Hô hô hô…
Vạn Thú sơn mạch, vách đá cao ngất, một cự điểu cao mấy chục trượng, toàn thân đen như mực, trong mắt hiện ra hàn mang lạnh lẽo. Trên đầu có một ngọn lửa màu xanh, tản ra ánh sáng dị dạng, chính là Hỗn Độn Thanh Viêm.
Trước người nó là một hán tử cao lớn, đang nhìn vào tay của Thanh Viêm, chính là đứng đầu ngũ đại thánh thú, hình thái hình người của Kình Thiên Côn Bằng.
Khục… khục khục…
Ho nhẹ hai tiếng, toàn thân phát ra tiếng nói của nhân loại, trong mắt cự điểu kia hiện lên vẻ hưng phấn, mặt mũi vui sướng, vội nằm rạp trên mặt đất, khom người cúi đầu, cảm động đến rơi nước mắt: “Đa tạ đại nhân đã khai sáng tâm trí cho Tiểu Khải, đại ân đại đức, tiểu thú không thể báo đáp!”
“Nếu lão phu đã làm như thế, tất nhiên cũng có việc cần ngươi đi làm!”
Bễ nghễ liếc hắn một cái, Côn Bằng thở dài một hơi, đạm mạc nói: “Ám Dạ chiến kiêu, ngươi cũng là đế vương thú cấp 9 giống như Tam Thủ, lúc đầu ở vòng tuyển trạch, lão phu cũng từng cần nhắc qua ngươi. Hiện tại, ngươi có thể thay hắn vì lão phu sở dụng, thống lĩnh đàn thú ở vùng này!”
Thân thể bỗng run lên, vẻ mặt Ám Dạ chiến kiêu buồn bã nói: “Chủ nhân… Trước khi đi Tam Thủ ca đã nói, chẳng mấy chốc sẽ trở về, nếu hắn về thấy ta như vậy, vậy hắn…”
“Ha ha ha… Ngươi vẫn rất giảng nghĩa khí…”
Bật cười một tiếng, Côn Bằng bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ai, chỉ sợ hắn không về được, không phải vậy ta cũng không để ngươi tới thay thế hắn…”
“Cái gì, Tam Thủ ca…”
“Lão phu lưu lại Thanh Viêm trên người các ngươi, nó là ấn ký của lão phu, lão phu biết rõ hơn người nào hết. Ai, lão già Hải Ngao này, thật đúng là trở mặt vô tình, ngay cả đặc sứ của lão phu cũng không buông tha. Nhưng mà cũng đúng, chắc Lão Long cũng không có cảm tình gì với lão phu, ha ha ha…”
Mỉm cười lắc đầu, Côn Bằng thong thả đi chậm về phí trước mấy bước, ngửa đầu nhìn trời, hai mắt chăm chú nhìn về vầng minh nguyệt trên chín tầng trời kia, trong mắt hiện lên chút sầu não. Trong lòng hắn, vẫn tưởng rằng Tam Thủ là bị Hải Ngao xử lí, bởi vì hắn căn bản không tin, Phàm giai có thể đối phó với tồn tại đế vương thú cấp 9. Còn là đế vương thú cấp 9 đặc biệt được hắn đề bạt, thì càng thêm không có khả năng.
“Chiến kiêu, lúc trước trong năm Thánh thú chúng ta, đơn thuần nhất, thích giao hảo cùng nhân loại nhất, chính là Hải Ngao này. Chỉ tiếc thích càng nhiều thì hận càng nặng, khi đó hắn dùng chân tình đối đãi người khác, lại bị người phản bội, phần hận ý này đã khắc vào tâm tủy, sao có thể buông xuống? Bọn người Trác Phàm khi đối mặt với một người điên trong đầu chỉ toàn là hận ý như thế, sao có thể thuyết phục được hắn đây? Ha ha ha… Ngay cả đặc sứ của lão phu cũng đều giết, đoán chừng bọn họ cũng sắp treo, cứ để bọn họ tự cầu phúc đi!”
Nhìn thẳng vầng minh nguyệt kia không rời, Côn Bằng thở sâu, trong mắt tản ra ánh sáng dị dạng.
