Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1713 - Chương 1719: Bất Bại Đánh Tới

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1719: Bất bại đánh tới

Phốc phốc phốc!

Ngọn lửa vàng óng nóng rực tràn ngập vân không, ba bóng người chật vật bay ra ngoài, thân hình bị tàn phá, quần áo tả tơi, ngay cả mái tóc đen nhánh xinh đẹp cũng tản ra mùi khét cháy nồng đậm, ba miệng đỏ thẫm máu tươi nhịn không được phun ra.

Chờ thân hình ổn định, khuôn mặt trắng xám ngước lên, đó không phải là ba vị Kiếm Vương của Bách Lý nhất tộc thì là ai chứ?

Có điều, bọn họ không còn vẻ vênh váo tự đắc, hiện tại chỉ khiếp sợ nhìn lửa vàng vắt ngang, nhất là nụ cười ngây thơ của tiểu hài tử phản chiếu sau ánh sáng vàng.

Nhưng lúc này, nụ cười rực rỡ của cô nương năm sáu tuổi trong mắt bọn hắn lại vô cùng khủng bố. Tuy bọn họ xem trọng tiểu cô nương này mấy phần, nhưng không nghĩ tới, thực lực của nha đầu này còn cao hơn trong tưởng tượng bọn hắn nhiều. Vừa ra tay một kích đã đánh lui tam đại Kiếm Vương trong nháy mắt.

Chuyện này sao có thể?

Ba người nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh hãi, đối mặt với biển lửa vàng óng trước mặt hai chân không tự chủ run rẩy, không còn dũng khí bước về phía trước.

Trong chốc lát, ba người đã bị đánh lui, còn bị thương nhẹ. Nếu lại bước tiếp thì cho dù bọn họ có là cao thủ Kiếm Vương cũng có thể ra đi.

Tiểu cô nương này, mẹ nó, thật là biến thái!

Mà con đàn bà thúi Bách Lý Ngự Vũ làm tình báo cái gì không biết? Truyền tin về cũng khác biệt một trời một vực.

Ngay cả một tiểu cô nương cũng đã có năng lực như vậy rồi, người lớn kia thì sao?

Trong lúc nhất thời, ba người cau mày nhìn nhau, trong lòng thầm than, không dám đuổi theo nữa.

"Ha ha ha... Hiện tại các ngươi biết bản tiểu thư lợi hại chưa?"

Đắc ý nhướng nhướng mày, Tước nhi vui vẻ cười lớn, đối diện hố sâu lửa vàng trước mặt, vạch một cái trên hư không, lớn tiếng cảnh cáo: "Ba người các ngươi nghe kỹ cho ta, vừa rồi bản tiểu thư chỉ giáo huấn các ngươi một chút thôi, nếu còn dám bước lên một bước, bà cô ta cũng không khách khí nữa."

Trong lòng ba người có chút hồi hộp, cùng nhau lui về sau một bước, thật sự bị sợ hãi, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Tình cảnh như vậy, nếu để cho con cháu hoàng tộc quý tộc Trung Châu nhìn đến, chắc chắn cằm cũng rớt xuống. Đường đường tam đại Kiếm Vương mạnh nhất Trung Châu, lại bị một câu của tiểu nha đầu dọa lui, mẹ nó chuyện này chẳng khác gì nói mơ giữa ban ngày.

Thế nhưng sự thật cũng là như thế, tiểu cô nương này cường đại đến đáng sợ, ngay cả cao thủ Kiếm Vương cũng không dám trêu chọc.

Mà Âu Dương Trường Thanh và những người khác nhìn thấy đều trợn mắt hốc mồm, kinh ngạc không thốt nên lời. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng khó có thể tưởng tượng tiểu nha đầu này lại khủng bố như vậy, một chiêu thức có thể tiêu diệt Kiếm Vương.

Ngây ngốc đứng nhìn thật lâu, Âu Dương Trường Thanh mới kịp phản ứng, vội vàng quay đầu, đuổi theo Trác Phàm đang thảnh thơi đi về phía trước, lắp bắp hỏi: "Trác... Trác... Trác đại ca, Trác gia các huynh đều như vậy sao? Các ngươi ăn cái gì lớn lên, thật quá nghịch thiên..."

"Không nghịch thiên làm sao được xưng là gia tộc mạnh nhất?"

Trác Phàm giương mắt khẽ liếc nhìn hắn, bật cười ra tiếng: "Âu Dương huynh đệ, ngươi nói Trác gia ta là gia tộc mạnh nhất thiên hạ, tuy ta cũng không muốn quá rêu rao, nhưng cũng cần phải để những người kia mở mang kiến thức một chút về nội tình của gia tộc mình. Nếu không mọi người sẽ cho rằng ta nói phét, không phải sao? Ha ha ha... Tốt, nơi này giao cho Tước nhi, ngươi nhanh đi đỡ phụ thân ngươi, cùng lên đường thôi. Nơi này không an toàn!"

