Bạch!
Lời vừa dứt Phách Thiên Kiếm trong tay Bất Bại Kiếm Tôn nhanh chóng nở rộ, từng đạo sấm sét như rắn điện toán loạn, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào thân kiếm, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện, dần dần trở nên mơ hồ rồi nhanh chóng biến mất, một lúc lại hiện thân, quỷ dị vô cùng. Thậm chí chiêu này vừa ra, có một luồng khí lưu trong trời đất phun trào, tựa như phối hợp với chiêu kiếm mà vận chuyển.
Âu Dương Trường Thanh nhìn thấy vỗ đầu một cái, ánh mắt nghi ngờ nói: "Ồ, chuyện gì thế này, lão gia hỏa kia dùng võ kỹ gì, làm sao lại như ẩn như hiện, không chân thật chút nào."
"Nhân Kiếm hợp thể, Thiên Nhân hợp nhất cảnh?" Thế nhưng Trác Phàm nhìn thấy lại giật mình, lớn tiếng nói: "Bách Lý Ngự Thiên thật sự là nhân tài tuyệt thế, nhân vật vô song trên đời. Không ngờ lĩnh ngộ kiếm đạo đã có thành tựu như thế này, chỉ sợ khi công lực đại thành có thể có cơ hội trèo lên đỉnh..."
"Này, Trác huynh, hiện tại hắn đã đỉnh phong rồi, còn đỉnh gì có thể trèo lên nữa? Dù sao hiện tại năm châu cũng không một ai là đối thủ của hắn, chỉ sợ ngay cả Linh Thú cấp chín đều..."
"Ta không phải nói hắn trèo lên đỉnh năm châu, mà chính là..."
Đối mặt với câu hỏi của Âu Dương Trường Thanh, Trác Phàm chậm rãi lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi. Thực sự hắn đã nhìn ra, Bách Lý Ngự Thiên lĩnh ngộ kiếm đạo đã đến đỉnh phong, có điều công lực còn chưa tới, không có cách nào đem ngộ tính biến thành đạo thống chân chính.
Nếu không hắn đã lên cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, chỉ sợ hôm nay đã có tư cách trùng kích Đế cảnh!
Không sai, trong lòng Trác Phàm đỉnh phong cũng là Đế cảnh.
Có điều Đế cảnh khó khăn, cũng không phải tùy tiện liền có thể trùng kích, ngoại trừ công lực bản thân đến một trình độ nào đó, bản thân cần có lĩnh ngộ đạo thống đạt đến đến mức câu thông cùng thiên địa mới được.
Rất nhiều Thánh Giả đỉnh phong chỉ có thực lực, lại không cách nào lĩnh ngộ đạo thống cực hạn, nên cũng không có tư cách này. Mà Bất Bại Kiếm Tôn thì hoàn toàn ngược lại, đạo thống đã có thành tựu, lại chưa tới thời khắc trùng kích, hắn chỉ cần thời gian mà thôi!
Nhưng chư thiên thập đạo, đã có người chiếm cứ danh vị, sẽ không dễ dàng rơi xuống, như vậy mặc dù có tài nguyên Đế cảnh, cũng không thể có thành tựu Đế vị, đây là thiên địa pháp tắc. Cao thủ chí cường tuyệt không thể quá nhiều, để đảm bảo sự cân bằng của thiên địa.
Cho nên nếu Bất Bại Kiếm Tôn có thể xưng Đế, thì cũng phải kéo được cao thủ Đế cấp xuống mới được, đây mới là khó khăn nhất đối với người đến sau, mà điều này cũng khiến Trác Phàm gặp khó khăn.
Hắn cũng hướng về Đế cảnh, ngày bình thường ngoại trừ bản thân hoàn thiện tâm cảnh, chuẩn bị trùng kích Đế cảnh, hắn còn phải chuẩn bị đối chiến với cao thủ Đế cảnh, cướp đoạt Đế vị mới được. Không biết hôm nay cao thủ Đế cảnh Thánh Vực còn có mấy vị, có rãnh hay không còn nữa? Dù sao Thập Đế đã sớm biến mất không nhìn thấy, hắn ở Thánh Vực chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói bây giờ.
Bởi vậy hắn vẫn đang chuẩn bị mà thôi, những thử thách sau này chắc chắn sẽ ổn, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm tiếp tục nhìn chằm chằm bóng dáng Bất Bại Kiếm Tôn, trong mắt càng hiện lên kính ý. Mỗi một người có cơ hội lên Đế cảnh đều đáng quý, nhưng vận mệnh có được ưu ái không thì càng không biết rõ.
Ba ngươi Âu Dương Lăng Thiên nhìn thấy hết thảy, khuôn mặt kinh hoảng hiện rõ, bọn họ đều người tu luyện kiếm đạo, tự nhiên có thể cảm nhận được cảnh giới đáng ngưỡng mộ của Bất Bại Kiếm Tôn, vì vậy tiếp tục nhìn không chuyển mắt.
