Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1720 - Chương 1726: Tuyệt Sát

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1726: Tuyệt sát

Hô hô hô!

Thanh Viêm trên đầu Tam Thủ Quái Nha chiếu sáng rực rỡ, nhưng sáu đôi mắt của hắn lại vô cùng lạnh lẽo, từng đạo sát ý trần trụi phát ra, bắn về phía Bất Bại Kiếm Tôn.

Đã cảm nhận sát cơ của súc sinh này, Bách Lý Ngự Thiên nhếch miệng cười một tiếng, hai tay cầm kiếm, trong mắt tản mát ra chiến ý nồng đậm, cười lớn nói: "Súc sinh tới đi, đi thử Phách Thiên tam kiếm của lão phu một chút, xem sự lợi hai của kiếm thứ hai!"

"Lớn mật!"

Thân thể Tam Thủ Quái Nha bỗng nhiên lắc mạnh, quát to: "Chỉ là nhân loại, dám khiêu khích quyền uy của bản Vương, muốn chết à!"

Xoạt!

Bỗng nhiên, thân thể Tam Thủ Quái Nha rung lên dữ dội, âm thanh hỏa diễm bạo phát ầm ầm vang lên, trên đầu của hắn thanh viêm phát sáng, bỗng nhiên khuếch tán bộc phát, bắn ra bốn phía. Thế nhưng rất nhanh, những hỏa diễm tản ra liền dừng lại, sau đó hội tụ dán trên người Tam Thủ Quái Nha.

Hô!

Một tiếng rít kịch liệt phát ra, tựa như một viên hỏa cầu chiếu sáng khắp nơi, toàn thân Tam Thủ Quái Nha đều phát lên ngọn lửa màu xanh, khí tức cuồn cuộn khủng bố nhất thời bao phủ khắp nơi, ngay cả khí thế của bản thân Tam Thủ Quái Nha cũng bỗng nhiên tăng mạnh hơn mười lần.

Điều này không khỏi làm cho tất cả mọi người có mặt đều ngưng trọng, ánh mắt kinh hãi nhìn lấy.

Không chỉ ba vị Kiếm Vương, cho dù mấy người Âu Dương Trường Thanh cũng không thể tin nổi. Tam Thủ Quái Nha đã đủ mạnh, lại không nghĩ rằng bản thân hắn còn có thể mạnh hơn nữa.Vừa rồi Bất Bại Kiếm Tôn miễn cưỡng mới giằng co được với Linh Thú này, nhưng bây giờ chỉ sợ không phải là địch thủ của hắn.

Nghĩ tới đây, mấy người Âu Dương Trường Thanh lần nữa hi vọng sẽ thắng lợi, ba vị Kiếm Vương lại cau mày ảm đạm, vẻ mặt lo âu nhìn về phía Bất Bại Kiếm Tôn, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Lão tổ tông...

Bách Lý Ngự Thiên nhìn hỏa diễm chằm chằm, cũng không quá kinh hãi, ánh mắt lạnh lùng, hai tay cầm kiếm chỉ về phía trước, thản nhiên nói: "Tới đi, súc sinh!"

"Thật can đảm!"

Tròng mắt hung hăng co lại, trong lòng Tam Thủ Quái Nha càng thêm tức giận, hét lớn một tiếng liền vung hai cánh, xông thẳng về phía Bách Lý Ngự Thiê: "Nhân loại, để ngươi mở mang kiến thức một chút sự lợi hại của bản Vương, Kình Thiên Toái Địa Trảo, tuyệt!"

Vèo!

Vừa dứt lời, Tam Thủ Quái Nha mạnh mẽ vỗ cánh, Thanh Viêm dâng trào nhất thời hóa thành hai thiết trảo nguy nga tráng lệ như hai ngọn núi cao, chộp về phía Bách Lý Ngự Thiên. Chỗ nó đi qua, liệt diễm thao thiên, thiêu đốt nóng rực, ngay cả không khí cũng trở nên bắt đầu vặn vẹo, tựa như muốn hòa tan toàn bộ không trung thành hư vô.

Hai móng vuốt rực lửa màu xanh trong nháy mắt bỗng nhiên đến trước mặt Bách Lý Ngự Thiên, khí viêm còn chưa tới gần, quần áo hắn đã bắt đầu xoắn lại, như sắp bốc cháy, cho dù nguyên lực hộ thể của người mạnh nhất thiên hạ cũng không thể ngăn cản được hỏa quang nóng rực như địa ngục này thiêu đốt.

Ba vị Kiếm Vương chứng kiến cũng sợ hãi vô cùng, khó có thể tin nói: "Đây là lửa gì, ngay cả công lực của lão tổ tông cũng không chặn được nhiệt khí của nó, nếu xung quanh nổ tung lên, chẳng phải lão tổ tông cũng..."

