Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1726 - Chương 1732: Lựa Chọn

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1732: Lựa chọn

Cái gì?

Thân thể lắc một cái, Tước nhi đã kinh ngạc đến ngây người. Cúi đầu nhìn về hai bóng người phía dưới, một người là Trác Phàm đang cứng đờ trong bông tuyết, một người là Tiểu Tam tử đang bình tĩnh nằm giữa đất tuyết băng lãnh, khí tức yếu ớt, nàng rơi vào tình thế khó xử khó có thể lựa chọn.

"Hắc hắc hắc. . . Cái này có gì mà khó chọn sao, Tiểu Lôi Hoàng?"

Đúng lúc này, giữa thiên địa lại vang lên âm thanh mị hoặc kia của Hải Ngao: "Ngươi vừa mới cũng nói, ngũ đại thánh thú trong thiên hạ, chúng ta là người một nhà. Nếu Tiểu Kỳ Lân chết, thì cũng không còn Kỳ Lân, ngũ đại thánh thú liền thiếu một người. Thế nhưng tên nhân loại này chẳng qua chỉ là tên tiểu nhân hèn hạ đang lợi dụng lực lượng của các ngươi mà thôi, có gì không nỡ? Chỉ cần ngươi gật đầu một cái, ta lập tức sẽ đem nhân loại này chém thành muôn mảnh, sau đó cứu sống Kỳ Lân, thật có lợi a, ha ha ha. . ."

Thân thể cứng ngắc lắc đầu, hai mắt Tước nhi dần dần biến đỏ, cắn chặt hàm răng, như sắp khóc: "Không, hắn là phụ thân của chúng ta, ta không muốn phụ thân chết!"

"Như vậy là ngươi muốn cứu tên nhân loại này, không cứu Kỳ Lân?"

Tiếng cười tà ác của Hải Ngao vang lên lần nữa, dường như đang mười phần hưởng thụ cảm giác tra tấn con mồi này, quỷ mị lên tiếng: "Vậy thì tốt, ngươi cứ mang nhân loại này đi đi, như vậy ta liền đem Tiểu Kỳ Lân này xem như bữa tối mà ăn, hắc hắc hắc. . ."

"Sao ngươi lại là dạng này, ngươi cũng là Thánh thú, sao có thể tổn thương Tam ca. . ."

"Ngươi cũng là Thánh thú, nhưng sao ngươi lại chọn nhân loại kia, mà không chọn đồng bào?"

"Ta. . ."

Đối mặt câu hỏi ngược lại của Hải Ngao, Tước nhi bị nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào, lần nữa cúi xuống nhìn xem tình huống của cha huynh, cũng sắp khóc, không biết phải ứng phó ra sao mới tốt.

Hưu hưu hưu. . .

Bỗng nhiên, ngay lúc này, từng đạo từng đạo tiếng xé gió vang lên, bốn đạo thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Tước nhi, mà người cầm đầu không phải ai khác, chính là đệ nhất cường giả trong Phàm giai, Bất Bại Kiếm Tôn. Mà bên cạnh hắn, cũng có ba vị Kiếm vương tùy thân đi theo.

Nhìn qua địa phương băng tuyết ngập trời này, vẻ mặt mọi người mờ mịt, Bách Lý Ngự Vân nhìn hai bên, đầy mặt nghi ngờ nói: "Kỳ quái, chúng ta lượn mấy vòng trong sương mù kia, thật vất vả mới đi ra, nhưng đây lại là nơi quái quỷ gì? Trong hắc vụ sao lại có chỗ như thế đây? Lão tổ tông, ngài biết chỗ kỳ quặc này không?"

"Nhìn khá quen, giống như trước kia đã nghe qua!"

Khẽ chau mày, Bách Lý Ngự Thiên đưa mắt nhìn về Băng Sơn Tuyết Hải, cũng có chút mê mang, nhưng rất nhanh hai mắt hắn liền tỏa sáng, nhìn thấy được một bóng người quen thuộc.

Sau đó không nói hai lời, lắc mình một cái, liền đi đến trước mặt Tước nhi, chư vị kiếm Vương cũng ào ào đuổi theo.

"Tiểu nha đầu, sao chỉ có một mình ngươi, Trác tiên sinh đâu?"

