Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1722 - Chương 1728: Gió Lạnh Đánh Tới

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1728: Gió lạnh đánh tới

Trong lòng mọi người run rẩy, đối mặt với nhân vật yêu nghiệt thế này, không nhịn được lui về sau một bước, sắc mặt ngưng trọng, run rẩy, nói không ra lời.

Sau cùng lần nữa hi vọng nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khát vọng, giống như người chết đuối nhìn cọng rơm cứu mạng, trong ánh mắt ngoại trừ hoảng sợ, tuyệt vọng còn có tia hy vọng.

Đại ca, ngài... còn có chiêu chứ?

Trác Phàm vẫn bình tĩnh không nói gì, sau khi cân nhắc một hồi đột nhiên giơ bàn tay lên vỗ nhẹ, tự nhiên ôn hòa, không có chút hoảng sợ rối loạn.

Ba ba ba...

Ba người Âu Dương Lăng Thiên yên tĩnh đứng ở bên cạnh hắn, sắc mặt nghiêm túc, tựa như hoàn toàn có thể nghe hiểu ý tứ của tiếng vỗ tay này, giống như hắn, hoàn toàn không có cảm giác bối rối.

Bất Bại Kiếm Tôn nhìn Trác Phàm thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không hiểu rõ lắm.

"Kiếm Tôn đại nhân, ngài quá khách khí rồi, thực ra ta phải cảm tại ngài mới đúng!"

Tiếng vỗ tay thanh thúy dừng lại, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Đa tạ ngài đã cho chúng ta nhìn một trận quyết đấu hiếm thấy của cường giả thế gian, cũng để cho tại hạ chính thức nhìn đến phòng tuyến cuối cùng của tu giả nhân loại chí cường, đến tột cùng ở chỗ nào. Ta đã đoán trước mục tiêu tương lai cho nên gửi lời cảm tạ!"

Nói xong, Trác Phàm chậm rãi cúi người, khom người thật sâu trước hắn, ba người Âu Dương Lăng Thiên cũng cúi người, sắc mặt chân thành tha thiết.

Ba vị Kiếm Vương khẽ giật mình khi thấy tình cảnh này, ánh mắt nghi hoặc nhìn lẫn nhau, bọn họ không biết vì sao, không biết tên họ Trác này lại xuất hoa chiêu gì đây?

Mấy người Âu Dương Trường Thanh cũng hoàn toàn ngốc trệ, chặn lại nói: "Trác đại ca, cha, các người đang làm gì thế? Lão yêu quái kia tới giết chúng ta, các ngươi còn cúi đầu trước hắn làm gì? Hiện tại nên tranh thủ thời gian suy nghĩ biện pháp thoát thân..."

"Trường Thanh, ngươi không hiểu!"

Thế mà, hắn vừa dứt lời, Âu Dương Lăng Thiên không đổi sắc mặt nói: "Con phải nhớ kỹ, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Giữa chúng ta ân oán đều là chuyện giang hồ, nhưng làm một tu giả võ đạo nên cúi đầu tôn kính cường giả, nếu hôm nay con không có cách nào khom lưng, bị ân oán thế tục dây dưa, như vậy con cũng vĩnh viễn không cách nào bước vào cảnh giới đỉnh phong."

"Đúng vậy, trước kia chúng ta cũng quấn giang hồ quá lâu, sớm đã thoát ly khỏi mục đích võ đạo mà chúng ta hướng tới. Cho đến hôm nay gặp phải Trác tiên sinh, nghe lời nói và việc làm chúng ta mới ngộ được, mặc dù người trong giang hồ nhưng tâm ngoài giang hồ, trước kia chúng ta quá sai lầm."

Nghe được lời này, Mộ Dung Liệt cũng thở dài lên tiếng, có chút hiểu được. Sau đó ba người cùng nhau nhìn về phía Trác Phàm với ánh mắt kính nể.

Đều là tu giả, đạo lý này, người trẻ tuổi vẫn luôn hiểu được, nhưng những lão gia hỏa bọn họ thì đã sớm quên, haizzz... Khó trách, bọn họ không bằng hắn.

