"Cái gì, nghênh chiến?"
Nhìn thấy Trác Phàm dừng lại, mấy người kia cũng vội vã dừng theo, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn hỏi: "Trác huynh, ngươi thật sự xác định Tước nhi không ngăn được?"
Trác Phàm khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Biển lửa sấm sét vừa rồi, hai tiếng bạo hưởng giao thế không ngừng, hiển nhiên Tước nhi không làm gì được Bất Bại Kiếm Tôn, đoán chừng rất nhanh bọn họ sẽ đuổi theo, bằng vào tốc độ của chúng ta có trốn cũng vô dụng, đánh đi!"
Mi mắt khẽ run, mọi người nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống, song quyền nắm chặt, trái tim như rơi xuống đáy vực.
Đừng nói bọn họ hiện tại đều là tàn binh bại tướng, cho dù bọn họ có ở thời điểm như mặt trời giữa trưa cũng không thể địch lại được lão quái vật kia.
Đối với điểm này, ba lão gia hỏa Âu Dương Lăng Thiên cảm nhận sâu sắc nhất. Vốn hy vọng duy nhất của bọn họ là biểu hiện nghịch thiên của Tước nhi nhưng hiện tại ngay cả nàng cũng đỡ không nổi, một lúc nữa lão gia hỏa kia đuổi theo, bọn họ lấy gì để liều đây chứ?
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn cảnh tượng bi thảm này mà không thốt được một câu.
"Trác đại ca, huynh cảm thấy với bộ dạng này của chúng ta, có thể liều được sao?" Lúc này, Âu Dương Trường Thanh trầm ngâm, ánh mắt hy vọng nhìn Trác Phàm hỏi.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía hắn, trong mắt mang vẻ dò xét nồng đậm, ngay cả ba lão gia hỏa cũng giống vậy, giờ khắc này hoàn toàn không có người đáng tin cậy, chỉ nghe theo Trác Phàm phân phó.
Lúc trước Trác Phàm là đại nguyên soái bốn châu, bọn họ còn có năng lực suy tính, đối với ba mệnh lệnh của Trác Phàm còn suy nghĩ thiệt hơn. Hiện tại bọn họ không còn đầu óc để nghĩ, mặc cho Trác Phàm chỉ huy thế nào bọn họ cũng làm theo thế đó.
Dù sao, hiện tại bọn họ đã đến tuyệt cảnh, chỉ có thể xin người khác giúp đỡ. Mà người một khi đến loại thời điểm này, cái gì cũng có thể thử, khi tuyệt vọng uống rượu độc để giải khát cũng có thể xảy ra, căn bản bản thân sẽ không cân nhắc, dựa vào người khác, dù người này có không đáng tin cậy cỡ nào, nhân phẩm kém ra sao, chỉ cần hắn nói ra biện pháp đều sẽ làm theo.
Huống chi, tài trí của Trác Phàm trải qua thời gian khảo nghiệm, bọn họ càng thêm tin cậy.
Chỉ sợ lúc này, ngay cả Mộ Dung Tuyết, người chưa bao giờ tín nhiệm Trác Phàm, cũng không thể không tạm thời nghe theo hắn bài bố.
Tuyệt vọng luôn là thủ đoạn thu phục nhân tâm hữu hiệu nhất, nếu không từ xưa đã không có nhiều cuộc khởi nghĩa của nông dân nổi dậy đến vậy?
Trác Phàm như đã sớm nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ, hắn cười khẽ, khoát tay nói: "Yên tâm đi, không cần các ngươi đi liều, có ta ở đây, không có gì đáng ngại!"
"Thế nào, đại ca đi liều sao? Huynh có thể liều với Bất Bại Kiếm Tôn sao?" Không khỏi giật mình, Âu Dương Trường Thanh kinh ngạc nhìn Trác Phàm, như hiểu biết thêm về hắn.
Chẳng lẽ thực lực của vị lão đại này lúc trước chỉ là chín trâu mất sợi lông, sức mạnh thật sự đã có thể sánh vai cùng cao thủ đệ nhất năm châu sao?
Chuyện này làm sao có thể? Hắn là người cùng thế hệ với bọn họ, không có khả năng mạnh hơn...
Nhưng rất nhanh, nghi ngờ trong lòng của hắn liền tiêu tán. Vừa nghĩ tới Tước nhi tuổi còn nhỏ đã có thể bức lui ba Kiếm Vương, Trác đại ca với tư cách là phụ thân nàng, sao có thể không có khả năng chứ?
Trác gia... Quả nhiên ngoại hổ tàng long, đều không phải là người thường.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Trường Thanh lại chắp tay trước Trác Phàm, khâm phục nói: "Trác đại ca giấu thật sâu, bình thường không lộ ra trước mắt người đời, chúng ta đều không nhìn ra. Lần này để tiểu đệ mở mang kiến thức một chút, chắc hẳn đại ca đánh với Bất Bại Kiếm Tôn một trận, sẽ là trận quyết đấu kinh thiên động địa nhất năm châu từ trước tới nay, lần này chúng ta may mắn quan sát, thật sự mở mang tầm mắt."
