Vừa dứt lời, Bách Lý Ngự Thiên xuất lên kiếm chỉ, kèm theo đó là từng đạo sấm sét nổ vang, tử lôi đầy trời, một đạo kiếm khí mãnh liệt bay thẳng về phía mấy người Trác Phàm.
Áp bách cường hãn đến ngẹt thở đó khiến tất cả mọi người có mặt đột nhiên ngừng thở, toàn thân run rẩy, kiếm khí còn chưa tới, cả gương mặt như sắp vỡ nát. Từng tia huyết sắc đỏ thẫm trên da mặt chảy ra, tựa như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
Cho dù ba cao thủ tuyệt thế như Âu Dương Lăng Thiên, hai bên gò má cũng xẹp đỏ lên, không có sức phản kháng. Tuy trên tay bọn họ đều có Thần Kiếm, nhưng đối với một chiêu Bách Lý Ngự Thiên tùy ý vung lên, lại căn bản không có trứng dùng.
Bất Bại Kiếm Tôn, thiên hạ vô địch, chỉ búng ngón tay vạn vật đều bị tiêu diệt.
Thực lực của hắn mạnh nhất thiên hạ, không gì ngăn cản được, kinh khủng đến mức có thể hủy diệt thiên địa bằng một kiếm. Mọi người nơi này, dưới một kiếm của hắn có cảm giác như sắp chế, nhưng không có biện pháp ngăn cản.
"Ha ha ha... Trác tiên sinh, vừa rồi lão phu nhìn thấy đồ chơi trong tay lệnh ái, uy lực không tầm thường, chỉ tiếc còn chưa đủ để uy hiếp tánh mạng của lão phu. Trác tiên sinh thân là cha, trong thời khắc nguy cấp này không phải cũng giống như con gái mình, móc ra kiện đồ chơi như vậy chứ, nếu đúng thì khiến lão phu thất vọng lắm."
Nhìn tình cảnh này, Bách Lý Ngự Thiên cười to, trong mắt tràn đầy ý châm chọc. Ba vị Kiếm Vương ở một bên nhìn thấy, cũng tỏ vẻ đắc ý, liếc xéo nhừng mọi người phía dưới, trong lòng cười như điên.
Dám đắc tội với lão tổ tông, đây chính là kết cục, bất kể là ai, đều không phải là đối thủ của lão tổ tông. Cho dù đồ chơi Long Tức Đan của Thiên Ma Sơn có thể đối phó với Kiếm Vương, nhưng trước mặt lão tổ tông cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi, căn bản không đáng giá nhắc tới, ha ha ha...
Trác Phàm khẽ nheo mắt, đối mặt với gió lạnh, nhìn chằm chằm vẻ mặt cao ngạo của bốn người phía trên, hắn cười lạnh, chế nhạo nói: "Bất Bại Kiếm Tôn, ngươi chớ đắc ý, ngươi chỉ là một trong những người mạnh nhất nhưng không phải thiên hạ vô địch. Trên tay lão tử tuy không có đồ chơi gì nhưng rất đáng tiếc, lại thích nuôi dưỡng sủng vật. Hiện tại đúng lúc Kiếm Tôn đại nhân có nhã hứng, không bằng thuận tiện phê bình một chút, xem súc sinh trong tay tại hạ như thế nào."
Vừa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên vung tay, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa không gian của giới chỉ nhanh chóng mở ra.
Xoạt!
Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, thanh thế to lớn, ngay khi kiếm khí mãnh liệt sắp nện xuống đầu mọi người, một móng vuốt sắc nhọn cỡ ngọn đồi bắn ra như mũi tên rời cung, ra sức vồ một cái, liền bắt được kiếm khí vô hình vào trong móng vuốt, lại vừa dùng lực, tiếng ầm ầm vang len, kiếm khí Bất Bại Kiếm Tôn phóng ra với sức mạnh không gì địch nổi, lập tức đã vỡ vụn thành hư vô, tiêu tán trong các ngõ ngách của thiên địa.
Gió đen lạnh lẽo che khuất bầu trời, đôi cánh rộng lớn như rừng rậm thẳng tắp tới cửu thiên, quạt mạnh một cái, toàn bộ trời không đều nổi lên gió to, núi đá vỡ vụn, phá không xé trời. Tử lôi vô tận lóe lên, dưới gió đen bao phủ cũng bị chém ra vô số điểm sáng, tiêu tán không còn tăm tích.
Trong nháy mắt, mảnh trời hư không vốn bị Bất Bại Kiếm Tôn khống chế đã bị xâm nhập một nửa lĩnh vực. Một con chim to lớn có ba đầu lớn, trên đầu rực cháy thanh viêm rực rỡ, như một tòa núi cao che đậy bầu trời, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thanh thế to lớn, khí thế buông thả bao phủ bốn phương tám hướng. Trong ngàn dặm, tất cả Linh Thú nghe tiếng, cũng ngã nhào quỳ rạp xuống, như bái kiến đế vương, không dám thốt một lời, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Cái kia... Đó là..."
