọn họ cũng không chút để ý. Bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm là thanh kiếm thần kia, còn có bóng người Trác Phàm dần đi xa.
"Vân ca, vốn cho là lần này bắt được tên tiểu tử kia, xem như đã lập công, không ngờ ba lão gia hỏa này còn mang kiếm tới. Chúng ta lấy ba thanh kiếm dâng lên cho lão tổ tông, công càng thêm công. Biết đâu khi lão tổ tông lĩnh ngộ hết đạo pháp trên thân kiếm, luận công mà thưởng, sẽ ban cho chúng ta thì sao? Đến lúc đó, chúng ta chính là số ít trong Cửu Kiếm Vương có Thần Kiếm, rốt cuộc cũng không còn ngang hàng với bọn họ nữa, hắc hắc hắc..."
Một vị Kiếm Vương nhìn về phía Bách Lý Ngự Vân, trong mắt hiện ra ánh sáng giảo hoạt, Bách Lý Ngự Vân trầm ngâm một chút, cười tà gật đầu, lúc này hét lớn một tiếng: "Vậy còn chờ gì, đoạt kiếm giết người!"
Vừa dứt lời, ba vị Kiếm Vương cười lớn một tiếng, cùng nhau bước ra, phóng về phía Âu Dương Lăng Thiên và Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ hưng phấn, hoàn toàn không để Tước nhi ngăn phía trước vào mắt.
Thấy vậy, sắc mặt ba người Âu Dương Lăng Thiên trở nên nghiêm trọng, tay nắm trường kiếm hất lên chỉ về phía ba kiếm Vương nói: "Đến đi, muốn giết người đoạt kiếm, trước tiên giẫm qua thi lễ ba lão gia hỏa chúng ta rồi nói!"
"Chuyện này còn cần ngươi nói, chúng ta cũng định làm vậy đó, ha ha ha..." Bách Lý Ngự Vân Thủ cười điên cuồng, một âm thanh vo ve trong tay vang lên đã tụ tập được kiếm khí như có như không, như mây như sương, sắc bén vô cùng. Hắn đột ngột vung tay lên, lại nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, khí thế khủng bố như xông thẳng vào kinh mạch, đạo kiếm khí kia trong nháy mắt hóa thành ba đạo, thẳng tắp phóng thẳng về phía ba người.
Trên trán ba người Âu Dương Lăng Thiên chảy mồ hôi hột, Thần Kiếm xẹt qua, chắn phía trước, hàm răng cắn chặt, chuẩn bị đón lấy khí thế của một kiếm này.
Thế nhưng đúng vào lúc này đột nhiên xảy ra dị biến, một tiếng vo ve vang lên, điểm sáng vàng như sao băng đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt nghênh tiếp ba đạo kiếm khí mạnh mẽ.
Tròng mắt run lên, Bách Lý Ngự Vân không khỏi sững sờ: "Đó là cái gì?"
Ầm!
Thế nhưng còn không đợi hắn kịp hiểu, một tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong không trung, ngọn lửa vàng óng lan tràn chân trời, phong bạo nóng bức đã thiêu đốt bầu trời ra một động lớn.
Điểm sáng màu vàng óng cùng ba đạo kiếm khí va chạm, nhất thời sinh ra tiếng nổ thật lớn, không gì sánh kịp, trong nháy mắt đốt toàn bộ bầu trời thành một biển vàng chói lọi.
Sóng khí do vụ nổ tạo thành bị phân tán ra xung quanh không gì địch nổi, bay xa ngàn dặm, mọi thứ đều bị phá hủy, mọi thứ biến thành bột mịn dưới nhiệt độ quá nóng này.
Ba lão gia hỏa Âu Dương Lăng Thiên, mặc dù có Thần Kiếm hộ giá, nhưng cũng bị khí lãng đánh bay ra ngoài, một ngụm máu tươi lần nữa phun ra. Mà lần này máu tươi của bọn họ cũng nóng rực, vừa mới phun ra trên không trung, đã bốc hơi biến mất.
Chỉ có Tước nhi dưới thủy triều vàng óng, đầu vẫn lắc lư hai bím tóc như cũ, hồn nhiên ngây thơ cười. Còn Trác Phàm vẫn chưa từng quay đầu, chậm rãi bước đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười thoải mái.
Gia tộc mạnh nhất thiên hạ... Chắc ở chỗ này mới đúng, ha ha ha...