Bờ môi run run, Tước nhi xẹp xuống khuôn mặt nhỏ, nước mắt lưng tròng, chậm rãi nâng lên cánh tay nhỏ bé yếu ớt chỉ về phía trước, đầy bụng ủy khuất mà nói: "Ở nơi đó!"

Nhìn qua theo hướng nàng chỉ, lại thấy Trác Phàm đang bị đông cứng trong tượng băng, nhất thời khiến cho hỗ bốn người ở chỗ này cùng sợ hãi.

Đây là sao vậy, vì sao Trác tiên sinh đi đến nơi này, thì biến thành bộ dáng như vậy? Mà lại. . .

Lại nhìn xuống dưới, tròng mắt mọi người co lại lần nữa, bởi vì trừ Trác Phàm ra, còn có vô số thi hài đếm không hết đang bị đông cứng dưới biển lạnh, điều này làm cho mọi người nơi đây đều trở nên vô cùng sợ hãi.

Bách Lý Ngự Vân ngăn không được nhìn về phía Tước nhi, vội vã quát: "Tiểu nha đầu, các ngươi đi đến nơi này, đúng hay không? Vậy các ngươi nhất định cũng biết nơi này là địa phương nào?"

"Ta. . . Cha ta nói là. . . Băng Ngọc Sơn!" Nhịn không được khóc nức nở hai tiếng, Tước nhi miễn cưỡng đè xuống tiếng khóc: "Dù sao người trên đại lục, đều gọi như thế!"

Cái gì, một trong tam đại tuyệt địa của thế gian, Băng Ngọc Sơn?

Tê!

Cùng hít sâu một hơi, bọn người Bách Lý Ngự Vân đã triệt để kinh ngạc đến ngây người. Trái tim cũng nhấc lên tới cổ họng, kém chút liền phun ra, ba hồn bảy vía của bọn họ cũng sắp bị hoảng sợ mà tán đi.

Tam đại tuyệt địa không có đường sống trong truyền thuyết, hôm nay thế mà lại để cho bọn hắn đụng tới, cũng quá xui xẻo đi!

Bỗng dưng, ba người liếc nhìn nhau, khóe miệng xẹp xuống, sắp khóc giống như Tước nhi. Bây giờ bọn hắn mới biết được, sao tiểu cô nương này lúc trước thì hung hăng càn quấy, bây giờ lại bỗng nhiên khóc sướt mướt như thế. Bị rơi xuống chỗ quỷ quái này, là ai cũng đều muốn khóc a, càng không nói đến người ta chỉ là một tiểu cô nương!

Bất quá, đối với cảnh tượng kỳ lạ như vậy, tâm tình của Bất Bại Kiếm Tôn lại rất tốt, nhếch miệng cười lớn một tiếng nói: "Ha ha ha. . . Lão phu tung hoành thiên hạ mấy ngàn năm, cho tới bây giờ cũng chưa đặt chân tới chỗ tuyệt địa trong truyền thuyết này, hôm nay may mắn gặp được, cũng thật không uổng chuyến này. Chỉ là chỗ để lão phu không hiểu, chỗ tuyệt địa này lại có hung hiểm gì, lại được xưng là tuyệt địa?"

"Đúng thế, tiểu nha đầu, nơi đây có hung hiểm gì vậy?"

Nghe được lời nói của lão tổ tông, Bách Lý Ngự Vân cũng học thông minh, vội vàng nhìn về phía Tước nhi nói. Dưới địa phương nguy hiểm như thế, thế mà còn không biết hung hiểm chỗ nào, đây mới thật là chỗ hung hiểm.

Không nói gì, Tước nhi hút hút mũi, đưa tay chỉ về chỗ của Trác Phàm.

Ý tứ chính là, nhìn, đây chính là hung hiểm, các ngươi cẩn thận một chút!

Gật đầu, Bách Lý Ngự Vân cũng đoán được tất cả, tranh thủ thời gian tiếp tục nói: "Trác tiên sinh. . . Hắn sao lại biến thành dạng này?"

Không sai, nhìn thấy tình hình trước mắt, chắc chỗ hung hiểm của Băng Ngọc Sơn này, khẳng định là rất dễ dàng bị phong ấn đông cứng, chỉ là sao lại bị đông, đây mới là chỗ mấu chốt.

Hôm nay người chính mắt trông thấy Trác Phàm bị phong ấn chỉ có một mình Tước nhi, ba kiếm Vương bọn họ cũng không còn đoái hoài tới là đối thủ của nhau, mà vội vàng thỉnh giáo.