Chiến kiêu kia nghe thấy lời này, lại nghĩ đến kết cục của Tam Thủ, cũng ai thán một tiếng, theo ánh mắt của Côn Bằng nhìn về vầng minh nguyệt trên không trung, trong mắt có chút bi ai, lại giống như có chút trông mong.
Trong lòng hắn, Tam thủ vì lần nhiệm vụ này mà chết, nếu nhiệm vụ lần này còn không thành công, thì Tam Thủ ca cũng chết vô ích. Cho nên, đối với hai người Trác phàm, hắn cũng cầu nguyện chúc phúc từ tận đáy lòng, nhất định phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ánh trăng thánh khiết như tấm lụa mỏng gieo rắc trong các ngõ ngách của Vạn Thú Sơn, cũng như đang chiếu sáng trên chiến trường Bắc Hải hỗn loạn, đem lời cầu nguyện này lan truyền trong sương mù dày đặc, ngay trong đầu người đang nghĩ sâu tính kỹ.
Phải tin lời hắn, hay là không nên tin đây?
Trong kết giới Hải Ngao, Trác Phàm minh tư khổ tứ, vô cùng do dự, đảo mắt nhìn về thông đạo đã khai thông, lại nhìn về ánh mắt khát vọng của Tước nhi, con ngươi hắn chuyển loạn không ngừng, lại không có cách nào lực chọn.
Có lẽ… Đây chính là quyết định khó khăn nhất trong bình sinh của hắn!
Đối mắt với một đối thủ chưa quen thuộc cộng thêm không thể tín nhiệm hoàn toàn, nhưng hắn lại hiểu rõ về mình, vô luận mình làm ra quyết định gì, cũng sẽ mất hết vốn liếng.
Nếu như không tin lời của Hải Ngao này, hắn cũng có thể cùng Tước nhi chạy đi, nhưng nếu bọn họ thật sự rời đi nơi này, thì cũng đoạn tuyệt thật với Hải Ngao, chỉ sợ không có cơ hội gặp mặt lần sau, cũng không có cách làm cho Tiểu Tam Tử tỉnh lại.
Nhưng nếu giao Tiểu Tam Tử cho hắn, vừa rồi lại cảm giác được ngữ khí quát mắng kia, Trác Phàm có thể khẳng định từ đáy lòng hắn có vài phần oán phẫn, hắn có phát tiết trên thân Tiểu Tam Tử hay không đây?
Trong một lúc, Trác Phàm rơi vào tình thế khó xử, bất đắc dĩ nhắm hai con ngươi lại, tỉ mỉ suy nghĩ.
“Tiểu tử, nếu trong lòng ngươi đã có do dự, thì lão phu cũng không làm khó ngươi, đi đi!”
“Phụ thân!”
Hải Ngao thúc giục lần nữa, Tước nhi cũng vội nhìn về hai con ngươi đang đóng lại của Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ vội vàng.
Bạch!
Chợt, Trác Phàm bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, như đã có quyết định, vung tay về phía trước, một ánh sáng lóe qua, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang hôn mê kia của Tiểu Tam tử đã xuất hiện trong bầu trời ngập tràn băng tuyết này. Khuôn mặt mũm mỉm hồng hồng kia như đang vui cười, yên ổn ngủ say, không chút thống khổ nào.
“Hải Ngao tiền bối, đây là khuyển tử, cũng là Kỳ Lân chi tử, mong Hải Ngao tiền bối ra tay tương trợ, cứu mạng hắn, đại ân đại đức, ta không dám quên!”
“Kỳ Lân? Nhi tử Kỳ Lân, nhưng sao hắn còn là nhi tử của ngươi?” Giống như có chút kỳ quái, tiếng kinh nghi của Hải Ngao truyền ra từ bốn phương tám hướng.
Trầm ngâm một chút, lúc này Trác Phàm ôm quyền, cung kính nói: “Hắn là con nuôi của ta, hai cha con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau!”
“Hừ hừ, con nuôi?”
