Ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều thấy sóng lung linh, tuyết phong cực kỳ tráng lệ, Tước nhi không khỏi sờ sờ cánh tay lạnh đến đỏ bừng, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Phụ thân, đây chính là chỗ kết giới Hải Ngao, Băng Ngọc Sơn?"
"Không sai, một trong tam đại tuyệt địa của thế gian, thường nhân đến nơi đây, cơ bản chỉ có một con đường chết!"
Ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời một mảnh trắng xóa, thỉnh thoảng có hoa tuyết bay xuống, nhìn xuống biển, nước biển sớm đã đóng băng thành một mặt kính, ánh sáng phản xạ loá mắt, mà dưới mặt kính có vô số thi thể, sắc mặt thống khổ đau đớn, không thể nhúc nhích, tinh sơ qua phía dưới có hơn trăm vạn, hoàn toàn mờ mịt, không đếm hết.
"Xem ra Long Tổ nói không sai, Hải Ngao rất hận nhân loại, xem như hận thấu xương. Cho dù dã thú ăn thịt người cũng là thiên đạo, không gì đáng trách, nhưng đem nhân loại cầm tù đùa giỡn, để bản thân thưởng thức, mẹ nó đủ biến thái, tên gia hỏa này tâm lý vặn vẹo, không biết lúc nữa gặp mặt có thể đàm phán được không."
"Phụ thân yên tâm, có con ở đây đây, con cũng không phải là người, lúc nữa con đến nói, dù sao hắn cũng phải cho con chút mặt mũi, hắc hắc hắc..." Lúc này, Tước nhi vô ngực kiêu ngạo, cười đùa ra tiếng.
Thế nhưng nàng vừa cười lên, một tiếng quái dị từ bốn phía vang lên: "Khặc khặc khặc... Ta nói thường nhân nhìn thấy bản tôn giá lâm, đều muốn nhượng bộ lui binh, các ngươi thì tốt rồi, lại bay thẳng đến chỗ bản tôn, quá không sợ chết. Thì ra đã sớm thăm dò nội tình của bản tôn, muốn tìm bản tôn à. Mà... còn có quan hệ với Lão Long? Hắc hắc hắc... Thật thú vị!"
Thân thể nhịn không được chấn động, hai người Trác Phàm liếc nhìn nhau, cùng nhau vui vẻ, hơi gật đầu.
Chắc hẳn phát ra tiếng người cũng là Phong Thiên Hải Ngao, đã hắn chủ động nói đến Long Tổ, vậy xem như còn niệm chút tình, có lẽ chuyện này cũng không khó như Trác Phàm tưởng.
Dù sao hắn chịu lên tiếng nói chuyện mà không phải động thủ, vậy thì có cơ sở đàm phán, có thể thử một lần.
"Hải Ngao tiền bối, tại hạ là Trác Phàm, được Long Tổ chỉ dẫn, đến đây cầu kiến tiền bối, xin tiền bối ra tay giúp đỡ, cứu hài nhi ta, đại ân đại đức, vô cùng cảm kích!" Ngẩng đầu chắp tay về phía trời cao, Trác Phàm vội vàng lên tiếng.
Hải Ngao cười to, tiếng nói quái dị lại lần nữa phát ra: "Cứu người? Khặc khặc khặc... Tại sao muốn cứu người? Nếu các ngươi được Long Tổ dẫn tiến đến thì nên biết, năm đó lão phu bị cường giả nhân loại gây thương tích, bản thân khó lành. Hiện tại lại bị cường giả nhân loại vây khốn, ở trong kết giới nhỏ hẹp này không dám đi ra ngoài, sợ bị năm thanh lợi kiếm đâm thành cái sàng. Lão phu cùng nhân loại có mối thù không đội trời chung, giết bao nhiêu người đều không thể giải hận, ngươi còn bảo ta cứu người, không cảm thấy buồn cười sao? Ha ha ha..."
"Không không không... Hải Ngao tiền bối, ngài nói sai rồi, hắn không phải người, là đại ca ta!" Vội vã khoát khoát tay, Tước nhi vội vàng kêu to.
Nghe giọng nói của nàng, Hải Ngao liền lên tiếng chế nhạo: "Hắc hắc hắc... Tiểu nha đầu, ngươi không nói chắc ta quên, vừa rồi khẩu khí của ngươi thật lớn, lão phu có cứu người hay không còn nhìn mặt mũi ngươi sao? Mặt ngươi thật lớn, ha ha ha... Chỉ là ta không biết, lão phu cùng ngươi không thân chẳng quen, ngươi từ đâu có tự tin này? Cho dù Lão Long tự mình đến trước cửa cầu kiến, lão phu chưa chắc đã đồng ý, hừ!"
"Ây... Hải Ngao tiền bối, dù nói thế nào ta cũng là Lôi Hoàng tương lai, tất cả mọi người là đồng cấp, hiện giúp ta một chút, về sau dễ gặp nhau."
