Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1718 - Chương 1724: Người Thú Chiến

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1724: Người thú chiến

Bạch!

Bách Lý Ngự Thiên hưng phấn vung Phách Thiên Kiếm trước người lên, nhìn con quạ kỳ quái trên đầu, sau đó lại cúi đầu nhìn Trác Phàm, cười lớn: "Ha ha ha... Trác tiên sinh, lần này lão phu phải cám ơn ngươi đã tìm cho lão phu đối thủ tốt như vậy. Đợi lão phu làm thịt nó, sau đó sẽ hạ thủ cấp tiên sinh xuống, nhất định sẽ an tán tử tế, xem như báo ân cuộc chiến tiên sinh ban tặng."

"Khách khí rồi, đợi linh sủng của ta xé nát các hạ, tại hạ cũng nhất định sẽ thu thập hài cốt của ngài lại một chỗ, đưa về Kiếm Tinh an táng, sẽ không để thi thể của ngài bị chó hoang ngậm lấy, xem như gặp mừng gặp mặt, ha ha ha..."

Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm không nói gì thêm, vẻ mặt cười vui vẻ.

Ánh mắt hai người gặp nhau, lại cùng nhau cười to.

Nghe thấy đoạn đối thoại quỷ dị kia, mọi người hoàn toàn mơ hồ, ngay cả ba Kiếm Vương cũng giống vậy, nghe như lọt vào trong sương mù.

Hai người này trong lời nói đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng giọng nói như hai lão bằng hữu tâm sự, chuyện gì thế này?

Riêng ba kiếm Vương, bọn họ càng thêm kỳ quái, bọn họ còn chưa từng nghe qua lời nói rõ ràng như thế của lão tổ tông bọn họ. Lời nói ra không phải nói mát hoặc mỉa mai, mà thật sự có ý báo đáp.

Nhưng trong thiên hạ ai lại đem việc giết người coi như báo đáp chứ? Giết người ta, lại để người ta an táng, có báo đáp như vậy sao?

Thế nhưng Bất Bại Kiếm Tôn cũng chân tình thích ý nói ra lời khủng bố như vậy, khiến cho mọi người nghĩ mãi không ra.

Âu Dương Trường Thanh không hiểu, nhìn về phía Trác Phàm dò hỏi: "Đại ca, ngươi cùng lão gia hỏa kia vừa mới nói lời nguyền rủa đối phương sao?"

"Dĩ nhiên không phải, chúng ta nói chuyện với nhau mà thôi, thậm chí có cùng chung chí hướng!"

"Bằng hữu? Cùng chung chí hướng? Sao ta không nhìn ra?" Không khỏi sững sờ, Âu Dương Trường Thanh càng thêm mê hoặc.

Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm thở dài một tiếng, sâu xa nói: "Ngươi nhập giang hồ chưa bao lâu, còn không biết cái gì gọi là tình nghĩa giang hồ, cái gọi là người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Hai người chúng ta chém giết, đều muốn khiến đối phương chết đi, đó là lợi ích. Nhưng hai chúng ta vẫn kính trọng nhau, vì đối phương lo tốt hậu sự là kính ý. Đây cũng là một việc đáng làm vì đối thủ đáng kính, cũng không mâu thuẫn với ý định ban đầu."

"Không mâu thuẫn chỗ nào, sao ta nghe không rõ chứ?" Trong mắt mê hoặc càng sâu, Âu Dương Trường Thanh gãi đầu, nghĩ mãi cũng không rõ.

Âu Dương Lăng Thiên suy nghĩ một chút, cũng đã hiểu rõ, cúi đầu thật sâu trước Trác Phàm: " Sự cao thượng của tiên sinh, chúng ta bội phục!"

"Thế nào, cha, cha hiểu sao?"

"Đương nhiên!"

Liếc nhìn nhau, ba người cùng nhau cười to: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ a, ha ha ha..."

Ngưng cười, sắc mặt ba người trở nên nghiêm túc, không trả lời lại, chỉ nhìn trên không nơi một người một thú giao chiến, cũng không vui vẻ vì được tái sinh, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt kính trọng sâu sắc.

Giờ khắc này, bọn họ nhìn thấy không phải là tương lai sinh tử của bọn họ mà là một chiến binh đang đứng trên đỉnh cao đại lục, khiêu chiến với thử thách cấp độ cao hơn.

Liếc mắt nhìn bọn họ, Trác Phàm cũng khẽ gật đầu, ba người này không hổ là người dẫn đầu bốn châu, nhanh chóng lĩnh ngộ được. Nếu võ giả không có tâm khiêu chiến, năm này qua tháng nọ chỉ lo bảo vệ sự sống còn của mình thì làm sao có thể xưng tụng là võ giả chứ?

Có lẽ đây là cánh cửa mà bọn họ tự phong tỏa trong lòng, tự phong ấn ở thế tục, khó có thể bước ra thiên đạo. Và đây cũng giống con đường lĩnh ngộ của Thánh Binh, là nguyên nhân bọn họ kém Bất Bại Kiếm Tôn một bậc, bởi vì tâm bọn họ đã sớm bị thế tục giam cầm.

