Vèo!
Lắc mình một cái, khuôn mặt lạnh lẽo của Bất Bại Kiếm Tôn trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng nói: "Vừa mới xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bẩm báo!"
"Khởi bẩm lão tổ tông, vừa rồi chúng ta đã ngăn chặn đoàn người Trác Phàm và Âu Dương Lăng Thiên, trên tay bọn họ còn có ba thanh kiếm thần!" Ba người khẩn trương, cúi đầu thành thật trả lời.
Hai mắt Bách Lý Ngự Thiên lóe lên, nhếch miệng cười: "Đầu người và ba thanh kiếm lão phu muốn đều gom lại một chỗ, điều này không phải rất tốt sao? Người kia và kiếm đâu?"
"Chạy... Chạy..."
Da mặt run rẩy, ba người cẩn thận nhìn thân thể cao lớn của Bách Lý Ngự Thiên, toàn thân run lên, nơm nớp lo sợ lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên trong nháy mắt trầm xuống, rống to: "Chạy? Chuyện gì xảy ra, vì sao để bọn hắn chạy?"
"Dạ... Là bởi vì..."
"Đã chạy rồi? Vậy các ngươi còn ngây ngốc ở chỗ này làm gì, còn không mau đuổi theo?" Ba người bị dọa đến ấp a ấp úng, lắp bắp nói không ra lời, Bách Lý Ngự Thiên rít lên giận dữ.
Da mặt ngăn không được run rẩy, ba người nhìn nhau, vẻ mặt khổ sở không thể giải thích rõ ràng, sau đó Bách Lý Ngự Vân khẽ cắn môi, cố gắng chỉ về phía Tước nhi khom người nói: "Lão tổ tông thứ tội, tài nghệ của ba thuộc hạ không bằng người, bị tiểu cô nương này cản lại, nửa bước khó đuổi theo, thực sự lâm vào tình thế bất đắc dĩ, xin tổ tông khai ân!"
"Một tiểu cô nương?"
Bách Lý Ngự Thiên nhíu mày, khuôn mặt lạnh lẽo chậm rãi di chuyển về phía Tước nhi, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đây chính là tiểu cô nương đã ngăn các ngươi lại sao?"
"Không sai, lão tổ tông, nàng chính là nha đầu đi theo Trác Phàm, ngài đừng nhìn dung mạo dễ thương, bộ dáng vô hại của nàng mà mà bị lừa gạt, thực ra nàng..."
Ầm!
Bách Lý Ngự Vân vội vàng giải thích, thế nhưng không đợi hắn nói xong, một luồng khí lực mạnh mẽ phóng về phía họ, tiếng vang thật lớn phát ra, trong nháy mắt ba người bị hất bay ra ngoài, ba dòng máu đỏ thẫm lần nữa phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, thậm chí trên mặt cũng không còn huyết sắc.
Lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, Bách Lý Ngự Thiên vô cùng tức giận, ánh mắt lóe lên sát ý: "Đừng kiếm cớ với lão phu, thế mà bị một tiểu cô nương ngăn lại, hừ, phế vật!"
"Vâng!"
Ba người không dám nói gì, khom người bái lạy.
Không nhìn bọn họ, Bách Lý Ngự Thiên đưa mắt nhìn về phía Tước nhi, cười lớn nói: "Ha ha ha...Xem ra Thiên Ma Sơn cũng không phải chỉ biết phô trương thanh thế như lão phu phỏng đoán, vẫn có chút đạo hạnh đó chứ. Tuy ba tiểu tử này là phế vật, nhưng có thể cản được bọn họ, tiểu cô nương... Ngươi cũng không đơn giản."
"Hừ, biết thì tốt!"
Tước nhi đắc ý ngước mặt, kiêu ngạo nói: "Vừa rồi ba tên kia không biết thời thế, bản tiểu thư xuất thủ giáo huấn một chút. Lão gia hỏa, nếu ngươi biết tốt xấu thì mau tranh thủ dẫn bọn hắn cút đi cho ta. Cha ta nói, không cho phép các ngươi bước qua đường ranh này, nếu không..."
"Nếu không như thế nào?" Bách Lý Ngự Thiên cười khẽ một tiếng hỏi.
Trong mắt Tước nhi lóe qua một tia sát ý trần trụi: "Nếu không... bộ xương già này của ngươi để bản tiểu thư tự mình thay ngươi hỏa tán!"