Trác Phàm cười thâm thúy nói xong cũng không nhìn hắn, vẫn chậm rãi đi về phía trước, chỉ lưu cho hắn bóng lưng cao thâm, khiến trong lòng hắn cả kinh, hai mắt tỏa sáng, thì thầm lên tiếng: "Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lần này đánh cược đúng bảo vật rồi, Trác gia thật quá nghịch thiên. Mà sau này, ta cũng muốn gia nhập, ha ha ha... Ta cũng có khả năng dự đoán rồi đó chứ... À, đúng rồi, cha ta..."

Lúc này, hắn mới nhớ tới, tiếng nổ kinh thiên động địa vừa rồi đã hất bay cha hắn cùng hai vị tiền bối đang bị trọng thương. Trước đây hắn chỉ quan tâm đến hành trình kinh thiên động địa này, hiện tại mới quan tâm mà tìm kiếm bóng dáng phụ thân mình, tầm mắt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh nhìn thấy ba lão gia hỏa kia.

Giờ khắc này, ba vị lão nhân cũng đang ngơ ngác ngồi trên mặt đất nóng hổi, nhìn biển lửa vàng óng và bóng dáng dí dỏm của Tước nhi không chớp mắt, tất cả đều sững sờ, ngay cả thương thế của mình cũng quên mất.

Có lẽ tâm tình của ba người bọn họ cũng giống với ba vị Kiếm Vương kia, ngoài kinh hãi thì càng bất ngờ hơn.

Không nghĩ tới thế gian lại có chuyện không thể tưởng như vậy, một tiểu cô nương năm sáu tuối, thế mà... thế mà...

"Cha, cha đã bị thương thành như vậy rồi, còn ở chỗ này xem náo nhiệt làm gì chứ ? Trác đại ca đang thúc giục chúng ta đi, tranh thủ nhanh đi thôi!" Lúc này, Âu Dương Trường Thanh cũng đi đến trước mặt cha hắn, dùng lực kéo lên, để Âu Dương Lăng Thiên vịn trên vai.

Mấy người nghe hắn hô to, nhất thời kịp phản ứng, nhanh chóng đến đỡ hai người trọng thương còn lại.

Tuy nhiên, trước tình cảm của mọi người, ba người cũng không nói một câu, thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ, bởi vì từ đầu đến cuối, ánh mắt ba người đều nhìn Tước nhi chăm chú, không chuyển dời, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Ba người bọn họ sống cả một đời, hiện tại cảm nhận được chân ý của câu nói này. Thiên hạ tuyệt không có người nào mạnh tuyệt đối, cũng không chỉ duy nhất một người mạnh hơn.

Con người, cần phải có lòng kính sợ, không thể tự đại.

Nghĩ tới đây, ba người bị đỡ lên, đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu thở dài, trong lòng có chút cô đơn.

Bọn họ đều là cường giả bốn châu, là nhân vật đứng ở đỉnh phong thiên hạ, mặc dù có Bất Bại Kiếm Tôn, cũng chỉ có một người trên bọn họ mà thôi. Tuy bọn họ đều là người ôn tồn lễ độ biết lễ nghĩa, nhưng lở chỗ cao lâu dần sẽ sinh ta tính kiêu ngạo, trong mắt chỉ có một người, lại không để người khác vào mắt. Bởi vì đối thủ bọn hắn nhận định trong lòng chỉ có một mình Bất Bại Kiếm Tôn.

Thế nhưng hôm nay, biểu hiện của Tước nhi như cái tát vang dội vào mặt bọn họ, khiến bọn họ nhất thời tỉnh táo lại. Người tài ba trong thiên hạ không ngừng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mấy lão gia hỏa bọn họ tự cho mình đúng vẫn còn kém xa lắm.

Sau khi mấy người Vũ Thanh Thu lấy lại tinh thần, lại nhìn về phía Tước nhi, cuối cùng cũng hiểu được ý của Trác Phàm, nữ nhi này của hắn thật sự có năng lực ngăn tam đại Kiếm Vương lại.

Mặc dù trong lòng họ đầy bất ngờ và những cảm giác không thể giải thích được, nhưng cuối cùng họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì được bình an vô sự.

Không còn gì để do dự, mọi người mang theo ba vị tiền bối đuổi theo Trác Phàm, Diệp Lân thừa dịp mọi người còn ở phía sau, vội vã chạy đến bên người Trác Phàm, nhỏ giọng nói: "Lão đại, Tước nhi vừa mới dùng Long Tức Đan phải không?"