Bất Bại Kiếm Tôn nhìn thấy, sợ hãi mà thốt lên: "Chẳng lẽ đây chính là Linh Thú đế vương trong truyền thuyết, Linh Thú cấp chín, Tam Thủ Quái Nha?"
Ba vị Kiếm Vương nhìn cảnh tượng trước mặt cũng hoàn toàn ngốc trệ, da mặt co rút, run rẩy nói: "Lão tổ tông, ngài nói không sai, đây chính là Linh Thú mạnh nhất trong truyền thuyết, đế vương cấp chín, Tam Thủ Quái Nha. Người bình thường chưa từng thấy qua, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy."
"Bên trong Thiên Ma Sơn lại nuôi Linh Thú cấp chín, thật sự không thể tưởng tượng được."
Ba người Bách Lý Ngự Vân ba không thể tin được nhìn Trác Phàm phía dưới, trong lòng lo sợ nói: "Linh Thú cấp chín chính là thú mạnh nhất, truyền thuyết nói nơi nào có đế vương này đến, vạn vật lui tránh, không ai dám trêu chọc. Theo truyền thuyết, cho dù trong lịch sử năm châu cũng chưa từng có cường giả nào thắng qua Linh Thú cấp chín, ngược lại nhân loại Đế Quốc bị Linh Thú cấp chín hủy diệt chiếm đa số. Thật không nghĩ đến, đế vương Linh Thú dạng này lại cam tâm phục tùng để nhân loại điều khiển, thật không có khả năng. Lão tổ tông, Thiên Ma Sơn này, thật..."
Bách Lý Ngự Vân vô cùng lo lắng, đã hối hận đến xanh ruột. Thế lực có thể hàng phục Linh Thú cấp chín, cao thủ hạng này có thể là người bình thường sao?
Mấu chốt là bọn họ lại đắc tội với tông môn bí ẩn, chuyện này sao có thể tốt được? Đến lúc đó cao thủ xuất hiện, đến cửa trả thù, ngay cả lão tổ tông đều khó có thể trụ được.
Vừa nghĩ đến đây, Bách Lý Ngự Vân vô cùng lo lắng, vội vàng nhìn về phía Bách Lý Ngự Thiên.
Thế nhưng tựa như sớm đoán được hắn muốn nói gì, Bách Lý Ngự Thiên bỗng nhiên khoát tay chặn lại, trong nháy mắt đánh gãy lời hắn, miệng nhếch lên, hai con ngươi nhìn thân hình khổng lồ kia chăm chú, ánh mắ lóe lên tia sáng hưng phấn, cười khẽ một tiếng: "Mấy ngàn năm qua, lão phu đều đang đợi đối thủ có thể ngang hàng, cả đời chưa bại, làm thế nào cũng không tìm thấy. Tuy nói lần này đắc tội với Thiên Ma Sơn, là không khôn ngoan, nhưng là có thể chiến một trận với Linh Thú cấp chín trong truyền thuyết này lão phu thật sự rất vui, ha ha ha..."
"Lão tổ tông, đây không phải vấn đề Linh Thú, mấu chốt là người hàng phục Linh Thú này..."
"Ngươi không cần phải nói, lão phu đều biết!"
Chậm rãi khoát tay, vẻ hưng phấn trên mặt Bất Bại Kiếm Tôn không giảm: "Thế lực có thể hàng phục Linh Thú cấp chín, bên trong nhất định có cao nhân. Lần này chúng ta đá trúng thiết bản, chỉ sợ ngay cả chân của lão phu cũng đau, nhưng biết tính sao? Ba người các ngươi cũng biết, Kiếm Tinh đế quốc được thành lập như thế nào? Lão phu đã từng trẻ tuổi, trải qua vô vàn gian nan thử thách mới có địa vị như ngày hôm nay. Không phải lại có cường giả xuất hiện sao, vậy thì thật là tốt. Bao nhiêu năm nay, lão phu đã cô đơn tịch mịch, hiện tại lại có cảm giác tuổi trẻ. Mặc kệ Thiên Ma Sơn này mạnh thế nào, có bao nhiêu cường giả sẽ xuất động truy sát lão phu, lão phu đều phụng bồi tới cùng, không chết không thôi, giống như năm đó lão phu chinh phạt năm châu, khiêu chiến đỉnh phong, ha ha ha... Thiên Ma Sơn, thật sự là quá tốt, thế gian có ngươi thật sự quá tốt, lão phu sẽ không cô đơn nữa, ha ha ha..."
Bất Bại Kiếm Tôn cười như điên, nhìn chằm chằm Tam Thủ Quái Nha, ánh mắt từ kinh dị biến thành hưng phấn, từ hưng phấn biến thành thỏa mãn.
Trong tay lóe lên ánh sáng, rốt cuộc cũng nắm Phách Thiên Kiếm trong tay, cảm nhận được sấm sét và ánh sáng tím tuôn ra trước mặt, trên mặt Bất Bại Kiếm Tôn tràn đầy chiến ý, thân thể lắc một cái, khí thế cường đại lần nữa mãnh liệt dâng lên mà ra.