Lời vừa nói ra, mấy người còn lại cũng nhìn ngạc nhiên về phía Trác Phàm, chẳng lẽ hắn thật sự có khả năng quyết đấu với Bất Bại Kiếm Tôn, không thể nào?
Vậy cũng quá nghịch thiên.
Bất Bại Kiếm Tôn tu luyện bao lâu, còn hắn tu luyện bao lâu? Nếu như hắn cũng có thể giằng co với Bất Bại Kiếm Tôn, ngay cả những người đứng xem như bọn họ cũng xấu hổ thay cho lão quái vật.
Công lực hắn gần vạn năm mà kém người tu vi mấy chục năm, số tuổi của hắn đều sống trên thân chó sao?
Riêng mấy người Tây Châu càng khó có thể tin, dù sao bọn họ ly biệt Trác Phàm hơn mười năm, thực lực của Trác Phàm trước kia bọn họ đều biết, không có khả năng tăng trưởng nhanh như vậy. Nếu thật sự có thể đối đầu với lão gia hỏa kia, đừng nói Bất Bại Kiếm Tôn phiền muộn, ngay cả bọn họ cũng phải phiền muộn, những năm tháng này, đều rơi xuống trên người tên súc sinh kia. Công lực tăng trưởng của bọn họ, tại sao lại kém người ta như vậy chứ?
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Trác Phàm, chờ hắn trả lời, vẻ mặt kỳ quái. Vừa hi vọng, lại vừa có chút không cam lòng, nhưng nếu Trác Phàm thật sự có thể mạnh đến loại trình độ đó, đều tốt với tất cả mọi người, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Mấy năm nay ngươi đã làm gì, trên đường đời sao chạy nhanh đến vậy, ngay cả ảnh của ngươi chúng ta đều không thấy.
Ba người Âu Dương Lăng Thiên nuốt một ngụm nước miếng, nhìn hắn không chuyển mắt, trong lòng thấp thỏm bất an, mâu thuẫn vô cùng.
Nếu Trác Phàm thật sự tuyên bố có thực lực có thể chống lại Bất Bại Kiếm Tôn, như vậy nhóm đầu tiên không thể tiếp nhận sự thật này, chuẩn bị cắt dây lưng quần để thắt cổ chính là ba người bọn họ.
Người so với người, tức chết người, ngươi biến thái như vậy còn khiến người khác sống thế nào?
Trác Phàm nhìn mọi người nơi này, hoàn toàn hiểu được suy nghĩ phức tạo trong lòng bọn họ, hắn không khỏi bật cười một tiếng, lắc đầu, sâu xa nói: "Các vị, bằng thực lực bây giờ của ta, đừng nói Bất Bại Kiếm Tôn, dù là cao thủ Quy Nguyên đỉnh phong, cũng không có niềm tin chắc chắn thắng. Có điều ta cũng giống như Tước nhi, đều có được thủ đoạn bảo mệnh của sư môn, vào lúc nguy cấp vẫn có thể bảo toàn tính mạng."
Ừ... Thì ra là thế!
Mọi người gật đầu hiểu ra, cuối cùng ao ước ghen tỵ trong lòng trong nháy mắt biến mất.
Ta đã nói mà, tu vi nhân loại làm sao có thể nhảy lên nhanh như vậy, quá biến thái, thì ra có thủ đoạn đặc biệt, khó trách tiểu cô nương kia cũng nghịch thiên như vậy, thì ra dựa vào ngoại lực mà thôi.
Nếu tu vi của bản thân còn phải dựa vào tu luyện khắc khổ.
Đặc biệt ba vị tiền bối Âu Dương Lăng Thiên, trái tim pha lê không chịu nổi đả kích cuối cùng cũng được an ủi. Nếu Trác Phàm cùng Tước nhi thật sự trong mấy năm ngắn ngủi có thể vượt qua nỗ lực ngàn năm của bọn họ, đoán chừng trái tim pha lê sẽ nổ tung lên mất, khóc chết tại đầu cầu.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tôn nghiêm bọn họ khắc khổ tu luyện mới lấy được thực lực đỉnh phong, cuối cùng cũng được giữ vững.
"Trường Thanh, nhớ kỹ, làm việc chăm chỉ, sẽ được đền đáp, muốn thực lực mạnh mẽ phải khắc khổ tu luyện, không thể dựa vào ngoại lực, đây là chân lý vĩnh hằng. Bởi vì ngoại lực có lúc hết, chỉ có thực lực chân chính của bản thân mới có thể thật sự dựa vào, biết không?" Lúc này, Âu Dương Lăng Thiên mượn cơ hội giáo huấn nhi tử, phủi đi cảm giác bại tướng của ba người bọn họ.