"Đúng vậy!"

"Có bao nhiêu? Nếu sử dụng hết, ba vị Kiếm Vương không thể nào đỡ nổi!"

"Yên tâm đi, Long Tổ cho con bé mười viên, ta đoán chừng ba tên Kiếm Vương kia chỉ cần ba viên tiếp theo nhất định thịt nát xương tan, không có gì đáng ngại!" Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm vô cùng tự tin nói.

Diệp Lân giật mình sợ hãi: "Nhiều như vậy? Sư phụ thật không công bằng, lần trước cho ta hai viên mà thôi, thế mà lần này một hơi xuất ra mười viên? Mà uy lực còn cao hơn nữa chứ! Hừ, người còn nói, Long Tức Đan tiêu hao thể lực quá lớn, không chuẩn bị nhiều được, đều là gạt người. Thì ra trong lòng sư phụ, ta còn không bằng một tiểu cô nương."

"Cũng không phải, những vật này là ta kích hắn cho, thứ hai nhiệm vụ lần này của chúng ta rất nguy hiểm, Long Tổ chuẩn bị thêm cho chúng ta chút đồ vật, cũng là phòng ngừa vạn nhất!"

"Nguy hiểm? Phải không, không phải huynh vẫn luôn bôn ba bên ngoài, phong ấn thiên địa phong huyệt sao? Ta còn không biết lần này huynh tới Bắc Châu để làm gì, ta có thể giúp gì không?"

"Có lẽ ngươi không thể giúp!"

Chậm rãi lắc đầu, sắc mặt Trác Phàm chợt trở nên ngưng trọng: "Thực không dám giấu giếm, lần này tới Bắc Hải, chủ yếu là tìm đến Phong Thiên Hải Ngao. Có điều ta nghe nói tính khí hắn không tốt, thù hận với nhân loại, cho nên sớm chuẩn bị chút thủ đoạn khẩn cấp. Ngươi cũng đừng tham dự, trước mặt Thánh Thú nhiều người cũng không giúp đỡ được gì, làm vật hi sinh không có ý nghĩa. Lúc đó tùy cơ ứng biến, để xem có thể thuyết phục hắn hay không."

Nghĩ đến sự cường đại của sư phụ hắn, Diệp Lân cũng khẽ gật đầu, biết ý của Trác Phàm chỉ biết thở dài, không tiếp tục cưỡng ép gia nhập.

Cứ như vậy, tất cả mọi người yên lòng giao cho Tước nhi cản đường, một đoàn người rất nhanh đi về phía truyền tống trận, trong chốc lát không thấy tăm tích.

Ba vị Kiếm Vương thông qua đám lửa vàng trước mặt nhìn về nơi xa, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng khẩn trương. Muốn lập tức đuổi theo cản bọn họ lại, nhưng vừa thấy nụ cười lạnh của Tước nhi trong lòng bọn họ lại chùn bước.

Tiểu cô nương này quá lợi hại, khó chơi thật!

Mà nàng lợi hại thì cũng thôi, quan trọng là không biết lợi hại đến mức nào. Nếu tiểu nha đầu này còn mạnh hơn nữa, lần này thật sự đá trúng thiết bản rồi.

Thì dù cho bọn họ có đuổi theo thật, cũng không làm được chuyện gì!

Haiizzz, Bách Lý Ngự Vũ đáng chết, tình báo quá kém. Lúc đầu vốn dĩ hòa thuận với hai cha con này, nếu biết sớm bọn họ không dễ chọc, cũng tiếp tục nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng bây giờ, xé rách da mặt rồi, nếu không thể thừa cơ giải quyết, sau này sẽ có tai họa, nhưng nếu phải giải quyết, lại nên làm cái gì bây giờ?

Ba người nhíu mày đối mắt nhìn nhau, trong lòng đem đổ hết thẩy tội lỗi lên người Bách Lý Ngự Vũ, nguyền rủa nàng một trăm tám chục lần, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.

Bạch!

Thế mà, đúng lúc này, cuồng phong gào thét, hắc ảnh trùng điệp, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn hắn, giống như sao băng tới trong nháy mắt, âm thanh già nua rống to: "Vừa mới xảy ra chuyện gì, sao có động tĩnh lớn như vậy?"

"Lão tổ tông?"

Thân thể ba vị Kiếm Vương run lên, chợt nghe cái này một thanh âm quen thuộc, vội vàng quay đầu khom người nói lớn: "Thuộc hạ cung nghênh lão tổ tông đại giá!"

Bình Luận (0)
Comment