Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1727 - Chương 1733: Nuốt Lời

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1733: Nuốt lời

Rầm rầm rầm!

Thiên địa đang rung động không ngừng, vẻ mặt Bách Lý Ngự Thiên nghiêm túc, hai tay nắm thật chặt thần kiếm, cẩn thận nhìn ngó động tĩnh ở bốn phương tám hướng, trái tim khẩn trương trươc nay chưa từng có.

Tựa như lần đầu tiên đi vào rừng rậm săn bắn, lại bị dã thú nhìn chằm chằm vậy, cảm giác cỗ nguy cơ trùng điệp kia đang tới gần, hắn đã không có trải nghiệm qua gần ngàn năm nay. Thế nhưng giờ này khắc này, Hải Yêu lại cho hắn một cỗ khí tức nguy hiểm, làm trong lòng hắn vừa lo sợ, vừa hưng phấn, vừa khẩn trương, khiến hắn vạn phần cuồng hỉ.

Thực sự quá mẹ nó kích thích!

Thế nhưng hắn đang hưởng thụ cảm giác vui sướng khi được khiêu chiến này, ba vị Kiếm Vương lại đã nơm nớp lo sợ, không biết nên làm thế nào.

Bà nội ngươi, động tĩnh lớn như vậy, Hải Yêu này đến tột cùng mạnh bao nhiêu a, nếu quá mạnh thì mình cũng không đối phó được, phải mất mạng!

Ngẩng đầu chà chà cái trán đã chảy ra mồ hôi lạnh, đây cũng là lần đầu tiên ba vị Kiếm Vương có cảm giác bị người xem là con mồi, tâm thần bất định khó an, thậm chí còn lóe lên cảm giác sợ hãi cuồn cuộn trong đầu.

Thực sự quá mẹ nó hung hiểm!

Cũng chỉ có Tước nhi, chau mày, còn đang suy nghĩ lựa chọn mà Hải Ngao giao cho, rất là lo lắng, không còn tâm tư để ý tới động tĩnh to lớn ở xung quanh.

Rầm rầm rầm!

Tiếng rung động long trời lở đất vang lên, trong lòng bọn người Bách Lý Ngự Thiên càng khẩn trương gấp bội lần.

Thế mà, ngay lúc này, một tiếng bạo hưởng ầm vang nổ tung bao phủ bầu trời, giống như toàn bộ chân trời đều nứt ra, ào ào sụp đổ, Băng Sương Tuyết Vũ nối liền không dứt.

Trong lòng cả kinh, bốn người Bách Lý Ngự Thiên thấy tình cảnh này, cũng vội vàng di chuyển, hai tay huy kiếm, một bên né Băng Sương to lớn rơi xuống từ trên trời, một bên lấy Bá Thiên Kiếm đạo đập vào hàn băng cuồn cuộn kia.

Thế nhưng điều khiến bọn người kinh dị là, không chỉ là ba Kiếm Vương, cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn, người không gì sánh kịp kia khi dùng Bá Thiên Kiếm khí hủy thiên diệt địa, đánh vào bên trên những Băng Sương này, lại không thể chém đứt nó, chỉ có thể đánh bay. Cũng chỉ có những hàn băng tới gần kiếm phong của Bá thiên Kiếm, mới có thể ầm vang một tiếng mà bị chém thành hai khúc.

Cái này. . . Làm sao có thể?

Song đồng co rụt lại, trong lòng Bách Lý Ngự Thiên hoảng hốt, ba vị Kiếm Vương còn lại, từng người từng người đều kinh hãi, khó có thể tin.

Những Băng Sương này rất rõ ràng chính là lực lượng phong ấn của Hải Yêu, nhưng lấy lực lượng của bọn họ, vậy mà lại khó có thể rung chuyển phong ấn này chút mảy may nào, cũng chỉ có bằng vào kiếm uy của thần kiếm, mới có thể chém đứt một chút.

Chỉ là một chút dư uy của Hải Yêu, bọn họ cũng không làm gì được. Vậy thực lực bản tôn Hải Yêu, sao có thể đánh đây?

Lần này, bao gồm cả tâm lí của Bất Bại Kiếm Tôn đều có một loại cảm giác, bọn họ không chỉ là đá trúng thiết bản đơn giản, mà quả thực là đá vào tấm thép dày.

