Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1715 - Chương 1721: Giới Hạn

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1721: Giới hạn

Ầm!

Lại một tiếng nổ to, vang tận mây xanh, viên Long Tức Đan thứ hai Tước nhi hung hăng nện trên người Bách Lý Ngự Thiên, hỏa diễm khủng bố lần nữa bao phủ bầu trời.

Nhưng ngay sau đó, cũng giống như lần trước cùng với tiếng sấm sét nổ vang, ngọn lửa kia rất nhanh liền bị xé thành từng mảnh nhỏ, tan bin trên không trung. Tiếng sấm sét nổ tung trên cửu thiên giông như hoan ca cổ vũ cho đế vương.

Mà Bách Lý Ngự Thiên cũng giống như lúc trước, không kinh không loạn, vẫn nhàn nhã đi về phía Tước nhi, ý cười châm chọc trên khóe miệng càng thêm rõ ràng.

"Tiểu cô nương, xem ra giới hạn ngươi vẽ ra có thể ngăn cản người khác, nhưng không ngăn được lão phu, ngươi biết tại sao không? Ha ha ha, bởi vì lão phu quá mạnh. Thế gian này tất cả quy tắc, giới hạn, luật pháp, đều sẽ nhường đường cho cường giả, hiển nhiên, lão phu chính cường giả này."

Thân thể Tước nhi chấn động, trong lòng nàng hoảng hốt, kinh ngạc chậm rãi lùi lại, không còn vẻ bình tĩnh trấn định như trước, thay vào đó sợ hãi rõ rệt.

Người này quả thật rất mạnh, hắn mạnh đến mức không giống người thường, không khác gì Thánh Thú. Có điều vị trí của hắn hiện tại chưa tới kỳ trưởng thành, chỉ ở giai đoạn Thánh Thú thanh niên mà thôi.

Nhưng dù vậy, Tước nhi cũng thực sự khó có thể tưởng tượng, thế gian sao lại có nhân loại biến thái đến tình trạng như thế, ngoài phụ thân Trác Phàm nàng.

Thế nhưng Trác Phàm có được truyền thừa Ma Đế, còn hắn...

Bỗng dưng, Tước nhi như nghĩ đến chuyện gì, nhìn tốc độ Kiếm Tôn chinh phạt, triệt để ngây người.

Chẳng lẽ lão gia hỏa này đã lĩnh hội được bản thể của Kiếm Đế rồi sao?

Khó trách vì sao so với những Kiếm Vương khác, Bất Bại Kiếm Tôn mạnh đến mức không hợp với thói thường. Bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được kiếm đạo của Kiếm Đế đến mức cực hạn.

Điểm này, có lẽ Trác Phàm cũng không sánh nổi. Bởi vì trên người Trác Phàm có quá nhiều truyền thừa, mỗi một truyền thừa đều lĩnh ngộ một ít, nhưng chiều sâu, lại không đạt được tuyệt đối.

Còn Bất Bại Kiếm Tôn, mặc dù chỉ có kiếm đạo của Kiếm Đế, lại chỉ có một mình Phách Thiên Kiếm mà thôi, nhưng đã đạt đến cực hạn.

Trác Phàm và Bất Bại Kiếm Tôn, mỗi người đều lĩnh ngộ Đế đạo, đọ sức chiều rộng và chiều sâu, cùng cấp ai hơn còn tùy thuộc vào vận may của mỗi người.

Nhưng hiển nhiên, Trác Phàm vẫn chiếm ưu thế hơn, bởi vì Trác Phàm có chiều rộng sâu sắc, còn Bất Bại Kiếm Tôn có chiều sâu, rất khó mở rộng. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn nóng lòng đạt được thần kiếm còn lại.

Phách Thiên Kiếm của hắn đã đến cực hạn, muốn tiến thêm một bước, hắn nhất định phải mở rộng kiếm đạo, nếu không hiện tại cũng điểm cuối của hắn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tước nhi không còn bình tĩnh được, vẻ mặt trầm xuống, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Trong nội tâm nàng đã hiểu rõ, lúc này nàng đối mặt, không phải một tu giả bình thường mà chính là Trác Phàm tương lai. Còn tiềm lực của Trác Phàm lớn bao nhiêu, mặc dù nàng chưa thấy qua Côn Bằng, nhưng Long Tổ đã nói qua với nàng, khả năng vô hạn.