Hô!
Mang theo cương phong lạnh thấu xương, Tam Thủ Quái Nha phẫn nộ trùng kích tới, thiết trảo sáng rực sắc bén hung hăng chộp xuống đầu Bách Lý Ngự Thiên, tựa như một trảo này khiến hắn huyết nhục văng tung tóe.
Tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên ngưng tụ, trong tai tiếng gào thét phá không vang vọng, hai tay hắn vẫn nắm chặt kiếm. Hắn quay người huy động kiếm khá bình thường, thân thể Bách Lý Ngự Thiên thoắt ẩn thoắt hiện, đã mang theo sấm sét nổ tung, vèo một tiếng chém ra một đạo kiếm khí màu tím, xông thẳng về phía thiết trảo của Tam Thủ Quái Nha.
Tam Thủ Quái Nha nhìn vậy, nhất thời cười to mỉa mai liên tục: "Ha ha ha... Lão gia hỏa trí nhớ quá kém, chẳng lẽ ngươi quên kiếm khí của ngươi trước mặt bản Vương không có tác dụng gì sao? Lần trước kiếm khí của ngươi cũng bị bản Vương nhẹ nhõm bẻ vụn, hiện tại còn tới, quả thực..."
Phốc!
Thế mà, lời hắn còn chưa dứt, một tiếng vang trầm đục đột ngột phát ra. Ngay sau đó máu tươi phun ra đầy trời, bay lất phất như mưa, vẩy lên cửu thiên.
Thân thể Tam Thủ Quái Nha bỗng dưng ngừng lại, triệt để ngây người, cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt hung hăng co rụt lại, quá sợ hãi.
Sao lại thế...
Giờ khắc này, thiết trảo uy phong lẫm liệt lúc trước, hiện tại đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Chỉ có huyết nhục nhẵn nhụi đã tàn nhẫn nói cho hắn biết một hiện thực..
Một bên cánh của hắn vừa rồi đã bị đạo kiếm khí kia gọt sạch trong nháy mắt.
Ngớ ngẩn, đúng là ngớ ngẩn.
Hắn làm sao có thể nghĩ đến, thể phách của Đế Vương Thú cấp chín như hắn lại bị một đạo kiếm khí chém được chứ? Sao có thể? Kiếm khí của người này không phải hắn chưa nhận qua, hai chiêu vừa rồi lôi kiếm mãnh liệt hạ xuống người hắn, nhưng hắn không sao cả, không ngờ kiếm khí bình thường đến không thể bình thường hơn lại phế đi cánh của hắn.
Chuyện này thật sự quá quỷ dị!
Tam Thủ Quái Nha ngây người trên không trung, hoàn toàn bất động, sáu mắt nho nhỏ bối rối.
Hắn là Linh Thú được khai trí, chỉ số thông minh cũng không thấp, hiểu rõ công kích nào nên tránh, cái nào không nên tránh. Từ đầu cuộc đấu đến giờ, lúc cùng thanh kiếm kia chính diện giao phong, dễ dàng bị thánh binh làm bị thương, cho nên hắn cũng trốn tránh. Nhưng lấy công lực của nhân loại, cho dù cầm lấy thánh binh huy động ra kiếm khí, cũng không có khả năng... Sao lại có thể..
Điểm này, dù có thế nào hắn cũng không nghĩ ra!
Bách Lý Ngự Thiên nhìn thấu nghi hoặc trong lòng hắn, nhếch miệng cười một tiếng, thân thể hư huyễn chuyển qua, trong nháy mắt kiếm khí lại xẹt qua cánh bên kia của hắn.
Bạch!
Giống như vừa rồi, huyết khí ngập trời phun lên, cánh bên kia thân hình to lớn cũng rơi xuống, mà Tam Thủ Quái Nha đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, ngừng trên không trung, hoàn toàn chết lặng.
Sao lại thế...
"Hừ hừ hừ... Kiếm thứ ba này của lão phu có tên là tuyệt sát, một kiếm tuyệt sát!"
Bách Lý Ngự Thiên cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng nõn. "Mặc kệ trước mặt lão phu là vật gì, lão phu đều có thể chém ra một kiếm, có thể tuyệt sát. Nên biết rằng, kiếm này của lão phu là Phách Thiên Kiếm, một kiếm Phách Thiên, có gì không thể chém"
Rống to một tiếng, Bách Lý Ngự Thiên quay người lại, hai tay cầm kiếm, mắt mở lớn, thân hình cũng hoàn toàn hiện ra, chém một kiếm về phía đầu Tam Thủ Quái Nha.
"Chờ một chút..."
Vèo!
Ánh mắt hoảng sợ, Tam Thủ Quái Nha vội vàng lên tiếng, giống như yêu cầu tha cho, nhưng một đạo kiếm mang không gì địch nổi của Bất Bại Kiếm Tôn đã hung hăng vung xuống.