Âu Dương Trường Thanh nhìn bọn họ thật sâu cũng khó có thể lý giải được, có điều khi hắn nhìn về phía lão yêu quái trong không trung lại khẽ giật mình.

Bởi vì lúc này, dường như Bất Bại Kiếm Tôn cũng cảm động lây, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn bốn người phía dưới, ánh mắt lộ ra vẻ bình đẳng hiếm thấy, xem bọn họ như những người ngang hàng.

Điều này trước kia tuyệt đối sẽ không phát sinh.

Bất Bại Kiếm Tôn, cao thủ đệ nhất thiên hạ, người thú ăn sạch, ai có thể cùng ngang hàng với hắn chứ? Nhưng lần này, hắn lại nguyện ý nhìn thẳng. Điểm này, ngay cả ba vị Kiếm Vương cũng cảm thấy kỳ lạ.

Thu kiếm mà đứng, Bất Bại Kiếm Tôn trang trọng chắp tay, hét lớn: "Lão phu tung hoành thiên hạ, bạn hữu lại không có một người, hôm nay lão phu xem như đã gặp được tu giả võ đạo chính thức. Riêng Trác tiên sinh, tuổi còn trẻ, lại lĩnh hội đại đạo, không kiêu không gấp, thật khiến cho người ta kính nể, ngay cả lão phu cũng phải lau mắt mà nhìn. Thế nhưng đáng tiếc, mặc dù tâm chúng ta cùng hướng, nhưng thân thể lại đối lập, trong giang hồ lão phu bất đắc dĩ vẫn phải lấy thủ cấp các vị. Vẫn như cũ, đặc biệt là Trác tiên sinh, lão phu càng không thể bỏ qua. Hôm nay có thể cùng Trác tiên sinh quen biết, xem như lão phu có phúc ba đời, nhưng xin từ biệt..."

Nói xong, Bách Lý Ngự Thiên thở dài một hơi, như có chút tiếc hận, nhưng rất nhanh ánh mắt lóe lên tinh quang, quyết định, trường kiếm thẳng tắp chỉ về phía Trác Phàm, sát ý cuồn cuộn ngút trời không gì sánh kịp phóng xuất ra, khiến thiên địa vì đó mà run rẩy không ngừng.

Âu Dương Trường Thanh nhìn thấy sắp khóc đến nơi.

Vừa rồi hắn còn tưởng Trác Phàm chơi bài văn chương với Bất Bại Kiếm Tôn, biết anh hùng trọng anh hùng, mọi người hợp ý như thế, tay bắt mặt mừng nói chuyện vui vẻ, xem có vẻ lão yêu quái cũng thích chiêu này.

Nhưng sao trong nháy mắt, lại giương cung bạt kiếm rồi chứ?

Trác huynh, hiện tại bài tình cảm huynh cũng đã đánh rồi, chúng ta còn biện pháp nào không? Sớm biết như thế, vừa rồi cũng không cần lấy lòng hắn, dù có chết cũng phải kiên cường. Bây giờ vừa mất mặt, mạng cũng mất, không còn gì cả.

Hắn làm sao biết được những tu giả võ đạo chân chính đều có tinh thần thuần khiết, ít nhất cũng công tư rõ ràng, ân oán thì ân oán, nhưng vẫn ngưỡng mộ đối thủ, cũng sẽ không bởi vì ân oán mà bất công.

Nếu không sẽ bị tư tâm quấy phá, không cách nào thừa nhận đối thủ cường đại, như vậy bản thân cũng vĩnh viễn sẽ không cường đại được. Bởi vì cái từ cường đại này, đã bị nơi tối tăm của chính mình bao phủ.

Nói đạo lý thì đơn giản nhưng hiếm ai có thể làm được.

Cho nên Trác Phàm làm được, hiện tại mấy người Âu Dương Lăng Thiên cũng ngộ ra, như thế Bất Bại Kiếm Tôn mới có thể lộ ra ý kính trọng hiếm có. Đồng thời càng xem trọng Trác Phàm nhưng sát ý trong lòng cũng càng tăng lên.

Bởi vì Bất Bại Kiếm Tôn đã nhìn ra, người thanh niên này là nhân vật nhất phi trùng thiên, một ngày nào đó, là tồn tại khiến hắn hoảng sợ, là đối thủ đáng gờm của hắn trong tương lại.