Tam đại tuyệt địa này quả thật danh bất hư truyền, có lẽ trận chiến này cũng là trận chiến cuối cùng của lão phu a, ha ha ha...

Bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, trong mắt Bách Lý Ngự Thiên đã hiện lên ý chết. Cái gọi phiến diện, chỉ là chút thực lực bên ngoài mà Hải Yêu bày ra cho bọn hắn xem, đã đủ để cho trong tâm bọn hắn sinh ra tuyệt vọng!

Ầm ầm!

Thế nhưng đúng lúc này, lại một tiếng vang chấn thiên triệt địa nổ tung bên tai, giống như muốn xé rách màng nhĩ tất cả mọi người. Trên vùng mặt biển đóng băng, đột ngột nứt toác ra. Mấy triệu thi thể vốn cứng đờ kia, cũng trong nháy mắt, vỡ nát tan tành thành vụn băng, chết không toàn thây.

Một thân thể to như một tòa đảo nhỏ, bỗng nhiên thoát ra từ lớp Băng Phong, tản ra hàn quang rạng rỡ chói mắt. Khuôn mặt già nua nhăn nheo được hiện ra sau lớp vảy màu xanh lam, hai tròng mắt tựa như ngọn đồi, một bên toát ra ánh sáng màu vàng nhạt, một bên hơi ảm đạm, giữa hai con ngươi bất ngờ xuất hiện một vết nứt rõ ràng. Tựa hồ đã bị mù.

Đây đại khái là kiệt tác năm đó của Kiếm Đế!

Rống!

Uy lực mãnh mẽ từ thân thể phát ra, thân cao trăm trượng như ngọn núi nguy nga, cao đến mức như nối liền đất trời, gào thét cửu thiên. Khí thế khủng bố của Phong Thiên Hải Ngao đột nhiên bao phủ bầu trời, cho dù là Bách Lý Ngự Thiên nhìn thấy, thân thể cũng run lên một cái, trong nháy mắt hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Cái này, đây là Hải Yêu, bá chủ chân chính của Bắc Hải!

"Lão... Lão tổ tông, ta cảm thấy chúng ta vẫn là nên cầu xin tha thứ đi!"

Da mặt run rẩy, vẻ mặt Bách Lý Ngự Vân cầu xin, nhìn tình hình rõ ràng chính mình cũng không thể sánh bằng một đầu ngón tay của người ta, lo lắng lên tiếng: "Yêu quái này cũng không cùng một cấp bậc với đế vương thú cấp 9 kia, chúng ta tuyệt đánh không lại!"

Sắc mặt hơi trầm xuống, Bách Lý Ngự Thiên hung hăng nguýt hắn một cái, trong lòng oán thầm, cái này còn cần ngươi nói sao, lão phu không có mắt à?

Nhưng khi hắn nhìn về phía thân thể khổng lồ kia của Hải Ngao, trong lòng hắn cũng ừng ực một tiếng, khó khăn mà nuốt ngụm nước bọt, sau lưng đều chảy ra mồ hôi lạnh ướt nhẹp.

Bất Bại Kiếm Tôn hắn, đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, hắn cũng sẽ có ngày hôm nay, còn chưa ra chiêu, người ta vừa mới phóng ra khí thế hắn liền bị dọa đến sắp tiểu ra quần.

Nghĩ như vậy, Bách Lý Ngự Thiên lại nhìn về Trác Phàm đang đứng trong tảng băng phía xa, trong lòng đối với lời nói của Trác Phàm cũng càng tin tưởng hơn mấy phần.

Trác tiên sinh, ngươi nói không sai, 5 châu quá nhỏ, thiên hạ này rất lớn, lão phu cũng không tính là cường giả chân chính. Lão phu... Quá yếu!

Mí mắt hơi hơi run lên, Bất Bại Kiếm Tôn lần nữa nhìn về phía Hải Ngao với thân thể cuồng bá kia, đột nhiên trước mắt ngưng tụ, chân đạp xuống một cái, liền nắm chặt Bá Thiên Kiếm, hung hăng phóng về đầu của quái vật kia.

"Lão tổ tông..." Ba vị kiếm Vương vừa nhìn thấy, cũng sợ hãi, vội vàng hô to. Thế nhưng đã muộn, Bất Bại Kiếm Tôn tâm ý đã quyết, chỉ có vô tận ý chí chiến đấu chứa đầy bên trong hai con ngươi, rống to liên tục: "Lão phu thừa nhận, lão phu thực sự rất yếu, nhưng... Nhưng cường giả chi tâm của lão phu vĩnh không thay đổi. Hải Yêu, để lão phu nhìn xem lực lượng của cao thủ đỉnh phong đi, a!"