"Hừ, còn phải nói, còn không phải do tên khốn kiếp Phong Thiên Hải Ngao kia!"

"Phong Thiên Hải Ngao, đó là cái quỷ gì?"

"Chính là Bắc Hải Hải Yêu!" Trợn mắt một cái, Tước nhi tức giận hừ lên tiếng.

Lần này, ba người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Bắc Hải Hải Yêu xuất thủ, mới giam lại tiểu tử gian trá giảo hoạt này. Bách Lý Ngự Thiên nghe thì hai mắt tỏa sáng, trong hai con ngươi chớp động ra trần trụi chiến ý, nhìn về bốn phía, ngửa mặt lên trời gào to: "Bắc Hải Hải Yêu, lão phu nghe qua đại danh của ngươi đã lâu, bây giờ tới khiêu chiến, còn xin chỉ giáo!"

"Lão tổ tông. . ."

Trong lòng xiết chặt, ba kiếm Vương vội vã nhìn về phía Bất Bại Kiếm Tôn, trên mặt đều là vẻ lo lắng, mồ hôi trên trán chảy xuôi như thác.

Bắc Hải Hải Yêu có hung danh to lớn bên ngoài, chính mình còn không biết thực lực cụ thể của hắn như thế nào, cứ mạo muội khiêu chiến như vậy, cũng thật quá mạo hiểm. Mà lại, lão tổ tông ngài nãy mới chiến đấu với đế vương thú cấp 9, khí lực đại tổn, nếu thực lực của Hải Yêu lại giống như Linh thú cấp 9 đỉnh phong nữa, thì cũng quá ăn thiệt thòi.

Mà phương pháp tốt nhất, chính là ở lại đây tu dưỡng một chút thời gian, rồi lại khiêu chiến, phần thắng mới lớn hơn, còn hiện tại. . .

Thế nhưng, gặp mạnh mà không khiêu chiến, cũng không phải là bản tính của cường giả. Bất Bại Kiếm Tôn hắn lấy chỗ bất bại, lần lượt khiêu chiến nguy hiểm, mà còn sống sót, mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Nếu là khiêu chiến mà phải nắm chắt, vậy đó còn được gọi là khiêu chiến sao?

Kết quả là, lão gia tử này cũng tùy hứng, căn bản không biết Hải Yêu vốn rất mạnh mẽ, đã ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn thử, thậm chí người ta chưa đáp lời, thì đã sử dụng kế khích tướng: "Hải Yêu, lão phu chính là đệ nhất 5 châu, Bất Bại Kiếm Tôn. Ngươi chậm chạp không dám hiện thân, là sợ hãi trước uy danh của lão phu à, ha ha ha. . . Đã như vậy, ngươi vẫn nên chạy trở về hải lý ăn cá đi thôi, lên bờ làm gì?"

"Khặc khặc khặc. . . Phàm phu tục tử, thật không biết tự lượng sức mình!"

Tiếng cười quái dị của Hải Ngao vang lên lần nữa, trong giọng nói tràn đầy vẻ xem thường: "Nếu không phải các ngươi có Phong Thiên kết giới kia bảo hộ, lão phu đã sớm chém những nhân loại các ngươi thành muôn mảnh, hiện tại thế mà còn dám kêu gào với lão phu, quả thực muốn chết!"

Nghe được lời này, trong mắt Bách Lý Ngự Thiên lóe lên tinh mang, lại cười lạnh, không biết sống chết nói: "Đừng khoác lác nữa, có gan liền hiện thân đánh với lão phu một trận, chớ có làm rùa đen rút đầu mà đấu khẩu, đây cũng không phải là cách làm của cường giả!"

"Cường giả? Ngươi cũng xứng được xưng là cường giả? Khặc khặc khặc. . ."

Dường như nghe được chuyện buonf cười nhất trong thiên hạ, Phong Thiên Hải Ngao nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười dài: "Nhân loại ngu xuẩn, ếch ngồi đáy giếng, nếu ngay cả ngươi cũng xứng để làm cường giả, như vậy những tôm tép nhỏ bé kia ở giữ thiên địa cũng phải xấu hổ tới tự tử a, ha ha ha. . ."

Ria mép hơi run, sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên trở nên lạnh lẽo, Bá Thiên Kiếm trong tay chỉ hướng về phía trước, hét lớn lên tiếng: "Hải Yêu, ngươi quá lắm miệng, có gan đi ra đơn đấu, xem xem lão phu có làm thịt ngươi hay không!"