Mà cũng trong nháy mắt này, bầu trời lần nữa biến sắc, sấm sét nổ tung, biển màu tím lật trời, sấm sét lần nữa xua đuổi gió đen, chiếm lĩnh cả mảnh trời hư không.
Còn ba vị Kiếm Vương buộc phải lui từng bước trước khí thế uy mãnh của lão tổ tông, trong lòng vô cùng kinh hãi, bọn họ chưa thấy qua lão tổ tông có sức mạnh cường hãn đến vậy.
Đơn giản vì trước kia, vẫn chưa có người nào làm cho hắn xuất ra toàn lực, nhưng bây giờ đối mặt với Linh Thú cấp chín, hắn rốt cục có thể buông tay đánh cược một lần.
Đối với một cuồng nhân luôn tiến lên đỉnh phong, đại khái là hưởng thụ lớn nhất.
Tam Thủ Quái Nha nhìn thấy, trong lòng cả kinh, khó có thể tin nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt trên ba đầu trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Nói thật, cho dù Linh Thú cấp chín này, cũng chưa từng thấy qua nhân loại cường đại như thế, càng không thể tưởng tượng, Phàm giai sẽ xuất hiện loại người như vậy.
Bất Bại Kiếm Tôn, danh bất hư truyền, ngay cả đế vương Linh Thú đều kính nể.
Cùng lúc đó, mấy người Âu Dương Lăng Thiên nhìn Tam Thủ Quái Nha, cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Trác Phàm với ánh mắt không thể tin: "Này, Trác tiên sinh, ngươi... Thiên Ma Sơn các ngươi còn nuôi dạng Thần vật này sao?"
"Ừm, lấy ra canh cổng!" Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Trác Phàm chăm chú nhìn một người một thú phía trên, tiếp tục nói vớ nói vẩn, nhưng trong lòng nổi lên ý kính trọng.
Đều nói lão nhân càng lão luyện thành thục, nắm giữ càng nhiều, càng sợ mất đi, sẽ càng cố thủ. Nhưng Bất Bại Kiếm Tôn thì khác, mặc dù thân thể già nhưng tâm không già, lúc này còn nghĩ đến khiêu chiến đỉnh phong, không lo lắng ngay cả nhà cũng không còn.
Người như vậy... Ha ha, khó trách hắn là Bất Bại Kiếm Tôn.
So với đệ nhất bốn châu hắn mạnh hơn nhiều.
Quay đầu nhìn ba lão gia hỏa, trong mắt Trác Phàm lóe lên chút khinh thường.
Giờ khắc này, hắn cũng xem như đi một đường với bốn châu, đối thủ của bọn họ đều là Bất Bại Kiếm Tôn. Nhưng nói đến sự kính trọng thì hắn lại kính trọng Bất Bại Kiếm Tôn hơn.
Đơn giản cường giả bốn châu gặp phải đối thủ cường đại trong lòng liền khiếp đảm, nhưng Bất Bại Kiếm Tôn lại hưng phấn, cường giả khác người yếu chỗ này.
"Lấy ra canh cổng? Trác tiên sinh, Thiên Ma Sơn các ngươi ở chỗ nào?" Nghe Trác Phàm nói, Âu Dương Lăng Thiên càng kinh ngạc hơn.
Trác Phàm mỉm cười, không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm một màn phía trên. Mọi người nhìn thấy cũng không hiểu, nhưng hắn không trả lời cũng không hỏi nữa.
Nhìn thân hình to lớn của Tam Thủ Quái Nha càng thêm kinh hãi, đồng thời trên mặt tỏ vẻ vui mừng.
Hiện tại có Linh Thú cấp chín tọa trấn, dù là Bất Bại Kiếm Tôn, cũng phải bại, ha ha ha...
Thằng hề!
Bất đắc dĩ liếc nhìn bọn họ, Trác Phàm không khỏi bật cười lắc đầu, sau đó lại kính trọng nhìn về phía trên.
Thực ra hắn cũng không nên xem thường bọn họ, bởi vì bình thường bọn họ cũng là nhân vật anh hùng, có điều tại thời khắc sinh tử, đối mặt với nhân vật chí cường khó thắng được, bọn họ quan tâm đến sinh tử bản thân hơn, đây cũng là chuyện thường tình.
Trong lòng hắn nắm chắc, cho nên không cần lo lắng, nhưng những người này ở giữa sinh tử, trong lòng không nắm chắc, quan tâm đến chính mình trước, người khác sau thì có gì không được?
Hắn một mực cường điệu tấm lòng cường giả, như vậy trách móc quá mức nặng nề rồi.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trác Phàm trống rỗng, lại cảm thấy tâm cảnh của hắn như mở ra một cánh cửa sổ, trong hai con mắt đột nhiên xuất hiện mây ngũ sắc rực rỡ, sáng chói.
Thế nhưng giờ này khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ tập cuộc đại chiến phía trên, không ai chú ý đến điểm này, ngay cả ở Trác Phàm cũng không rõ ràng, đến tột cùng mở ra cửa sổ thế nào.