"Tam Thủ, giáo huấn lão già thối tha này thật tốt cho bản tiểu thư!" Tước nhi tránh sau lưng Trác Phàm, nhìn thấy khí thế khủng bố trong không trung, cao hứng bừng bừng, phất cờ hò reo.
Nghe mệnh lệnh của chủ tử, ánh mắt Tam Thủ Quái Nha ngưng tụ, trở nên lãnh khốc vô cùng, càng nhanh muốn biểu hiện một chút, hai cánh đột nhiên đập mạnh, bay lên hét lớn một tiếng: "Cương Phong Hắc Sát, diệt!"
Ầm ầm!
Giống như vạn mã lao nhanh, bao phủ trời cao. Nhưng cương phong màu đen đầy trời đột nhiên đều áp sát vây quanh Bất Bại Kiếm Tôn, giống như lưỡi hái tử thần từ bốn phương tám hướng đổ ập xuống, căn bản không trốn thoát được. Chưa đến gần, uy áp khủng bố đã ép quần áo lão giả Bách Lý Ngự Thiên bó sát người, như khoét vào trong thịt ra sức chui vào trong, âm thanh xương kêu răng rắc vang lên liên tiếp.
"Lão tổ tông!"
Ba vị Kiếm Vương nhìn thấy cảnh này sắc mặt lần nữa trở nên hoảng hốt, kêu thành tiếng, mồ hôi trên trán chảy xuống đầm đìa. Thế lực cường đại như vậy đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, nếu trong đó không phải là đệ nhất cao thủ Bất Bại Kiếm Tôn mà đổi lại người khác, cho dù thực lực như Kiếm Vương trong khoảnh khắc cũng thịt nát xương tan, chết không có chỗ chôn.
Mà hiện tại uy áp mới chỉ tới gần, còn chưa thực sự tiếp xúc với cương phong kia, nếu thật sự va chạm phải cương phong khủng bố, chỉ sợ lão tổ tông cũng...
Vừa nghĩ đến đây, ba người càng thêm lo lắng, hai tay khẩn trương nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt, máu tươi cuồn cuộn chảy ra cũng không có cảm giác.
Âu Dương Trường Thanh và những người khác kinh ngạc khi sắp nhìn thấy thời khắc lịch sử Bất Bại Kiếm Tôn sắp kết thúc, họ vô cùng thích thú nhìn quang cảnh phía trên, ánh mắt vô cùng mừng rỡ.
Cũng chỉ có Trác Phàm và ba đại cao thủ Âu Dương Lăng Thiên từ đầu đến cuối sắc mặt đều trở nên lạnh nhạt.
Hiện tại, trong mắt bọn họ, cuộc chiến giữa người và thú đã không còn là cuộc chiến của hai bên nữa, mà đây là cuộc so tài của một người một thú đứng trên đỉnh cao thế gian.
Chuyện này liên qua đến vinh dự và niềm tin của võ giả, không cho phép một khái niệm thế tục nào được khinh nhờn. Bốn người Trác Phàm cảm nhận sâu sắc điểm này, cho nên nhìn trận chiến với tâm lý thuần khiết nhất, không có thành chút thành kiến.
Bọn họ chỉ muốn nhìn xem một người mạnh nhất thế gian chiến đấu rung động đến cỡ nào, bản thân cách đỉnh phong kia ở khoảng cách xa đến đâu mà thôi.
Rắc rắc rắc!
Uy áp mạnh mẽ càng ngày càng hung mãnh, ép đến bộ xương già cứng ngắc dị thường, khó có thể động đậy. Theo từng tiếng nổ vang lên, nỗi đau như xuyên thấu tim không ngừng lan ra khắp cơ thể.
Mồ hôi trán Bách Lý Ngự Thiên chảy như mưa, gấp đến cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng, nụ cười mừng rỡ vẫn không tự chủ nhếch lên, ánh mắt hưng phấn lấp lóe liên tục, không chút hoảng sợ khiếp đảm.
Hắc hắc hắc... cảm giác thống khổ như vậy bao nhiêu năm rồi hắn chưa cảm nhận qua.
Như thế này mới là chiến đấu chứ! Như thế này mới là cuộc sống mà lão phu muốn có, ha ha ha...
Trong lòng cười to một trận, bỗng Bách Lý Ngự Thiên ngửa mặt lên trời quát lớn. ngay sau đó, bàn tay già nua cầm kiếm xiết chặt bắt Kiếm Lão tay bỗng dưng xiết chặt, toàn thân bỗng nhiên quang mang màu tím đại thịnh, Phách Thiên Kiếm trong tay ầm vang lôi mang chói mắt.
"Phách Thiên tam kiếm thứ nhất, Hoành Tảo Bát Hoang!"
Bạch!