Hô!

Bất Bại Kiếm Tôn rống to một tiếng, khí thế phi phàm, nhưng Hải Ngao kia ngay cả liếc nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, động đá lớn trong lỗ mũi nhẹ nhàng phun ra hai đạo hàn khí băng lãnh, chớp mắt xẹt qua hắn thân thể.

Bóng người Bất Bại Kiếm Tôn vốn đang cuồng bá trở nên cứng đờ, đã bất động.

Đụng một tiếng, một khối bông tuyết óng ánh sáng long lanh nện xuống đất, Bất Bại Kiếm Tôn tay cầm Bá Thiên Kiếm, sắc mặt vẫn anh dũng như cũ, nhưng vĩnh viễn lại bị đông lạnh, không còn phát ra một tia khí tức. Cho dù Bá Thiên Kiếm muốn giãy dụa, nhưng dưới sự ăn mòn của hàn khí này, cũng là chậm rãi không thể động đậy, không thể phát ra tiếng vang nào.

Coong!

Như thần chung cổ mộ, trong đầu vang lên tiếng vọng, ba vị Kiếm Vương thấy tình cảnh này, ngây người. Ngay sau đó, treo lên vẻ mặt trắng bệch nhìn về phía Hải Ngao kia, hoàn toàn đã trợn tròn mắt.

Lão tổ tông của bọn họ, Bất Bại Kiếm Tôn, vậy mà chưa kịp đánh ra một chiêu, liền bị một hơi thở của người ta xử lý? Cái này. . . Cái này, mẹ nó hắn đến tột cùng là quái vật gì vậy?

Da mặt co rút, hai chân của ba người trở nên mềm nhũn, bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, không có chút sức phản khan nào. Trong lòng chỉ có vô tận tuyệt vọng, còn có chờ mong... Chờ mong tên Hải Ngao này có thể có chút thiện tâm, coi bọn họ như cái rắm mà thả đi.

Chỉ tiếc, lòng hận thù của Hải Ngao đối với nhân loại, lại không thể tiêu trừ dễ dàng như vậy!

"Khặc khặc khặc... Nhân loại, nhân loại, đây chính là nhân loại a!"

Khóe miệng hơi vểnh lên, lộ ra nụ cười xem thường, Hải Ngao có chút điên điên khùng khùng gật gù đắc ý, ngửa mặt lên trời xùy cười ra tiếng: "Một chủng tộc ỷ thế hiếp người, bỉ ổi vô sỉ, lúc trước còn không phải luôn kêu gào sao? Hiện tại làm sao vậy, sợ đến giống như chó, thật sự là buồn nôn, làm cho lão phu buồn nôn!"

Một tiếng gầm thét, Hải Ngao thở ra hàn khí, bỗng nhiên phun về phía dưới. Ba vị Kiếm Vương kinh hãi, vội vàng muốn chạy trốn, thế nhưng bọn họ còn không kịp động một ngón tay, luồng gió lạnh kia đã xẹt qua thân thể bọn họ, làm bọn họ cũng bị đóng băng, hoàn toàn không còn chút khí tức.

Bỗng nhiên, bao gồm cả Trác Phàm, năm bức tượng băng đột nhiên xuất hiện ở đây, đoán chừng số phận của năm bức tượng đá này cũng sẽ giống như trăm ngàn bức tượng đá khác, hoàn toàn bị Hải Ngao giẫm nát.

Nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra, trong lòng Tước nhi lo sợ, miệng câm như hến. Hải Ngao liếc xéo nàng một cái, cười hì hì một tiếng, toét miệng nói: "Tiểu Lôi Hoàng, nhìn đi, nhân loại chính là ngu muội như thế. Hiện tại, ngươi chọn một người đi, tên phụ thân nhân loại này, hay là Kỳ Lân huynh trưởng?"

Phù phù một tiếng, Hải Ngao lần nữa nhảy vào trong biển, hứng thú chỉ về phía Trác Phàm đang bất động cùng Cổ Tam Thông đang hôn mê, phát ra tiếng cười gian quái dị.