"A, Bá Thiên Kiếm?"

Thế mà, Bách Lý Ngự Thiên vừa dứt lời, một tiếng kinh nghi của Hải Yêu lại chợt vang lên: "Thì ra là thế, ngươi là truyền nhân của Bá Thiên Kiếm đạo."

Trong lòng hơi trầm ngâm, Bách Lý Ngự Thiên cười lạnh một tiếng: "Không sai, lão phu đã chìm đắm trong Bá Thiên Kiếm đạo mấy ngàn năm, tự hỏi đã đăng phong tạo cực. Làm sao, ngươi sợ?"

"Ta sợ? Ha ha ha. . . Kiếm đạo này cũng không làm gì được ta, ta sợ cái gì? Cho dù sợ cũng phải là Tiểu Lôi Hoàng sợ! Mà năm thanh Thánh binh này, ở bên ngoài có lẽ còn có chấn nhiếp, nhưng ở địa bàn của ta, căn bản vô dụng. Nhân loại, ngươi thật không nên mang kiếm này đi vào, khặc khặc khặc. . ."

Liếc nhìn nhau, bọn người Bách Lý Ngự Thiên hiện lên vẻ nghi hoặc, gia hỏa này đang có ý gì?

"Hắc hắc hắc. . . Xem ra các ngươi còn không biết, kiếm là thần kiếm, nhưng lấy công lực của các ngươi, lại hoàn toàn không phát huy ra uy lực chân chính của thần kiếm. Thần kiếm muốn khắc chế chúng ta, tất yếu phải hấp thu đại lượng thánh linh thạch mới được. Đáng tiếc. . . Hiện tại ngươi đã không có cơ hội này!"

"Ngươi có ý gì?"

Sắc mặt run lên, Bách Lý Ngự Thiên vung lên trường kiếm, hét to lớn tiếng.

Ầm ầm. . .

Từng tiếng thiên địa bạo động, vang vọng trong gầm trời, toàn bộ Tuyết Phong băng sơn cũng bắt đầu vỡ vụn tầng tầng, sụp đổ xuống, thậm chí ngay cả toàn bộ thế giới cũng vì thế mà chấn động. Tựa như có một ác ma đáng sợ, sắp bò ra ngoài địa ngục, làm loạn nhân gian.

"Lão phu nói là. . . Các ngươi cứ ở lại nơi này, kiếm cũng để lại cho lão phu, khặc khặc khặc. . ."

Lời vừa nói ra, giữa thiên địa chấn động càng mạnh, giống như toàn bộ cả không gian đều sắp sụp đổ, cảnh tượng như ngày tận thế, làm cho cho dù là Bách Lý Ngự Thiên cũng chảy ra mồ hôi lạnh tầng tầng, trong lòng bỗng dưng khẩn trương lên.

Mà một phương diện khác, bên ngoài kết giới, ba người Âu Dương Lăng Thiên, Mộ Dung Liệt cùng Thượng Quan Phi Hùng, tay cầm ba thanh kiếm thần, tản ra ánh sáng dị dạng, dưới sự cản trở của hắc vụ kia, bọn họ cũng không thể đi về trước mảy may.

Sắc mặt ba người đỏ bừng lên, cắn chặt hàm răng, toàn thân nổi gân xanh, hiển nhiên đã xuất ra công lực mạnh nhất cả đời mình.

Thế nhưng, một tiếng ầm vang vang lên, toàn bộ hắc vụ bỗng nhiên vỡ ra, lực trùng kích mạnh mẽ bỗng dưng đánh bay ba người ra ngoài, ba miệng đỏ thẫm máu tươi ngăn không được mà phun ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, ba thanh thần kiếm cũng đột ngột bay khỏi, trong nháy mắt liền bị sương mù dày đặc kia bao phủ, nuốt vào!

"Kiếm của ta!"

Ba người cùng hô to, đáng tiếc đã muộn, kiếm đã mất, lúc này thân thể của ba người cũng đã không còn sức lực để đuổi theo, chỉ có thể mặc cho phản lực của hắc vụ trùng kích ra ngoài, một tiếng ầm vang nện vào mấy cái nhà ngói, trước mắt tối sầm lại, triệt để ngất đi. . .

Bình Luận (0)
Comment