Ngay khi cương phong màu đen tập kích đến gần, cánh tay Bách Lý Ngự Thiên xiết chặt, nhưng nghe tiếng xương kêu lần nữa vang vang bên tai, toàn thể nương theo từng đạo sấm sét mãnh liệt, bỗng nhiên chuyển một cái, ánh sáng rực rỡ của kiếm như chòm sao nện xuống, trong nháy mắt quét về mọi hướng.
Ầm ầm!
Sấm trời khuấy động hỏa diễm, làm thiên địa rung động. Trong nháy mắt, giống như vụ nổ hạt nhân, lấy Bất Bại Kiếm Tôn làm trung tâm, biển sấm đáng sợ tựa như sóng gió cuộn trào, quét sạch tứ phía. Ngay khi luồng gió đen đáng sợ vừa chạm vào sấm sét màu tím, chỉ giằng co được một lúc, trong nháy mắt cũng vỡ tan, biến mất không dấu vết.
Cương phong tuôn ra nhất thời sấm tím thôn phệ hết thảy, đem gió đen đầy trời lúc trước lần nữa đốt lên ánh sáng tím. Sấm sét khủng bố cường đại cũng trên cửu thiên nhảy lên vũ đạo thắng lợi.
Ầm.
Bởi vì đột nhiên bị đánh lui, thân thể Tam Thủ Quái Nha toàn bộ bị bắn ngược trở về, lăn lộn mười mấy vòng trên không trung, thân hình dừng lại, sáu ánh mắt lộ ra vô cùng kinh hãi.
Chuyện này. . . Làm sao có thể, chỉ là một nhân loại thôi mà.
Ba!
Khi nó còn chưa kinh hãi xong, một tiếng nổ kịch liệt vang lên, lông vũ trên thân nổ tung, mùi cháy khét bốc lên, bay vào mũi nó.
Lần này, Tam Thủ Quái Nha càng thêm kinh ngạc, ngây ngốc nhìn chỗ cháy đen bốc khói lên, sáu ánh mắt run rẩy, nhìn mà không thể tin được.
Làm sao có thể, một nhân loại có thể tổn thương ta sao?
Không sai, một kích này là thương tích Phách Thiên Kiếm gây nên, thừa dịp gió đen bị xua tan, một kiếm của Bất Bại Kiếm Tôn phóng tới!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin, cho dù tam đại Kiếm Vương cũng kinh ngạc đến ngây người.
Trong truyền thuyết không một ai có thể địch lại Vương Thú cấp chín, không ngờ bị đánh đến thương tổn, hơn nữa trong tình huống nó đã ra chiêu.
Chuyện này thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
Vốn bọn họ nghĩ chỉ cần lão tổ tông có thể thoát khỏi Hắc Phong lĩnh vực đã đáng quý rồi, sau đó sẽ trốn đi, không dây dưa với bọn họ nữa, dù sao người ta cũng có Vương Thú cấp chín làm linh sủng.
Nhưng thật không ngờ, lão tổ tông chẳng những phá được cương phong, còn thừa cơ đâm nó một kiếm, quả nhiên đi sau mà đến trước, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, không hổ là lão tổ tông.
Bất Bại Kiếm Tôn, thực đúng với danh quy.
Nghĩ tới đây, ba vị Kiếm Vương mừng rỡ, vui đến phát khóc. Lão tổ tông, mẹ nó thật cho bọn hắn thể diện mà!
Thế nhưng trong úbọn họ cao hứng thì mấy người Âu Dương Lăng Thiên lại có chút khó chịu, mỗi người bất đắc dĩ thở dài, trong mắt dần lộ ra vẻ lo lắng.
Trời ai, ngay cả Vương Thú cấp chín cũng không làm gì được lão nhân này, lão mạnh đến vậy sao?
Chỉ có bốn người Trác Phàm, sau khi có chút ngạc nhiên, lại thờ ơ, chờ xem kết quả của cuộc quyết chiến này.
Hô hô hô...
Bất Bại Kiếm Tôn thở hổn hển, chậm rãi lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ có chút mỏi mệt, hiển nhiên một chiêu vừa rồi đã phí quá nhiều sức mạnh của hắn.
Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, trên mặt vẫn hưng phấn như cũ, nhìn Vương Thú cấp chín tràn đầy chiến ý. Có lẽ nếu đối phương mà là người chắc hắn tiến lên cho một cái ôm thích thú.
Này huynh đệ, thật tiếc vì gặp ngươi quá muộn, sao chúng ta không gặp sớm một chút, nếu sớm gặp ngươi, lão phu cũng sẽ không cô độc như thế, ha ha ha...
Thế nhưng trong lòng của hắn thì kích động hưng phấn, còn Tam Thủ Quái Nha thì nặng nề. Nên biết rằng Tam Thủ Quái Nha là Đế Vương Thú cấp chín, trong Phàm giai, ngoại trừ mấy vị có bối cảnh thâm hậu chắc nó không sợ ai.