Xùy cười một tiếng, Phong Thiên Hải Ngao đầy vẻ châm chọc nói: “Tiểu tử ngươi thật biết thu, đầu tiên thu một nữ nhi có được truyền thừa của Lôi Hoàng cũng thôi đi, bây giờ lại còn thu một Kỳ Lân Thánh thú thuần chủng làm nghĩa tử? Sao thế, ngươi muốn nuôi lớn bọn họ, để bọn họ giúp ngươi giành chính quyền sao? Hắc hắc… Tiểu tử ngươi cũng thật khôn ngoan, thừa lúc bọn họ còn nhỏ yếu mà thu vào dưới trướng, sau này thế nhưng lại có lực lượng của hai đại thánh thú hỗ trợ! Nhân loại a, ngươi là một trong những người gian xảo nhất lão phu từng gặp.”
Trầm mặc, Trác Phàm cũng không cãi cọ lại, chỉ thản nhiên gật đàu nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu ta cũng có ý nghĩ này!”
“Từ đầu? Chẳng lẽ bây giờ không có sao?”
“Bây giờ bọn hị là con trai con gái của ta, chỉ thế thôi!”
“Dối trá!”
Hét lớn một tiếng, Hải Ngao gào thét: “Nhân loại vốn là sinh vật bỉ ổi, cho dù là chí thân cũng có thể tự giết hại lẫn nhau, huống chi ngươi cũng không cùng một dòng máu với bọn họ, bây giờ ngươi xem bọn họ như thân sinh, chắc là muốn sử dựng bọn họ như vũ khí đi!”
Nghe được lời này, Trác Phàm bật cười một tiếng, lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không thể phủ nhận ta cũng có loại ý nghĩ này, nhưng chúng ta là người một nhà, con cái nghe theo lời cha, làm tròn hiếu đạo, có gì không thể? Chỉ cần ta không để cho bọn họ tham dự vào chuyện quá nguy hiểm, cũng coi như là phụ từ tử hiếu, giữ lại phần tình nghĩa cha con này, cũng đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ta không sợ bọn họ, cho bọn họ tình thương của cha, thân tình ấm áp, tất cả mọi người đều có lợi!”
“Đánh rắm, rõ ràng ngươi đang lợi dựng bọn họ!”
Một tiếng gầm thét, toàn bộ không gian cũng đang run lên, tuyết lở đất nức, có thể thấy được Hải Ngao đang tức giận đến cực điểm: “Nhân loại giảo hoạt, tất cả đều là đang mượn cớ, lấy tình cảm giá rẻ như thế đi mưu hại Thánh thú chúng ta, cũng thật là vô sỉ!”
Vẻ mặt giận dữ, Tước nhi nghe thấy Hải Ngao nhục mạ Trác Phàm, lúc muốn tiến lên lý luận, nhưng lại bị Trác Phàm ấn xuống, lắc lắc đầu, ngừng lại.
Ngay sau đó, Trác Phàm xùy cười một tiếng, không chút phật lòng, tiếp tục nói: "Hải Ngao tiền bối cũng là lão giang hồ sống từ thời Thượng Cổ, chẳng lẽ không biết trong thiên hạ có được tất có mất, tất cả đều là trao đổi bình đẳng sao? Cho dù là cảm tình cũng giống vậy, ta cho bọn hắn một mái ấm, một phụ thân biết quan tâm, bọn họ bán mạng cho ta, thiên kinh địa nghĩa! Giống bây giờ, nếu ngươi cứu Kỳ Lân, phục sinh cánh tay đắc lực của ta, tất nhiên ta sẽ cảm kích vô cùng. Tương lai nếu Hải Ngao tiền bối như có điều sai khiến, vãn bối cũng sẽ cố hết sức mà làm."
"A đúng rồi, bây giờ ngài bị vây trong kết giới này không ra được, ngồi tù như vậy nhất định cũng rất buồn rầu. Ngài yên tâm đi, ta đã nghĩ đến biện pháp giải quyết, đợi ít ngày nữa ta đã có thể mở ra gong xiềng Phàm giai này, cứu ngài ra ngoài. Mà điểm này, Côn Bằng cùng Long Tổ tiền bối cũng đều đã biết, đều duy trì ta. Nếu ngài không tin ta, chẳng lẽ còn không tin bọn họ?"