Truyền thừa Đế cấp, đó cũng không phải tung hô lung tung, cho dù tư chất ngươi kém thế nào, có cao thủ dẫn đường, cũng là cường giả bên trong cường giả. Huống chi Bất Bại Kiếm Tôn cũng giống như Trác Phàm, đều là thiên tài nghịch thiên, lại lĩnh hội được đại đạo Đế cấp, thì càng không phải tầm thường, thành tựu tương lai ngay cả Thánh Thú cũng không dám ghé mắt.

Hiện tại, tuy trong tay Tước nhi có Long Tức Đan Long Tổ cho nàng hộ thân nhưng đối mặt người thừa kế Phách Thiên Kiếm của Kiếm Đế cũng không có tác dụng lớn.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Ánh mắt run rẩy, Tước nhi chăm chú nhìn bóng người không ngừng tới gần, suy nghĩ rất lâu, bỗng nhiên cắn răng thốt lên, nhanh chóng lấy ra năm viên Long Tức Đan. Ngay sau đó tựa như bắn liên thanh, hung hăng ném về phía hắn.

Ầm.

Viên thứ nhất nện trên người Bất Bại Kiếm Tôn, nhất thời nổi lên liệt diễm ngập trời, trong nháy mắt bao phủ hắn vào bên trong. Thế nhưng còn không đợi kim sắc dâng trào, viên Long Tức Đan thứ hai lần nữa phóng đến trước mặt hắn, sau đó ầm một tiếng, lại nổ tung lần nữa.

Kết quả, trên cơ sở sóng lửa trước đó, làn sóng lửa vàng thứ hai lần nữa bao phủ, chồng lên nhau, hung hăng nuốt chửng thân thể Bách Lý Ngự Thiên vào trong.

Theo cách này, ba tiếng ầm ầm ầm lần lượt vang lên, năm sóng lửa đồng thời chồng chất lên nhau, đè xuống đầu Bách Lý Ngự Thiên như sông lật ngược biển.

Mà sấm sét màu tím không ngừng oanh kích kịch liệt, muốn đánh tan ngọn lửa màu vàng kia, thế nhưng sức mạnh của năm ngọn lửa trùng kích quá mức hùng hậu, cho dù trên chín tầng trời sấm sét oanh kích không ngừng cũng không thể xuyên thấu biển lửa này.

Thấy vậy, sắc mặt ba vị Kiếm Vương lần nữa trở nên ngưng trọng, vô cùng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy biển lửa bao phủ Bách Lý Ngự Thiên bên trong, hắn vẫn chậm rãi đi về phía trước, không chút kinh hoảng, có điều trên gương mặt già nua cũng nặng nề hơn rất nhiều.

A!

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi phát ra, Bách Lý Ngự Thiên ngửa mặt lên trời rống to, toàn thân khí thế đột nhiên phát ra. Ngay trước khi năm ngọn lửa hoàn toàn bao phủ hắn, ầm vang một tiếng, từng đạo sấm sét tàn phá bừa bãi đột nhiên từ trong cơ thể hắn tuôn ra, chỉ trong khoảnh khắc, xé nát năm biển lửa. Sấm sét khủng bố xông thẳng tới chân trời, nhất thời bổ bầu trời ra một lỗ thủng to lớn, chín tiếng sét đánh cũng theo lỗ thủng này vọt xuống, nội ứng ngoại hợp, chém tất cả lửa vàng thành hư vô.

Nhìn thấy cảnh này, ba vị Kiếm Vương vừa rồi lo lắng, giờ khắc này trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được.