Không nghĩ đến, hôm nay lần thứ hai nó ăn quả đắng bởi một tu giả bình thường, điều này khiến lòng nó không thoải mái.
Luận về sức mạnh, nhìn chung Linh Thú đều vượt xa con người. Linh Thú cùng cấp cũng chia ra nhiều loại khác biệt, hạ dẳng và trung đẳng tương đương với cao thủ đỉnh phong của nhân loại, còn Linh Thú thượng đẳng thì cao hơn cường giả nhiều, có thể sánh ngang cường giả cấp cao của nhân loại.
Tam Thủ Quái Nha vốn là Đế Vương Thú cấp chín, tồn tại cấp cao hơn Linh Thú cấp chín, xem như thượng đẳng trong thượng đẳng. Cộng với Côn Bằng cho hắn nhập môn, hắn đã không thuộc vật Phàm giai rồi. Theo lý thuyết, ngoài mấy chủ tử Thánh Thú, Phàm giai mạnh nhất cũng là hắn, bởi vì nhân loại đều bị hắn áp chế.
Nhưng bây giờ đột nhiên có một nhân loại cấp thấp khiến hắn bị tổn thương, điều này khiến hắn làm sao nhịn nổi? Về sau sẽ lăn lộn trong giới Linh Thú như thế nào được? Riêng trở lại chỗ Côn Bằng, làm như thế nào bẩm báo chủ tử hắn?
Mặt mũi của đại ca Tam Thủ của hắn có còn nữa hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tam Thủ Quái Nha càng thêm tức giận, ba đầu to lớn của nó lắc tới lắc lui, nhìn Bất Bại Kiếm Tôn với ánh mắt tràn đầy sát ý.
Linh Thú không có lòng kính trọng như võ giả nhân loại, chỉ cùng chung chí hướng mà thôi, ngươi khiến ta mất mặt, ta sẽ giết chết ngươi, chỉ đơn giản như vậy, đây chính là thú tính!
Thế nhưng trong lòng hắn vốn hừng hực lửa giận, còn kém tự đốt chính mình, nhưng đúng lúc này, tiểu nha đầu Tước nhi lại đổ dầu vào lửa, la hét nói: "Tam Thủ, nếu hôm nay ngươi thua, bản tiểu thư sẽ về núi cáo trạng ngươi. Có phải đại bá không nỡ đưa người, mới phái một người trợ giúp không được việc như ngươi không, thật mất mặt cho hắn, thủ hạ của hắn chắc hết người rồi đúng không? Sau này chúng ta không thèm mượn người của hắn nữa, để hắn giữ lấy mà dưỡng già đi."
Ba đầu to lớn lắc lư qua lại, Tam Thủ Quái Nha quay đầu nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tước nhi, bất đắc dĩ bĩu môi, trong lòng thầm than.
Đúng là theo người nào học người đó mà, tiểu nha đầu này âm hiểm y hệt tên Trác Phàm kia, chuyên đời thích bắt điểm yếu của người ta, haizzz, mà đúng thật nàng ta đã nắm được.
Tam Thủ Quái Nha hắn bình sinh chưa sợ qua người nào, duy chỉ có mấy Thánh Thú mà thôi. Mà bây giờ hắn còn là người hầu của Côn Bằng. Nếu tiểu nha đầu này thật sự châm ngòi thổi gió vài câu, cuộc sống của hắn cũng thật không dễ chịu gì.
Bà nội nó, con bé này có được Lôi Hoàng nên cuồng ngôn vậy sao? Hừ, đừng quên, ngươi xuất thân chỉ là Linh Thú cấp sáu mà thôi, chảnh cái gì chứ?
Hiện tại lại dám giáo huấn ta, trước kia mẹ ngươi gặp lão tử còn phải cung kính mấy phần, run lẩy bẩy đó, hiện tại thế mà... Thật sự là tiện sát ta.
Mỗi người đều là phi cầm, làm sao mình không gặp phải loại chuyện tốt này chứ? Thật sự thú so thú, tức chết thú.
Thở dài một hơi, Tam Thủ Quái Nha nghĩ đến đây cảm thấy vô cùng phiền muộn. Có điều hắn không dám tức giận với Tước nhi, người ta bây giờ khác xưa, một bước bay lên làm phượng hoàng rồi, chỉ sợ rất nhanh, nha đầu này cũng là chủ tử của hắn.
Kết quả ánh mắt lạnh lùng của Tam Thủ Quái Nha nhìn chăm chú về phía Bất Bại Kiếm Tôn, trong mắt sát ý ngút trời, phiền phức đều do tên này mang lại, hôm nay hắn phải chết.