Nhưng bây giờ cánh cửa này đang mở ra.

Bạch!

Trên chín tầng trời, Tam Thủ Quái Nha vẫn luôn vẫy cánh, cuốn lên từng đạo cương phong, đối mặt với nhân loại mạnh mẽ này hắn không dám chút lơ là. Bỗng nhiên, hắn sải cánh bay về phía Bất Bại Kiếm Tôn, giơ nanh vuốt sắc bén, giống như có thể xé nát bầu trời thẳng tắp chộp xuống đầu Kiếm Tôn.

"Lão tổ tông, cẩn thận!"

"Tam Thủ, xé nát hắn!"

Ba vị Kiếm Vương không khỏi giật mình, vội vàng kêu lên, Tước nhi cũng hét lớn một tiếng, nàng vì sủng vật của chính mình mà hò reo cổ vũ, góp phần trợ uy. Muốn lấy lại danh dự lúc trước bị Bất Bại Kiếm Tôn khi dễ.

Đinh!

Mí mắt khẽ rũ xuống, cánh tay cường tráng của Bất Bại Kiếm Tôn hung hăng xiết chặt, đem kiếm chặn ngang trước người, bỗng nhiên cự trảo kia nắm lấy Phách Thiên Kiếm, phát ra âm thanh cấm thuật thanh thúy.

Sức mạnh cường đại đè xuống thân kiếm, đẩy thân thể bất khuất cứng rắn của Bất Bại Kiếm Tôn lui về phía sau, cánh tay cầm kiếm bắp thịt nổi cao, gân xanh lộ ra, trán lấm tấm mồ hôi, nghiên răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Thế nhưng tình huống cũng không chuyển biến tốt đẹp, thân thể hắn vẫn bị Tam Thủ Quái Nha đẩy lui về phía sau.

Ba vị Kiếm Vương chưa từng thấy qua lão tổ tông chiến đấu gian nan như vậy, ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong, bọn họ càng thêm khẩn trương, tay toát mồ hôi lạnh, sắc mặt lo lắng không thể tả.

Những người còn lại vô cùng hưng phấn, nhìn thấy một màn này, hưng phấn đến nhảy dựng lên. Âu Dương Trường Thanh càng không nhịn được vội đến bên người Trác Phàm, kêu lên: "Đại ca, bảo bối này sao ngài không sớm lấy ra, để mấy người cha ta đỡ tốn sức?"

"Thép tốt dùng trên lưỡi đao, trước kia vốn định để nó xuất hiện bật ngờ và giết chết Bất Bại Kiếm Tôn nhưng bây giờ không có cách nào khác, đành phải để bọn họ quyết đấu chính diện."

Sắc mặt bình thản, Trác Phàm lạnh lùng nói, hắn cũng không thể nói, ta muốn xem các ngươi lưỡng bại câu thương, đây chính là thủ đoạn của ta.

Mà hắn lấy cớ này cũng rất xảo diệu, ai cũng biết hắn tài trí vô song, lúc nào xuất thủ đều không phải từ hắn mà nói qua sao? Mặc kệ trong lòng bọn họ nghi hoặc Trác Phàm thế nào, nhưng Trác Phàm đã nói như vậy, bọn họ cũng tin tưởng vô điều kiện. Nếu không tin, luận về chiêu bài chiến lược, chẳng lẽ ngươi còn có thể hơn vị nguyên soái bốn châu này sao?

Chỉ có mấy người Âu Dương Lăng Thiên nhìn một màn vừa rồi, bọn hắn đã có lĩnh ngộ, hiện tại cũng không tiếp tục quan tâm đến trận chiến nữa, chỉ chăm chú nhìn đối chiến phía trên không chớp mắt.

A!

Bỗng nhiên, một tiếng gầm nhẹ như tiếng bò già rống vang lên, dưới chân Bất Bại Kiếm Tôn xiết chặt, lưng thẳng lên, thân thể vẫn lui lại phía sau đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, Bất Bại Kiếm Tôn vừa dùng lực, ầm, một tiếng vang thật lớn phát ra, thân hình to lớn của Tam Thủ Quái Nha bị hung hăng ném ra ngoài, như ném quả tạ, lật nhào ba bốn cái mới dừng thân mình lại được.

Giương mắt nhìn về phía trước, sáu con mắt kinh hoảng thốt ra: "Chỉ là một con người, không ngờ khí lực lớn thật."

"Giống như Hải Yêu, miệng nói tiếng người!" Nghe được lời thốt lên của nó, Âu Dương Trường Thanh bất giác giật mình, hét to một tiếng: "Chẳng lẽ... Linh Thú cấp chín đều có thể mở miệng nói tiếng người, vậy Hải Yêu kia cũng là Linh Thú cấp chín sao?"