"Sức mạnh thể nội của lão tổ tông đã vượt qua sức mạnh thiên địa?" Tròng mắt hung hăng co lại, Bách Lý Ngự Vân nhìn hai người bên cạnh, trong mắt kinh hãi khó có thể nói nên lời: "Cao thủ Quy Nguyên bình thường, cho dù bản thân thực lực mạnh hơn, mượn nhờ sức mạnh thiên địa đều là sức mạnh cội nguồn, cho dù cao thủ Kiếm Vương chúng ta cũng giống vậy, thế nhưng lão tổ tông lại..."

"Đúng vậy!"

Trong mắt bọn họ vô cùng kinh ngạc, một vị Kiếm Vương khác liên tục không ngừng gật đầu: "Nghe đồn sức mạnh thiên địa cũng có lúc hết, nếu người nào có sức mạnh có thể vượt qua được sức mạnh mượn của thiên địa thì tương đương với việc đứng trên trời đất, có khả năng khai thiên tích địa. Trước kia ta vẫn cho chuyện này chỉ là truyền thuyết, sức mạnh thiên địa làm sao có thể có điểm cuối? Nhưng bây giờ ta mới biết được, lão tổ tông đã đạt đến tầng trong truyền thuyết, thực sự khó có thể tin được. Nên biết rằng, sức mạnh thiên địa khó mà chia cắt biển lửa, sức mạnh tự thân lão tổ tông thế mà bổ ra, đây chính là bằng chứng."

Hai người còn lại nghe được, cũng gật đầu tán thành, trong mắt tản ra ánh sáng hưng phấn.

Đây chính là kiêu ngạo của Bách Lý gia bọn họ, đệ nhất năm châu, Bất Bại Kiếm Tôn, danh bất hư truyền. Ngay cả thiên địa cũng khó mà đánh bại hắn, là cường giả đệ nhất chân chính.

Thế nhưng bọn họ làm sao biết được, sức mạnh thiên địa là vô cùng vô tận, thế nhưng vị trí hiện tại của bọn họ đang đứng bị giới hạn bởi kết giới, mượn sức mạnh thiên địa cũng có hạn.

Những cao thủ Quy Nguyên bình thường, cho dù những cấp bậc Kiếm Vương như bọn họ cũng khó có thể chạm đến giới hạn này, thế nhưng Bách Lý Ngự Thiên lại chạm đến.

Như vậy hắn đã đạt đến Phàm giai cực hạn, dù như thế nào cũng không thể lại thuộc về Phàm giai.

Mặc dù Phàm giai là chỗ Thiên Đế bố trí kết giới áp chế, nhưng cũng có một giới hạn. Giống như Bách Lý Ngự Thiên nói, chỉ cần đủ cường đại, giới hạn này sẽ bị đánh vỡ.

Hắn đã đi tới giới hạn này trước, có điều bản thân còn tỉnh tỉnh mê mê, không biết mà thôi.

Có lẽ hắn còn không biết, hắn là một trong số ít những người đủ tư cách tiến vào Thánh Vực trong nhiều năm như vậy.

Hô!

Cương phong lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, thổi bay tro bụi cháy đen ra ngoài cửu thiên. Bách Lý Ngự Thiên như tướng quân thắng lợi, chậm rãi đi trong hư không, nhếch miệng cười nhẹ: "Tiểu cô nương, tuy uy lực năm viên Long Tức Đan có thể chồng chất, nhưng dù sao cũng không thể làm sức mạnh thừa thế xông lên được, vẫn khác biệt cường giả chân chính toàn lực nhất kích. Phần khó kết nối ở giữa chính là chỗ sơ suất lớn nhất. Mặc kệ ngươi ném bao nhiêu cái, lão phu cũng có biện pháp đánh nát... Ách..."

Ngay khi Bách Lý Ngự Thiên đắc ý dạy dỗ cô bé, lại chợt phát hiện, trước mặt hắn trống rỗng, hoàn toàn không có bóng người, sắc mặt chợt trầm xuống.

Tiểu nha đầu này thật giảo hoạt.

"Lão tổ tông, vừa rồi nàng ta ném ra năm viên Long Tức Đan, không phải muốn đánh bại ngài, mà chỉ muốn mượn cơ hội chạy trốn." Lúc này, vèo một tiếng, Bách Lý Ngự Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.

Ba!