Hai gò má bất giác đỏ lên, Tước nhi suy nghĩ một chút, thăm thẳm lên tiếng, chơi bài tình cảm: "Tiền bối nói xem trong thiên địa này, sao năm Thánh Thú chúng ta lại không đoàn kết với nhau, như vậy không phải càng khiến cường giả nhân loại thêm phách lối sao?"
Lời Tước nhi lời vừa nói ra, Phong Thiên Hải Ngao liền rơi vào trầm mặc.
Thế nhưng rất nhanh, tiếng cười tuỳ tiện lại vang lên: "Khặc khặc khặc... Tiểu Lôi Hoàng, chỉ là truyền thừa Lôi Hoàng, bản thân còn chưa trưởng thành, bản thân đã tự cho mình là Thánh Thú, thật không biết xấu hổ. Sở dĩ Thánh Thú là Thánh Thú vì nó mạnh nhất trong thần thú, ngươi được bao nhiêu cân lượng, cho dù thiên phú dị bẩm, hiện tại bản thân cũng đừng dát vàng lên mặt, hắc hắc hắc... Đây cũng không phải là phong phạm của Thánh Thú. Ngược lại giống với sự gian trá của nhân loại, ngươi quá gần nhân loại, nhiễm tính không biết xấu hổ, ngươi như vậy mà còn tự xưng là Thánh Thú sao? Hừ!"
Trong lòng xiết chặt, Tước nhi buồn bã nhìn Trác Phàm, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Tiểu Lôi Hoàng, các ngươi được gia hỏa Lão Long kia chỉ đến, thế nhưng hắn có từng nói qua bảo các ngươi cầm danh hào của hắn đi cầu xin lão phu không?" Ngay sau đó, Hải Ngao lại quát lớn.
Trác Phàm và Tước nhi cùng nhau lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Long Tổ tiền bối biết Hải Ngao tiền bối có cừu hận với nhân loại, không muốn bức tiền bối làm chuyện trái với lương tâm cho nên không để cho chúng ta dùng danh hào của hắn. Chỉ hy vọng tiền bối có thể thực tình nhận thấy, tự nguyện trợ giúp đỡ!"
"Ta nhổ vào, đừng có dùng tình cảm nhân loại các ngươi ước đoán Thánh Thú chúng ta, các ngươi căn bản không hiểu chúng ta!"
Thế mà, Trác Phàm vừa dứt lời, Hải Ngao đã lạnh lùng mắng chửi: "Thực sự trong ngũ đại thánh thú, ta với Lão Long có tình cảm tốt nhất, nhưng dù vậy, hắn có ủy thác gì ta cũng đều không đồng ý, các ngươi biết tại sao không?"
Lần nữa lắc lắc đầu, Trác Phàm chau mày.
"Hừ, thì bởi vì chúng ta là Thánh thú, tồn tại đỉnh phong trong thiên địa. Chúng ta khác biệt với nhân loại, chúng ta luôn độc lai độc vãng, du tẩu tứ phương. Cho nên chúng ta sẽ không có quan hệ gì, coi như Lão Long để cho các ngươi tới tìm ta, cũng chỉ bởi vì ta có năng lực như thế, mà không phải hắn cầu đến ta. Đừng nói là ta, cho dù bốn thú còn lại cũng đều như thế, chúng ta sẽ không nói nhiều cảm tình ràng buộc. Cũng chỉ có nhân loại các ngươi, chủng tộc yếu đuối, mới lấy mối quan hệ gia tộc quần tộc hợp tác kiếm sống! Đó là bởi vì một mình các ngươi trong thiên địa này căn vốn không thể làm gì, không thể sinh tồn. Cường giả, cho tới bây giờ cũng rất cô độc, không cần bất luận kẻ nào làm bạn."
Tiếng rống của Hải Ngao tức giận từ đỉnh đầu vang lên, hai người Trác Phàm nghe được rõ ràng: "Tiểu Lôi Hoàng, vừa mới bắt đầu ngươi lôi kéo làm quen với ta, quả thật không khác gì nhân loại, căn bản không phải tác phong của Thánh Thú chúng ta. Ngươi đã bị nhân loại xâm nhiễm, vẫn xem mình là Thánh Thú sao? Nếu Lôi Hoàng trên trời có linh thiêng, biết được người thừa kế của mình đã biến thành loại đồ chơi hình nhân loại, hắn sẽ phẫn nộ đến cỡ nào. Có lẽ lúc đó hắn sẽ xúc động muốn bóp chết ngươi!"
Nói xong, một cỗ sát ý trần trụi đột nhiên phát ra giữa thiên địa. Khí tức băng lãnh kia càng khiến Tước nhi run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hải Ngao lại có sát tâm với nàng.
Toàn thân Tước nhi run rẩy lùi về phía sau, Trác Phàm bước qua ngăn trước mặt nàng, mày chíu chặt.
Hỏng rồi, tên Hải Ngao này có khúc mắc thâm căn cố đế với nhân loại, không thể thay đổi. Không chỉ hắn không buông tha nhân loại, mà ngay cả Thánh Thú nhiễm khí tức nhân loại hắn cũng có sát ý.