Trong thoáng chốc kiếm mang như sao băng lóe lên, xẹt qua ba đầu như ba ngọn núi nhỏ kia, bay thẳng về phía chân trời. Mà thân hình Tam Thủ Quái Nha bỗng dưng ngừng lại, hoàn toàn bất động.
Bỗng soạt một tiếng, thân thể to lớn từ một phân thành hai, rơi ầm ầm trên mặt đất, giống như sao băng nện xuống, chấn động khắp nơi.
Mà sáu ánh mắt kinh khủng đã hoàn toàn không có thần quang, thanh viêm trên đầu cũng hoàn toàn biến mất, không còn chút tia lửa nào.
Trận chiến giữa cường giả nhân loại mạnh nhất và Linh Thú đỉnh phong mạnh nhất cũng đã đến hồi kết, có điều kết quả này mọi người hoàn toàn không ngờ tới, nhân loại lại chiến thắng.
Mọi người có mặt không thể tin, mấy người Âu Dương Trường Thanh nhìn nhau, xúc động đến muốn khóc, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Ngay cả Linh Thú cấp chín, thủ đoạn sau cùng Trác huynh cũng đã dùng, lão yêu quái này vẫn còn chưa chết? Vậy chúng ta làm sao bây giờ, hắn không chết chúng ta phải chết.
Ba vị Kiếm Vương thì hưng phấn ra mặt, vui sướng, kích động đến tột đỉnh!
Lão tổ tông lấy sức mạnh một người chém giết Đế Vương Linh Thú cấp chín, điều này quá ủng hộ lòng người. Cứ như vậy, danh quy Bất Bại Kiếm Tôn càng xứng đáng, không chỉ bên trong cường giả nhân loại, cho dù toàn bộ Linh Thú Giới cũng không có ai là đối thủ của lão tổ tông.
Đây mới thật sự là Bất Bại Kiếm Tôn, tồn tại thiên hạ vô địch.
Chỉ có thái độ đối với trận chiến của bốn người Trác Phàm không thế tục như vậy, chỉ nhìn thi thể to lớn của Tam Thủ trong lòng càng thêm nặng nề.
Nhưng bọn họ không phải vì vận mệnh của chính mình mà nặng nề, mà vì tương lai khiêu chiến nặng nề.
Đỉnh phong năm châu là mục tiêu bọn họ hướng tới, cho dù là Trác Phàm, sau khi nhìn Bất Bại Kiếm Tôn trên không trung, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bất Bại Kiếm Tôn, đỉnh phong Phàm giai, thật không ngờ con người lại có thể tu luyện công lực ở Phàm giai tới tình trạng như thế. Mà đạt đến cảnh giới như vậy cũng có tư cách tương đương Đế cảnh.
Hắn muốn xưng Đế, như vậy trước khi trở lại Thánh Vực phải đạt tới cảnh giới thế này. Quy Nguyên cực hạn, mạnh nhất Phàm giai, nếu không hắn có tư cách gì trở lại Thánh Vực, để chiến với uy nghiêm của Thiên Đế?
Nghĩ tới đây, Trác Phàm lại nhìn bóng dáng cao ngất của Bất Bại Kiếm Tôn, khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị.
Bất Bại Kiếm Tôn... Ngươi sẽ là đối thủ cuối cùng của ta ở Phàm giai, khi ta siêu việt như ngươi lúc này, đó chính là lúc ta rời khỏi Phàm giai. Hi vọng đến lúc đó, ngươi còn ở Phàm giai, nếu không ta sẽ không có bàn đạp, ha ha ha...
Hô hô hô...
Bách Lý Ngự Thiên Hoàn toàn không biết bản thân bị Trác Phàm để mắt tới, hắn thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, so với lúc trước, yếu hơn rất nhiều.
Ba chiêu cùng xuất lần lượt, hao phí quá nhiều thể lực, lần đầu tiên trong đời hắn làm vậy. Tuy nhiên hắn không hối hận, khuôn mặt trắng bệch vui vẻ và thỏa mãn.
Ngay sau đó, hắn vừa nhìn về phía Trác Phàm ở dưới, bỗng dưng cười lớn: "Ha ha ha... Trác tiên sinh, cảm tạ ngươi đã cho ta cuộc chiến này, trận này lão phu đánh rất thống khoái. Thật đáng tiếc, người thắng là lão phu không phải ngươi, dựa theo ước định lúc trước, lão phu lấy thủ cấp của ngươi an táng thân thể ngươi!"
Nói xong, trường kiếm Bách Lý Ngự Thiên chỉ thẳng tắp về phía Trác Phàm, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, ba vị Kiếm Vương cũng cùng nhau bay đến bên cạnh Bách Lý Ngự Thiên, nhìn về phía mọi người với ánh mắt cuồng ngạo đắc ý.
Thế nào, hiện tại các ngươi tâm phục khẩu phục chưa? Hừ.