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Bách Lý Ngự Thiên quăng cho Bách Lý Ngự Vân một cái tát, cả giận nói: "Lão phu không biết sao, cần ngươi nói à? Hừ, còn đứng ngây đó làm gì, cùng lão phu đuổi theo! Hiện tại ngoài Trác Phàm cùng ba thanh kiếm thần, lão phu còn có mục tiêu thứ ba rồi. Tiểu cô nương kia dám trêu đùa lão phu? Hừ, lão phu liền để con bé nhìn xem, cái gì mới gọi là cường giả chân chính!"

"Vâng!"

Mọi người khẽ khom người, cùng nhau cúi đầu, sau đó theo Bất Bại Kiếm Tôn đuổi về phía trước.

Ở một nơi khác, khi Trác Phàm cùng mấy người đang tăng tốc, chợt nghe tiếng nổ vang đằng sau, không tự chủ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy biển lửa vàng rực, không thể kiềm nén nỗi kinh hãi trong lòng.

Tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi sao lại mạnh như vậy chứ?

Thế nhưng rất nhanh, biển lửa vàng rực trong nháy mắt biến mất, thay vào đó lại là sấm sét tím đầy trời.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Âu Dương Lăng Thiên không khỏi giật mình, kinh hãi kêu lên: "Không... Bất Bại Kiếm Tôn, đó là Bất Bại Kiếm Tôn dẫn sức mạnh thiên địa, lão gia hỏa kia đuổi theo, không biết tiểu cô nương có thể chống đỡ được hắn không?"

"Này, cha, cha đừng lo lắng, Trác gia là gia tộc mạnh nhất thiên hạ, một đứa bé mà đã có thể đánh ba vị Kiếm Vương chẳng khác nào đánh chó, thì cho dù Bất Bại Kiếm Tôn đến, cũng không làm gì được bà cô nhỏ nhà ta, hắc hắc hắc..." Thế nhưng lời hắn vừa nói ra, Âu Dương Trường Thanh đã xua tay, cười ra tiếng.

Âu Dương Lăng Thiên bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Tiểu tử, ngươi không phải họ Âu Dương sao, nhanh như vậy thì thay đổi địa vị, không cần chờ đến cha già chết đi à, đồ khi sư diệt tổ?"

"Này, cha, xem cha nói kìa, con nói như vậy cũng không phải thay tên đổi họ gì, khi sư diệt tổ gì chứ, không phải con nhận đại ca sao, sau này con cùng Trác đại ca làm nên sự nghiệp lẫy lừng, xem như mang vinh quang về cho gia tộc rồi!"

Bất đắc dĩ trợn mắt, Âu Dương Lăng Thiên nhìn Trác Phàm, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cũng không nói lời nào. Theo lý thuyết, hắn là người Hải Minh Tông, nhi tử hắn cũng là người kế nhiệm Hải Minh Tông. Thế nhưng không thể không nói Trác Phàm thật sự quá ưu tú, là người có thể làm đại sự, một người có tiềm lực hiếm có.

Để nhi tử hắn đi cùng Trác Phàm cũng là một lựa chọn tốt, tuy có chút vi phạm tông quy, nhưng Âu Dương Lăng Thiên cũng xem như ngầm đồng ý.

Dù sao người thường đi chỗ cao, nước chảy ở chỗ thấp, theo Trác Phàm có thịt ăn, ngu ngốc mới không theo.

Mà Mộ Dung Tuyết lại xem thường, nàng khịt mũi nói: "Hừ, làm bạn cùng ma, không có cốt khí!"

Ầm!

Đúng lúc này, nơi xa liên tiếp truyền đến tiếng nổ kịch liệt, ánh sáng màu vàng lần nữa nổi lên bầu trời, nhưng rất nhanh lại bị sấm sét màu tím bao phủ.

Thân thể nhịn không được ngưng lại, Trác Phàm nhìn chỗ xa, thở dài một hơi: "Được rồi, không cần chạy nữa, chỗ Tước nhi không chịu được, chuẩn bị nghênh chiến đi..."

Bình Luận (0)
Comment