Lời nói tuy chói tai, thậm chí có chút nhằm vào Trác Phàm nhưng mọi người cũng có thể hiểu được. Lão tiền bối nhưng danh tiếng đều bị người trẻ tuổi cướp đi, cũng nên cậy già lên mặt một tí để thể hiện thân phận của bản thân.
Âu Dương Trường Thanh cũng nghe theo lời hắn, khẽ gật đầu, lắng nghe giáo huấn, nhưng trong lòng lại khinh thường bĩu môi. Người trẻ tuổi đều theo chủ nghĩa thực lợi, chỉ thấy kết quả, không nhìn quá trình, tuy cha của hắn nói danh ngôn chí lý, nhưng nhìn tình huống trước mắt mà xem, lời của cha hắn không có sức thuyết phục.
Ngược lại, câu nói này nếu xuất phát từ miệng Trác Phàm, chắc chắn hắn sẽ rửa tai lắng nghe.
Vèo.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, một thân ảnh bỗng dưng xẹt qua, xuất hiện trước mặt mọi người, không ai khác chính là Tước nhi. Có điều mặt cô bé bây giờ vô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy về phía Trác Phàm nói: "Phụ thân... Lão gia hỏa kia quá mạnh, Long Tức Đan không ngăn được lão, lão sẽ nhanh chóng đuổi theo!"
"Ha ha ha... Không sai, có điều không phải nhanh chóng đuổi theo, mà đã đuổi theo tới!"
Thế mà, cô bé vừa dứt lời, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên, ngay sau đó là bốn tiếng xé gió, bóng dáng Bất Bại Kiếm Tôn cùng ba vị Kiếm Vương nhanh chóng xuất hiện trong đám mây.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt, cùng nhau lui về phía sau, cho dù là Tước nhi, cũng nhanh chóng trốn ra sau lưng Trác Phàm, nhìn Bách Lý Ngự Thiên với ánh mắt kiêng dè.
Lão quái vật này cũng đã đến rồi.
Không bối rối như mọi người, Trác Phàm nhếch miệng cười khẽ, chậm rãi đi ra phía trước, trịnh trọng chắp tay nói: "Kiếm Tôn đại nhân, chúng ta lại gặp mặt!"
"Đúng vậy Trác tiên sinh, lão phu nhớ ngươi cũng rất khổ, ha ha ha..." Bách Lý Ngự Thiên cười dữ tợn nói tiếp: "Thiên Ma Sơn thật sự có danh tiếng rất lớn, danh bất hư truyền, lần này lão phu xem như lĩnh giáo được. Nhưng dù vậy, trên đầu tiên sinh có ba thanh kiếm thần, lão phu cũng nhất định phải có, không biết tiên sinh có thể thành toàn hay không?"
Trác Phàm nhìn hắn thật sâu, lại khinh thường bĩu môi, sâu xa nói: "Kiếm Tôn đại nhân thật sự có bệnh hay quên, lúc trước chúng ta còn ước định qua nước sông không phạm nước giếng, hiện tại lại muốn lấy đầu ta có phải quên nhanh quá rồi không? Cho dù đại nhân muốn bội bạc, cũng không thể vội vàng như thế, thật không biết xấu hổ!"
"Ước định là chuyện của hai người ngang nhau có thể làm, lúc trước ta cảm thấy tiên sinh là người như vậy, nhưng bây giờ lại khác." Ánh mắt khẽ híp lại, Bách Lý Ngự Thiên cười tà nói tiếp: "Nếu tiên sinh còn muốn tiếp tục ước định, thì phải thể hiện chút bản lĩnh thật sự để lão phu nhìn xem ngươi có có tư cách ký kết ước định này với lão phu không."
"Há, thật sao? Ha ha ha... Như vậy ước định kia của chúng ta nên dừng lại đi."
"Thế nào, tiên sinh từ bỏ nhanh như vậy sao? Ha ha ha... Lần này không có phô trương thanh thế, ngươi cũng tự hiểu mình rồi đấy."
"Không, ta nghĩ Kiếm Tôn đại nhân hiểu lầm rồi."
Nhìn thấy Bách Lý Ngự Thiên cười to, Trác Phàm lại nhếch miệng lên, chậm rãi khoát tay, trong mắt lóe lên ánh nhìn khinh miệt: "Chẳng qua ta cảm thấy, theo định nghĩa ước định của Kiếm Tôn đại nhân thì ngài còn không có tư cách ước định cùng ta. Bởi vì ngươi quá yếu, căn bản không xứng!"
Thân thể bỗng nhiên run lên, Bách Lý Ngự Thiên đang cười như điên đột nhiên ngừng lại, trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Trác Phàm tràn đầy sát ý.
"Hừ hừ... Vừa rồi Trác tiên sinh còn nói lão phu bệnh hay quên, không nghĩ tới Trác tiên sinh càng quên nhiều hơn. Vừa khen ngươi tự hiểu mình, hiện tại lại bắt đầu cuồng vọng. Có điều chiêu này của người trước mặt người khác có thể hù được, nhưng trước mặt lão phu, chỉ có thể tự tìm đường chết!"