Chậm rãi đi đến trước thân thể của hai người bọn họ, Tước nhi nhìn hai bên một chút, khó khăn lựa chọn, trong mắt do dự không ngừng, thì thào lên tiếng: "Nếu là phụ thân mà nói, nhất định sẽ chọn Tam ca, bởi vì lần này chúng ta đến là vì muốn cứu Tam ca. Nhưng nếu là Tam ca, tuyệt đối cũng sẽ không để cho phụ thân mạo hiểm, ta nên lựa chọn như thế nào đây?"

"Hắc hắc hắc... Ngươi nghĩ nhiều rồi!"

Xùy cười một tiếng, Hải Ngao chăm chú nhìn Tước nhi, cắn chặt hàm răng nói: "Nhân loại đều bội tín vong nghĩa, bỉ ổi vô sỉ. Nam nhân này vừa mới thừa nhận, hắn chỉ là muốn lợi dụng các ngươi mà thôi. Người như vậy, các ngươi có gì mà không nỡ? Các ngươi chỉ là công cụ của hắn, trong lòng của nhân loại, có công cụ nào so với tánh mạng càng quan trọng? Các ngươi vì hắn bồi tánh mạng, hoàn toàn không đáng!"

Trầm mặc, Tước nhi trầm mặc một lần nữa, không nói lời nào, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới ngưng tụ ánh mắt, gật đầu nói: "Tốt, ta lựa chọn, ngươi cứu Tam ca đi!"

"Ha ha ha... Cái này đúng, nhân loại không thể tin, vứt bỏ bọn họ là đúng..."

"Không!" Hải Ngao ngửa mặt lên trời cười to, Tước nhi lại chậm rãi lắc đầu, sắc mặt kiên định nói: "Không phải vứt bỏ, mà chính là lựa chọn, ta tin tưởng phụ thân chọn Tam ca, cho nên ta sẽ không để cho phụ thân thất vọng!"

C-K-Í-T..T...T!

Tiếng cười to điên cuồng dừng lại, Hải Ngao lạnh lùng nhìn Tước, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói là... Ngươi tin tưởng nhân loại?"

"Không phải tin tưởng nhân loại, mà chính là tin tưởng phụ thân!"

Trên mặt tràn đầy vẻ kiên nghị, Tước nhi hơi vung tay nói: "Ta đã đưa ra lựa chọn, ngươi nhanh cứu Tam ca đi, đây là tâm nguyện của ta cùng phụ thân, phụ thân cho dù trên trời có linh thiêng biết được, cũng nhất định sẽ vui mừng. Nếu không, giống như khi phụ thân nhìn thấy mẫu thân vì mình mà mất lý trí, nếu biết tính mạng mình là do tam ca đánh đổi, nhất định cả đời này sẽ cảm thấy có lỗi, sống không bằng chết chết!"

"Đánh rắm, nhân loại loại này vô tình vô nghĩa, sao lại áy náy?"

Khoát tay chặn lại, Hải Ngao bỗng dưng gào thét. Tước nhi lại chỉ về mũi của hắn, quát to: "Ta đã chọn, ngươi còn chưa động thủ? Chẳng lẽ ngươi muốn thất tín hay sao? Ngươi nói nhân loại cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, kết quả chính mình lại là người thất tín, chẳng phải đang làm mất mặt Thánh thú chúng ta sao?"

Ánh mắt khẽ híp một cái, Hải Ngao nhìn chằm chằm Tước nhi một chút, méo miệng, lộ ra nụ cười dày đặc, chậm rãi gật đầu: "Tốt, đều dùng đến kế khích tướng của nhân loại, Tiểu Lôi Hoàng, ngươi thật có năng lực. Lời nói đều nói đến cấp độ này rồi, nếu như lão phu lại không làm theo mà nói, thì..."

"Thì tính sao?" Thế mà, vừa dứt lời, Hải Ngao lại truyền ra một tiếng cười mỉa mai, mở ra miệng lớn ngập trời, ầm ầm một gặm cả giường bệnh, ngửa đầu lên, nuốt vào trong bụng. Mà bên trên giường bệnh, chính là Tiểu Tam Tử đang lẳng lặng nằm đó. Một miệng của Hải Ngao... đã ăn Tiểu Tam Tử! Thấy tình cảnh này, thân thể Tước nhi chấn động, triệt để ngây người…

Bình Luận (0)
Comment