"Khẩu khí thật lớn!"
Bách Lý Ngự Thiên yên lặng cười một tiếng, ánh mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên châm chọc, bước chân mạnh mẽ chậm rãi đi về phía ngọn lửa màu vàng óng, như đang nhàn nhã dạo bước trên bãi cỏ.
"Tiểu cô nương, từ khi lão phu xuất đạo đến nay, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như vậy! Hãy để lão phu xem thử ngươi có tư cách để cuồng ngôn vậy không, ha ha ha..."
Bách Lý Ngự Thiên ngửa mặt lên trời cười to, buông thả không bị trói buộc, thân thể cường tráng đang dần dần đi về phía Tước nhi.
Lạnh lùng nguýt hắn một cái, sắc mặt Tước nhi cũng chậm rãi trầm xuống, ánh sáng trong tay lóe lên, một hạt châu màu vàng đột nhiên xuất hiện trong tay. Khí tức cuồng bạo hủy diệt cũng đang không ngừng phóng thích khí tức tử vong nóng rực ra ngoài.
"Lão gia hỏa, đây là ngươi tự tìm. Dù có kết cục thịt nát xương tan cũng chẳng trách người khác. Ai bảo ngươi vượt qua đường ranh không nên qua chứ."
"Thiên hạ không có đường ranh nên hay không nên vượt qua, chỉ có năng lực vượt qua hay không thôi."
Giương mắt nhẹ liếc nhìn hạt châu trong tay Tước nhi, cảm thụ được khí tức cường đại của nó, Bách Lý Ngự Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh kinh ngạc này liền chuyển đổi thành vui sướng, tốc độ di chuyển về phía trước càng lúc càng nhanh, như không chờ được muốn tìm hiểu một chút xem Tước nhi mạnh cỡ nào.
"Xem ra thứ vừa mới khiến ba tên phế vật ăn quả đắng chính là cái này. Ha ha ha... Không tệ, thật không tệ, lão phu có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong của nó. Tuy cỗ sức mạnh này không phải của tiểu cô nương ngươi, nhưng ngươi có thể có thứ này, cũng xem như Thiên Ma Sơn không đơn giản. Haizzz, thật muốn mở mang kiến thức một chút những cao thủ Thiên Ma Sơn chân chính, cũng xem như đời này lão phu có chết cũng không tiếc!"
"Yên tâm đi, rất nhanh ngươi sẽ được chứng kiến!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Tước nhi khẽ cười đáp, phóng Long Tức Đan trong tay về phía Bách Lý Ngự Thiên.
Ầm!
Điểm sáng vàng óng như sao băng xẹt qua, chỉ trong một chớp mắt đã nện xuống người Bách Lý Ngự Thiên đang khoan thai dạo bước.
Bỗng một tiếng động lớn chấn thiên triệt địa phát ra, giống như tiếng nổ trước đó, trong nháy mặt toàn bộ không gian tràn nhập lửa vàng, phạm vi ngàn dặm lần nữa cháy rụi. Làn sóng vàng óng mang theo sức mạnh hủy diệt không gì địch nổi, trong khoảng khắc bao phủ một nửa Hải Minh Tông, chỉ trong chốc lát đã hủy môn hoại tông môn ngàn năm này.
Bóng dáng Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên trong nháy mắt bị ngọn lửa màu vàng thôn phệ hoàn toàn.
Thấy tình cảnh này, ba vị Kiếm Vương quá sợ hãi, vội vã kêu lên: "Lão tổ tông!"
Đáng tiếc, không có hồi âm, dường như vị cao thủ bất bại này cũng khó cản bị liệt diễm ăn mòn, trong nháy mắt cốt nhục không còn.
Mi mắt run rẩy, sắc mặt ba vị Kiếm Vương giật mình lo lắng, vô lực co quắp ngã xuống đất.
Tước nhi đắc ý cười hì hì, châm chọc nói: "Tự làm tự chịu, đáng đời! Bảo ngươi đừng vượt qua đường ranh ngươi nhất định vượt qua làm gì, còn nói muốn đọ sức với cao thủ Thiên Ma Sơn chân chính, hiện tại biết lợi hại chưa, được như ý nguyện chưa? Bản cô nương cũng là cao thủ Thiên Ma Sơn chân chính, ngươi chết dưới tay bản cô nương cũng xem như nhắm mắt được rồi, hắc hắc hắc..."