"Hừ, nhân loại vô sỉ, chỉ biết lấy giao dịch đến kỳ đầy chúng ta. Hai lão gia hỏa kia hám lợi, nên để cho tên tiểu tặc tử ngươi làm như vậy, nhưng lão phu khác bọn hắn. Từ sau khi lão phu bị giam ở chỗ này, lão phu liền không tin một tên nhân loại nào cả."
Rít lên một tiếng, một tiếng oanh thật lớn vang lên, một luồng khí lưu băng lãnh đã mạnh mẽ vọt về trước người Trác Phàm, chớp mắt liền tới gần.
Tròng mắt co rụt lại, lúc này Tước nhi nhảy vọt một cái, muốn ngăn trước người Trác Phàm. Nhưng thân thể vừa lên, một cỗ đại lực đã đánh vào trên người nàng, đánh bay nàng ra bên ngoài cả ngàn mét.
Hô!
Gió lạnh băng hàn đã xẹt qua trước người Trác Phàm, rồi lại biến mất trong chân trời đằng đẵng kia. Tước nhi bay ngược bổ nhào bốn năm cái trên không trung, mới vừa dừng thân lại, nhìn về phía trước, song đồng ngưng tụ, ngây người.
Chỉ thấy giờ này khắc này, toàn thân Trác Phàm đã bị đông cứng trong một tượng băng óng ánh sáng long lanh, không nhúc nhích, không có một tia khí tức, thậm chí cũng không có khí tức của sự sống. Chỉ là thân thể cứng ngắt kia, vẫn còn duy trì động tác đẩy chưởng lúc nãy, cùng những thi thể dưới đáy biển kia, độc nhất vô nhị.
"Phụ thân..."
Ngốc ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, Tước nhi thì thào lên tiếng, ngay sau đó liền phát ra âm thanh tê tâm liệt phế: "Phụ thân!"
Thế nhưng, Trác Phàm đã nghe không đượ nữa, cứ đông lạnh đứng ở nơi đó, mặt không biểu tình, ngay cả thần quang trong mắt đều không thấy.
Khặc khặc khặc...
Từng tiếng cười to tà dị vang lên lần nữa, tiếng cười nhạo mỉa mai của Hải Ngao vang vọng khắp trên dưới trời đất, bốn phương tám hướng: "Vô dụng, Tiểu Lôi Hoàng. Người bị Hải Ngao thúc thúc phong ấn, thì thần hồn cũng bị phong ấn, bây giờ hắn đã không nghe được cái gì, cũng không nhìn thấy gì cả. Đợi thêm một thời gian dài nữa, sinh mệnh cũng bị trôi đi dần dần, sau cùng liền biến thành một cỗ thi thể, khặc khặc khặc..."
"Đáng chết, Phong Thiên Hải Ngao, mau thả phụ thân ta ra!"
Thân thể chấn động, trong lòng Tước nhi kinh hãi, đã triệt để ngây người, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, rống to: "Nếu ngươi dám đả thương phụ thân ta, Tước nhi ta thề, đời này kiếp này, sẽ thề sống thề chết với ngươi!"
"Khặc khặc khặc... Khẩu khí thật lớn!"
Cười tà một tiếng, vẻ mặt Hải Ngao khinh bỉ nói: "Tiểu Lôi Hoàng, đừng nói tới đợi ngươi lớn lên, bây giờ lão phu muốn bóp chết ngươi, không khác gì bóp chết một con kiến. Coi như sau này ngươi trưởng thành, mọi người đều là Thánh thú, ngươi cũng không thể làm gì lão phu, ha ha ha..."
"Ngươi..."
"Nhưng mà!"
Tước nhi bực tức giậm chân, nhưng lời nói Hải Ngao lại xoay chuyển, thăm thẳm lên tiếng nói: "Nhưng ta cho ngươi một cơ hội, hai chọn một, lần này các ngươi tới không phải vì muốn cứu Tiểu Kỳ Lân kia sao? Hiện tại, tên nhân loại này cùng Kỳ Lân, ai chết ai sống, ngươi chọn một đi, khặc khặc khặc..."