Mọi người nhìn nhau rồi bất giác gật đầu, tin tưởng vào suy đoán của Âu Dương Trường Thanh.

Cũng chỉ có Trác Phàm và Tước nhi biết, Linh Thú cấp chín có thể nói chuyện, là có nguyên nhân, Thanh Viêm khai trí. Còn Hải Yêu là nhân vật càng đáng sợ hơn, Linh Thú sao có thể so sánh được?

Tuy nhiên, điều Trác Phàm kinh ngạc là Bất Bại Kiếm Tôn có lực có thể đánh một trận với Linh Thú cấp chín. Nên biết rằng, Linh Thú cấp chín có thực lực tương đương với Linh Vương nhân loại, huống chi Tam Thủ Quái Nha là cánh tay đắc lực của Côn Bằng, thực lực cao hơn nhiều so với đồng cấp khác.

Dù vậy, Bất Bại Kiếm Tôn vẫn có thể chiến một cuộc. Có thể nói thực lực chân chính của Bất Bại Kiếm Tôn đã đạt đến cấp bậc Linh Vương. Chỉ vì bị kết giới này đè ép, không đột phá được mà thôi sao?

Trong lòng suy nghĩ như thế, Trác Phàm đột nhiên có nỗi nghi hoặc.

Thực lực đã vượt qua đồng cấp nhiều như vậy, nhưng tu vi lại bị áp chế, đó căn bản đại đạo không hợp tu luyện. Nếu thực lực Bất Bại Kiếm Tôn lại tăng lên, chẳng lẽ tu vi của hắn vẫn bị kết giới này áp chế sao?

Nếu thực lực đã vượt qua kết giới áp chế, có thể đột phá thành công, vậy thì hắn hoàn toàn không thuộc Phàm giai. Có thể sẽ có Thiên Kiếp hạ xuống, diệt hắn.

Thế nhưng là truyền nhân Kiếm Đế, khả năng thiên kiếp Thiên Đế cũng chưa chắc có thể hoàn toàn diệt, vậy hắn lại đi con đường nào, sẽ còn ở Phàm giai, hay là...

Mà từ khi kết giới này bắt đầu xuất hiện, qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Phàm giai chỉ xuất hiện một tuyệt thế nhân tài là Bất Bại Kiếm Tôn thôi sao? Giang sơn đời nào cũng có người tài, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm. Năm thanh kiếm thần từ xưa cũng có, truyền nhân Kiếm Đế chắc chắc cũng nhiều nhưng không biết bọn họ đi đâu?

Nếu đi Thánh Vực, vì sao chưa từng nghe nói bên trong Thánh Vực xuất hiện qua Phàm giai?

Đột nhiên, Trác Phàm cảm thấy được trong này có điều gì kỳ quặc, kết giới Thiên Đế dường như không chỉ đơn giản giam giữ Thánh thú.

Hooo!

Trác Phàm đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một tiếng thét chói tai đâm thủng bầu trời, vang vọng bên tai mọi người.

Dường như Tam Thủ Quái Nha vô cùng tức giận vì bị con người đánh lui, toàn thân khí thế phóng đại, cả thân mình bay vút lên, hai đôi cánh như ngọn núi ầm ầm quạt ra cương phong màu đen, đánh về phía Bách Lý Ngự Thiên.

Chỗ đi qua, tất cả dãy núi đồi núi đều vỡ nát, biến mất thành hư vô. Cương phong màu đen có sức mạnh bẻ gãy nghiền nát, bất cứ vật nào tiếp xúc đều bị ăn mòn hầu như không còn.

Cho dù sấm sét đầy trời, giờ khắc này dưới cương phong cũng bị vỡ vụn thành từng mãnh. Cả mảnh trời hư không, đột ngột hóa thành một vùng tăm tối, bao phủ tất cả mọi người bên trong, chỉ có tiếng gió lạnh lẽo rít gào bên tai, khủng bố như địa ngục, thật kinh khủng.

Rất rõ ràng nó muốn thôn phệ Bách Lý Ngự Thiên hoàn toàn.

Thấy tình cảnh này, ba vị Kiếm Vương lần nữa kinh hãi, thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ bừng lo lắng nhìn chằm chằm về phía lão tổ tông.

Cho dù tất cả mọi người năm châu cũng không thể nào tưởng tượng cũng có ngày Kiếm Vương sẽ có thần sắc như vậy, vì Bất Bại Kiếm Tôn mạnh nhất thiên hạ mà lộ ra.

Tuy nhiên, mọi người ở đây đều hiểu, đối mặt với hung uy của Linh Thú cấp chín, vị mạnh nhất thiên hạ này sẽ không có cơ hội thắng.

Bản thân Bất Bại Kiếm Tôn bị cương phong đầy trời vây quanh, trong mắt lóe lên tinh mang, trường kiếm trong tay dần phát ra tiếng sấm sét nổ vang.

Bình Luận (0)
Comment