"Ha ha ha... Phàm là cao thủ chân chính, nếu bản thân có thực lực đều có thể nghịch thiên thuận buồm xuôi gió!"
Không ngờ nàng vừa dứt lời, một tiếng già nua cười nhạo từ trong liệt diễm thăm thẳm truyền ra: "Tiểu cô nương, tuy ngươi thiên tư không tệ, ngày sau tất nhiên là tuyệt thế cao thủ. Nhưng cũng tiếc hiện tại ngươi chỉ dựa vào ngoại lực, vẫn cách giới hạn cao thủ xa lắm. Để lão phu cho ngươi nhìn một chút, cái gì mới gọi là cao thủ chân chính."
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, từng tiếng sấm sét nổ vang, một đạo kiếm khí hung mãnh trong nháy mắt xẹt qua bầu trời, giống như khai thiên tích địa chém toàn bộ biển lửa thành hai khúc.
Thân hình tráng kiện của Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên chậm rãi xuất hiện nơi sóng lửa mở ra, vẫn chậm rãi bước về phía trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, khóe môi nhếch lên nụ cười tùy tiện.
Mà theo mỗi bước hắn bước về phía trước, từng tiếng sấm rền cũng tuỳ tiện nổ tung.
Ngay sau đó, soạt một tiếng, cả mảnh trời rự hư không lửa vàng bỗng nhiên vỡ vụn ra, trên chín tầng trời, từng đạo sấm sét màu tím ầm vang hạ xuống, bao trùm lửa vàng bên trong, toàn bộ xé thành mảnh nhỏ, chỉ trong nháy mắt, sóng lửa còn nóng rực bốc lên, tất cả hóa thành biển sấm sét màu tím cuồn cuộn.
Mà Bách Lý Ngự Thiên cũng là bá chủ trong vùng biển này, chỉ cần có hắn ở chỗ này sẽ không có chỗ cho lửa vàng tràn ra.
"Lão tổ tông!"
Ba vị Kiếm Vương cùng nhau hưng phấn kêu lên.
Thân thể Tước nhi run rẩy, không thể tin nhìn thân ảnh già nua tiếp tục tiến về phía nàng, ngẩn người thốt lên "Sao... Làm sao có thể? Long Tức Đan Long Tổ, vậy mà không thể ngăn cản được hắn chút nào? Rốt cuộc hắn là ai?"
"Long Tức Đan... Ha ha ha, thứ ngươi mới dùng sao?"
Trong mắt lóe lên ý khinh miệt trần trụi, Bách Lý Ngự Thiên càng bước đến gần Tước nhi: "Cái đồ chơi này không tệ, nếu cao thủ Kiếm Vương khó có thể đối phó. Cho dù là lão phu, đón lấy một chiêu này, tay cũng không tự giác run rẩy. Ha ha ha... Bao nhiêu năm, không có người khiến lão phu có loại cảm giác tê dại này, lão phu cũng thật muốn gặp người có thể chế được Long Tức Đan, xem hắn là thần thánh phương nào? Tuy nhiên vật này dù có lợi hại cũng chỉ là ngoại vật mà thôi, ngoại vật cũng có lúc hết, mà cường giả chân chính lại có sức mạnh vô cùng vô tận. Lão phu muốn đọ sức là cao thủ chân chính, không phải giống tiểu cô nương ngươi bây giờ, chỉ là hài tử ném loạn đồ chơi. Như vậy lão phu hỏi lại ngươi một câu, tiểu cô nương, xin hỏi Thiên Ma Sơn... Có cao thủ thế này sao? Ha ha ha..."
Tước nhi chăm chú nhìn thân ảnh cao lớn của Bất Bại Kiếm Tôn đang từng bước tới gần, chậm rãi lùi về phía sau vài bước, ánh sáng trong tay lóe lên, lại cầm một viên Long Tức Đan trên tay.
Chăm chú nhìn cô bé, Bách Lý Ngự Thiên nhìn thấy cảnh này lại mỉm cười lắc đầu: "Tiểu cô nương, xem ra ngươi không có để lời của lão phu trong lòng. Lão phu đã nói, loại này đồ chơi này lão phu không muốn..."
Vèo.
Thế nhưng không đợi hắn nói xong, viên Long Tức Đan thứ hai của Tước nhi đã không chút do dự ném ra: "Hừ, đã như vậy, lão gia hỏa kia ngươi nếm thêm một viên đi!"