Sắc mặt càng thêm ngưng trọng, ba người sợ hãi, thân thể run lên không ngừng.

Cùng lúc đó, mấy người Âu Dương Trường Thanh cũng sợ không kém, hai tay nắm chặt, bọn họ kích động đến không thể diễn tả bằng lời, cuối cùng lão quái vật cũng hết đời, ha ha ha...

Chỉ có bốn người Trác Phàm giống như người ngoài cuộc, vẫn yên tĩnh đứng xem không nói một lời.

"Phách Thiên tam kiếm kiếm thứ hai, chôn vùi!"

Chăm chú nhìn ngọn lửa cự trảo đánh tới, hai con ngươi Bách Lý Ngự Thiên lóe lên tinh quang, sắc mặt lạnh lùng, hai tay nắm thật chặt trường kiếm, thở sâu, không có chút e ngại.

Ngay sau đó khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay cuối cùng đã vận khởi sức mạnh toàn thân, hung hăng phóng ra!

Vèo!

Không như kiếm lần trước gió giục mây vần, sấm sét, nổ tung bên tai. Một kiếm lần này của Bất Bại Kiếm Tôn là một đạo kiếm khí cực kỳ hẹp mãnh, đầu kiếm bay ra đánh thẳng về phía ngọn lửa cự trảo. Rất nhanh mọi người lại có thể phát hiện, Bách Lý Ngự Thiên vung ra kiếm khí nhỏ bé này lại phí sức hơn một kiếm vừa rồi. Kiếm khí vừa ra, đã thở hồng hộc, thân thể run lên, hiển nhiên là dùng quá nhiều sức.

Thế nhưng mọi người vẫn nghi hoặc, một đạo kiếm khí nhỏ như vậy sao có vẻ như hắn lại phí nhiều công lực?

Rất nhanh, mọi người đã hiểu hết thảy.

Chỉ nghe phốc một tiếng, một kiếm mang kia va chạm với viêm trảo nóng rực, mọi người phỏng đoán chắc cũng không có nổ tung được, lấy nhỏ đối lớn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá thì làm sao có thể phát sinh kịch liệt?

Thế nhưng tiếp đó, tiếng ầm ầm cực lớn liên tiếp phát ra, bên trong hai viêm trảo nhanh chóng bộc phát ra tử lôi cuồng bạo, nổ nát hai viêm trảo phía trước, chỉ trong chốc lát đã bị tử lôi cuồng mãnh thôn phệ.

Mà cũng chưa hết, mọi người có thể thấy rõ, một đạo kiếm khí nhỏ bé kia xẹt qua viêm trảo, nó như không bị ngăn cản, không chút ngừng lại. Mà nơi nó đi qua, sẽ có sấm sét nổ vang, thôn phệ bầu trời, cho dù thanh viêm nóng rực cũng không thể cản được, bị tử lôi cuồng bạo chìm ngập.

Kết quả, chỉ trong mấy hơi thở, hai thanh viêm cự trảo to như ngọn núi bị tử lôi bao phủ, mà sau khi một đạo kiếm khí xuyên qua viêm trảo, tiếp tục thẳng tắp bay về phía Tam Thủ Quái Nha, chớp mắt là tới.

Làm sao có thể?

Song đồng hung hăng co rụt lại, Tam Thủ Quái Nha quá sợ hãi, nhìn thấy kiếm khí màu tím cũng không dám khinh thường, vội vàng nâng thanh viêm thiết trảo chính thức hung hăng chộp tới.

Ầm ầm...

Thế nhưng trong phút chốc, kiếm mang nhỏ bé lần nữa nổ tung lên, tử lôi cuồn cuộn lao nhanh như đại hải, kéo dài không dứt đánh lên người Quái Nha, nháy mắt đã nhấn chìm hắn hoàn toàn.

Tiếng gầm thét của linh hồn không ngừng vang lên, trước mắt mọi người một trời lôi hải lao nhanh, đã không nhìn thấy bóng dáng to lớn.

Tất cả mọi người đều mơ hồ, khó có thể tin nhìn cảnh tượng diệt thế này, trong đầu sinh ra một ngàn câu hỏi vì sao.

Vì sao một chiêu của lão gia hỏa nhìn không có gì quan trọng, lại có thể khủng bố đến vậy? Ngay cả Đế Linh Thú cấp chín cũng trúng chiêu?

Chỉ có Trác Phàm suy nghĩ một chút, mới bừng tỉnh ngộ gật đầu nói: "Thì ra là thế, khó trách gọi là chôn vùi. Hắn ngưng tụ tất cả sức mạnh lại, sau khi đột phá lại phóng thích, uy lực càng kinh khủng hơn, đúng là chiêu kiếm có thể chôn vùi hết thẩy thiên hạ."

"Không sai, Phách Thiên Kiếm chính hủy diệt, lão gia hỏa Bất Bại Kiếm Tôn lĩnh ngộ Phách Thiên Kiếm có thể xem như đăng phong tạo cực, ta không thể so sánh!"