Tuy hắn vẫn luôn khát vọng có một đối thủ xuất hiện, nhưng khi phát hiện ra nhân vật có tiềm lực này thì hắn lại hoảng sợ, muốn nhấn chìm đi.

Lòng người mâu thuẫn đến vậy, cho dù võ đạo Bất Bại Kiếm Tôn đỉnh phong cũng khó mà tránh khỏi!

Mí mắt hơi run lên, trường kiếm Bất Bại Kiếm Tôn chậm rãi nâng lên, tiếng ngâm khẽ thăm thẳm truyền ra, như tiếng ca của xác sống, muốn mang mọi người nơi này xuống địa ngục.

Ba người Âu Dương Lăng Thiên bị trọng thương, nhưng trong lòng lại không sợ hãi, cùng nhau nâng trường kiếm trong tay, chỉa lên bầu trời.

Hiện tại ba người xuất kiếm, đã không còn ân oán gian hồ, cũng không phải vì an nguy của bản thân, mà chính là khiêu chiến với nhân vật đỉnh phong của võ đạo, vì đạo tâm của mình mà ra.

Nếu đạo tâm vững vàng thì không lo không sợ, bởi vì thiên địa ở trong lòng, hết thảy đều không sai.

Lúc này, những cường giả đỉnh phong năm châu mới chính thức biểu hiện thực lực mình nên có, thậm chí ba vị Kiếm Vương cũng là có cảm giác, tuy hiện tại thân thể ba người Âu Dương Lăng Thiên suy yếu nhưng bộ dáng cầm kiếm đã thay đổi, trở nên phiêu miểu khó lường. Dường như giữa thiên địa có từng đạo sức mạnh quỷ dị, tụ tập bên cạnh họ, giống như lão tổ tông lúc trước.

Đạo tâm của bọn họ đã nâng cao một bước...

Nghĩ tới đây, trong lòng ba vị Kiếm Vương vô cùng kinh hãi, đồng thời cau mày, trong lòng bỗng dưng trầm xuống. Nếu lần này ba người không chết, tương lai có lẽ thực lực sẽ còn cao hơn, chỉ sợ đến lúc đó cho dù thực lực không bằng lão tổ tông nhưng cao hơn các vị Kiếm Vương, cũng chưa chắc không có khả năng.

Bọn họ cũng quá phiền phức, chắc chắn phải chết!

Mà mấy người Âu Dương Trường Thanh không cảm giác được thay đổi của ba người, sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Ba người bệnh trọng thương làm sao có thể đánh thắng được lão yêu quái kia?

Lần này chết chắc rồi, ô ô ô...

"Khoan đã!"

Thế nhưng ngay lúc trận đại chiến bạo phát, Trác Phàm chợt khoát tay, hét lớn một tiếng: "Kiếm Tôn đại nhân, ta khuyên ngươi không nên làm to chuyện, nhanh chóng lui ra đi!"

"Thế nào, ngươi sợ?"

"Ha ha ha... không phải ta sợ, mà là không muốn!"

Bật cười lắc đầu, Trác Phàm thở dài, sâu xa lên tiếng: "Vốn sự sinh tử của ngươi ta không quan tâm, nhưng xem cuộc chiến vừa rồi với đại nhân ta mới phát hiện, ngươi là địch thủ cuối cùng ta muốn tự tay đánh bại. Bây giờ thực lực của ta chưa làm được, cho nên ta muốn cho ngươi sống lâu trăm tuổi, chờ đến lúc đó, ta sẽ đích thân đến nhà khiêu chiến. Hiện tại... Ta còn không muốn mạng ngươi!"

Bách Lý Ngự Thiên sững sờ, nhìn hắn thật sâu, bỗng cười to: "Ha ha ha... Trác tiên sinh, lời này của ngươi nói như lọt vào trong sương mù, khiến lão phu cực kỳ khó hiểu. Nếu ngươi có thực lực như vậy sao hiện tại ngươi không lấy mạng lão phu mà phải chờ đến sau này? Nếu ngươi không có thực lực này, làm sao nói hiện tại không muốn mạng lão phu? Lão phu làm sao có thể giữ lại một người mang lại phiền phức cho lão phu sau này chứ?"