Trong lòng của hắn không thể dung thứ cho con người. Bởi vì nếu hắn chỉ hận con người thì sẽ tụ tập hết thẩy sát ý lên người Trác Phàm, nhưng bây giờ sát ý của hắn lại lan ra những tất cả mọi người có quan hệ với nhân loại.
Bao gồm cả Tước nhi, Tiểu Tam Tử... Nhưng Tiểu Tam Tử lại phải nhờ hắn xuất thủ trị liệu.
Không biết đến lúc đó tên điên này xuất thủ cứu giúp hay giết con hắn, Trác Phàm còn chưa biết dược.
Nan đề này thật khó giải, có nên giao Tiểu Tam Tử cho hắn không? Trong lòng Trác Phàm bỗng dưng lo sợ, không yên lòng.
Sau khi gào thét Hải Ngao lại không nói lời nào. Qua một lúc lâu, nhìn khuôn mặt cương cứng của Trác Phàm, Hải Ngao mới cười to, đột nhiên giọng cười nhân hậu hơn trước nhiều: "Ha ha ha... Hù dọa thôi, có phải lời vừa rồi lão phu nói rất đáng sợ không?"
Cha con Trác Phàm nhìn nhau, không phản bác được, biết rồi hắn còn hỏi.
"Tiểu Lôi Hoàng, vừa rồi thúc phụ chỉ kể cho ngươi nghe một chút hành vi chuẩn mực của Thánh Thú thôi, hi vọng ngươi không phá bỏ, nếu không cũng không sao, Thánh Thú cứ tùy hứng, muốn làm sao thì làm, ha ha ha..."
Tiếng cười to của Hải Ngao vang vọng, giọng nói có chút điên cuồng, dọa Tước nhi không nói được lời nào, thế nhưng rất nhanh hắn ta lại nói tiếp: "Đúng rồi, các ngươi muốn cứu ta cứu ai, để ta xem thử hắn xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng run lên, Trác Phàm và Tước nhi liếc nhau, tay sờ giới chỉ lại do dự không nhúc nhích.
Như nhìn ra tâm tư bọn họ, Hải Ngao khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Thế nào, không yên lòng với lão phu sao? Ha ha ha... Cũng đúng, lão phu có mối thù không đội trời chung với nhân lọai, làm sao có thể tuỳ tiện để ý đến đám nhân loại? Nhưng Tiểu Lôi Hoàng cũng vừa mới nói, chúng ta đều là Thánh thú, trong thiên địa chỉ có năm người, nên phải giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta là gia đình thật sự. Thể diện gia đình, vãn bối lại đến cửa cầu cứu, dù có chuyện gì ta cũng phải giúp một chút, ai bảo ta là thúc phụ của ngươi chứ, ha ha ha..."
"Phụ thân, tính mạng của Tam ca quan trọng, đưa cho hắn xem thử?"
Suy nghĩ một chút, Tước nhi quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, nhỏ giọng nói: "Dù thế nào, người có thể cứu Tam ca cũng chỉ có hắn, chúng ta chỉ có thể tin tưởng hắn. Mà con nghe hắn nói cũng rất thành khẩn!"
Thành khẩn chỗ nào, hắn đem lời ngươi nói lại một lần, còn sau khi phê phán rồi mới nói đó.
Ánh mắt khẽ híp lại, trong lòng Trác Phàm thầm nói, cũng không có động tác.
Thấy cảnh này, giọng mỉa mai của Hải Ngao vang lên lần nữa: "Ha ha ha... Nhân loại cũng đa nghi, có việc cầu người ta còn không tin người ta, đây chính là nhân loại, bao nhiêu năm đều chưa từng thay đổi. Hừ hừ, tính toán, đã các ngươi không tín nhiệm lão phu, vậy thì rời đi. Nể mặt Lão Long, lão phu cũng không làm khó dễ các ngươi, các ngươi đi đi!"
Vừa dứt lời, một tiếng vù vang lên, không gian chấn động, hắc vụ sau lưng hai người đã lộ ra một cái lỗ hổng, thông ra ngoại giới.
Bên trong kết giới này, tiến vào thì dễ ra ngoài mới khó. Nếu không phải Phong Thiên Hải Ngao cho đi thì trên cơ bản không có ai có thể xông ra ngoài. Mà hắn làm như thế, cũng là cho hai người Trác Phàm một cái tín hiệu không uy hiếp bọn họ.
"Phụ thân!"
Tước nhi thấy vậy càng hi vọng nhìn về phía hắn, ánh mắt ra hiệu. Cơ hội khó có được, nếu bỏ qua chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được Hải Ngao.
Dù nói thế nào, Hải Ngao cũng khác Long Tổ, chỗ ở của Long Tổ cố định, còn Hải Ngao lên đênh trong biển, suốt ngày cõng lấy kết giới của chính mình chạy khắp nơi, Bắc Hải lớn như vậy, chúng ta làm sao tìm được?
Mà nếu hắn không hiện thân thì chúng ta làm thế nào cũng không tìm được.
Có thể nói, hiện tại đây là cơ hội tốt nhất đàm phán với Hải Ngao, một khi bỏ lỡ thì không còn hy vọng.