Âu Dương Lăng Thiên gật đầu tán thành, thở dài một tiếng, thản nhiên nói: "Nhất là hắn có thể đem sức mạnh cuồng bạo bạo phát đến mức độ này, công lực và chưởng khống lực cũng quá mạnh mẽ, lại dễ dàng tiếp cận. Bất Bại Kiếm Tôn, đúng là danh bất hư truyền, chiến binh đỉnh phong trong thiên hạ."

Hai người còn lại nghe được, cũng gật đầu nói phải, sắc mặt thản nhiên, căn bản cũng không tiếp tục suy nghĩ, Bất Bại Kiếm Tôn thắng bọn họ sẽ gặp nạn. Bởi vì hiện tại tâm bọn họ đã thoát ly thế tục, chính thức tiến vào đại cảnh giới ngộ đạo.

Bạch!

Thế mà, đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lóe qua, trong tiếng sét rền vang, Tam Thủ Quái Nha lại dựa vào thể phách bản thân cường hãn cắn chặt hàm răng lao ra. Tuy nhiên, không còn vẻ uy nghiêm lẫm liệt, lúc này hắn chật vật hơn nhiều.

Toàn thân chỉ có thanh viêm trên trán lấp lóe, không còn khoác áo thanh viêm hoa lệ, thậm chí lông vũ toàn thân cũng cháy đen, đâu còn uy nghiêm của một Đế Vương Thú cấp chín nên có.

Mà tất cả mọi thứ đều do một con người tạo thành, nhân loại mạnh nhất, Bất Bại Kiếm Tôn!

Hung hăng cắn răng, hôm nay xem như Tam Thủ Quái Nha đã mất hết mặt mũi của Linh Thú. Hận ý nhìn về phía lão già phía trước, hung hăng đập cánh, nghiến răng nghiến lợi kêu gào: "Hỗn đản nhân loại, ngươi dám ba lần bốn lượt khiến bản Vương mất mặt, lần này nhất định bản Vương phải cắn chết ngươi!"

Hét lớn một tiếng, Tam Thủ Quái Nha nhanh chóng bước chân ra, hung hăng phóng về phía Bất Bại Kiếm Tôn. Tuy nhìn hắn chật vật, nhưng khí thế cuồng mãnh lại không giảm chút nào.

Phải nói rằng, so với con người Linh Thú yếu về chiêu thức, nhưng thể chức của chúng lại mạnh hơn một bậc. Cho dù chiêu thức của hắn liên tục bị hủy, trúng hai đòn liên tiếp từ Bất Bại Kiếm Tôn, nhìn bề ngoài có chút tơi tả, nhưng không ảnh hưởng gì đến thể lực.

Bất Bại Kiếm Tôn thì ngược lại, hai lần toàn lực xuất thủ, đã hao phí quá nhiều sức mạnh, thở hồng hộc không ngừng, có chút kiệt sức.

Đây chính là chênh lệch giữa nhân loại và Linh Thú, khó có thể đột phá. Thể phách của Linh Thú, thực sự mạnh hơn nhân loại quá nhiều.

Ba vị Kiếm Vương cũng thấy rõ điểm ấy, sợ hãi mà thốt lên: "Lão tổ tông..."

Bạch!

Không chờ bọn họ nói xong, Bách Lý Ngự Thiên đã hung hăng khoát khoát tay, đánh gãy lời.

Ánh mắt hắn băng lãnh lần nữa ngước lên, hít thở sâu, ráng chống đỡ sắc mặt trắng bệch và thân thể suy yếu, chậm rãi đứng thẳng lưng, nhìn bóng dáng to lớn trước mặt đang nhanh chóng tới gần, đột nhiên hưng phấn cười, thì thầm nói: "Bách Lý Ngự Thiên ta rong đuổi giang hồ, từng dùng ba chiêu lấy danh bất bại. Mà ba chiêu này, mỗi lần chỉ xuất một chiêu đã đại thắng, không có ngoại lệ. Thế nhưng sau này, ngay cả ba chiêu lão phu cũng không có cơ hội xuất ra, bởi vì không ai có thể bức lão phu ra chiêu thức này, lần này lão phu lại có thể dùng hết ba chiêu, thực sự thống khoái, thống khoái, ha ha ha..."

"Tam Thủ Quái Nha, lão phu muốn cảm tạ ngươi, xem như đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất kiếp này của lão phu, đó là nếm trải được cảm giác chiến đấu đến cùng!"

Cười to một tiếng, hai tay Bách Lý Ngự Thiên cầm kiếm, lần nữa động, trong ánh mắt lấp lóe tinh quang, hưng phấn kích động cười nói: "Phách Thiên tam kiếm thức thứ ba, tuyệt sát!"

Bình Luận (0)
Comment