"Kiếm Tôn đại nhân, chuyện này không có gì là mâu thuẫn cả!"

Bất giác mỉm cười cười một tiếng, Trác Phàm thản nhiên nói: "Hiện tại ta đòi mạng ngươi, là dựa vào ngoại vật, cũng không phải sức mạnh của bản thân, đây sẽ là tiếc nuối của ta, nếu không được chiến một trận vui vẻ với Kiếm Tôn đại nhân. Cho nên ta muốn Kiếm Tôn đại nhân giữ lại chút khí lực, chờ ngày sau chúng ta lại gặp nhau, có thể công bằng đọ sức, người thắng tiến vào Thiên Ma Sơn, kẻ bại vĩnh viễn chôn xương nơi đây!"

Bất Bại Kiếm Tôn quá sợ hãi nói: "Thiên Ma Sơn... Ngươi không phải người của Thiên Ma Sơn sao? Làm sao còn muốn đi vào?"

"Thực không dám giấu giếm, ta đến từ Thiên Ma Sơn, nhưng thực lực không đủ, đã không thể quay về!"

Bật cười lắc lắc đầu, đối mặt với đối thủ bản thân nhận định, Trác Phàm mở rộng cửa lòng nói: "Kiếm Tôn đại nhân, nói thực ra, năm châu thật sự rất nhỏ, nếu ngươi có thể tiến nhập Thiên Ma Sơn, mới biết được thế giới cường giả chân chính. Chỗ đó có vô số người ở trên ngươi đếm không hết. Đương nhiên luận về thiên phú, có thể siêu việt nhưng cũng không có nhiều, ngươi chỉ kém một tấm vé vào cửa mà thôi. Ngày ta muốn quyết chiến với ngươi cũng là ngày lấy tấm vé vào cửa. Nếu ta bất hạnh bại trận, vậy cũng chỉ có thể chứng minh ta không có tư cách trở về, ngươi thay ta trở về!"

Khuôn mặt Bách Lý Ngự Thiên do dự không ngừng, khó có thể lựa chọn.

Bách Lý Ngự Vân nghe được, chặn lại nói: "Lão tổ tông, tiểu tử này nói năng bậy bạ, lúc thì nói mình đến từ Thiên Ma Sơn, lúc thì nói mình không thể quay về, thử hỏi sơn môn nào lại để cho đệ tử mình không thể quay về? Đây chỉ là lý do của hắn thôi, biết đường chết khó thoát cố ý lừa chúng ta, ngài nhưng tuyệt đối đừng tin hắn."

Ánh mắt Bách Lý Ngự Thiên ngưng tụ, vừa hung ác trừng mắt về phía Trác Phàm, trong mắt lóe lên tinh quang, vẫn khó lựa chọn như cũ.

"Thiên Ma Sơn... Thật sự có cường giả rất mạnh sao?"

"Mạnh, mạnh đến ngươi khó mà tưởng tượng nổi." Hơi gật đầu, Trác Phàm ngửa đầu nhìn lên trời, sắc mặt giật mình lo lắng, tựa như nhớ lại cái gì: "Chỗ đó có vô số cường đại truyền thuyết không thể đếm hết, với thực lực ngươi bây giờ, chỉ dưới chân bọn họ mà thôi, giống như Long Tức Đan mà Kiếm Tôn đại nhân nói là đồ chơi vậy, ha ha ha... Không sai, uy lực như thế ở Thiên Ma Sơn cũng được tính là đồ chơi. Nhưng chỗ này của ta có một ngoại lực chính thức có thể mượn, có điều một khi xuất ra, chỉ sợ Kiếm Tôn đại nhân phải lập tức biến thành tro bụi, đại nhân muốn xem không?"

Thân thể nhịn không được chấn động, Bách Lý Ngự Thiên chăm chú nhìn hắn, mí mắt giật liên tục, vẫn im lặng, không dám lên tiếng.

Thế mà đúng lúc này, sương mù dày đặc nổi lên, lan rộng trên mặt biển, phong âm lạnh lẻo vù vù thổi lên bờ.

Bình Luận (0)
Comment