Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1735 - Chương 1741: Mọi Người Chờ Đợi

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1741: Mọi người chờ đợi

“Tên Bách Lý Ngự Vân đáng chết này, sao mắt hắn lại tinh như vậy, chỉ một chút nữa lão nương liền có thể tránh thoát được các ngươi rồi. Cứ chờ đó, chờ lão nương tìm được cơ hội, thì nhất định sẽ chọc mù đôi tặc nhãn này của ngươi, dám phá hủy chuyện tốt của lão nương, hừ!”

Trong lòng oán thầm, Bách Lý Ngự Vũ rầu rĩ, nhưng lại không dám biểu hiện ra trên mặt, mà dùng vẻ mặt khiếp sợ bay nhanh về bốn người, nhìn về Bất Bại Kiếm Tôn quan tâm nói: “Cái gì, lão tổ tông trọng thương, sao có thể? Ba người các ngươi, sao không bảo vệ an toàn cho lão tổ tông?”

Sắc mặt buồn rầu, Bách Lý Ngự Vân bất đắc dĩ than thở: “Ai, chúng ta cũng đã cố hết sức, nhưng Hải Yêu kia lại quá lợi hại, chúng ta vốn không địch lại hắn!”

“Hải Yêu… Hải yêu lợi hại đến vậy sao, ngay cả lão tổ tông cũng…”

Trong lòng hồi hộp, Bách Lý Ngự Vũ lo lắng. Bởi nàng biết, Trác Phàm đang ở trong khu vực của Hải Yêu. Nếu ngay cả Bất Bại Kiếm Tôn cũng không phải đốu thủ của Hải Yêu này, vậy chẳng phải Trác Phàm càng thêm chết chắc sao?

Trong mắt nổi lên vẻ lo lắng, Bách Lý Ngự Vũ liếc nhìn thật sâu về hắc vụ kia, hai tay bỗng siết chặt.

Có lẽ bởi vì trọng thương khiến cho lục cảm trở nên kém đi, giờ này Bách Lý Ngự Thiên cũng không cảm nhận được sự quái dị của Bách Lý Ngự Vũ, phốc một tiếng, lại phun ra một dòng máu lẫn lộn băng hỏa, bất đắc dĩ thở dài nói: “Hải Yêu vô cùng cường đại, lão phu bình sinh không thấy, lần này thảm bại, cũng thật tâm phục khẩu phục. Nhưng mà, đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, một ngày nào đó, lão phu cũng sẽ… Ách, phốc…”

Nhịn không được lại phun ra một miệng máu tươi, sắc mắt Bất Bại Kiếm Tôn lại trắng bệch lần nữa.

“Lão tổ tông, ngài đừng nói chuyện nữa, chúng ta vẫn mau đi tìm chỗ yên tĩnh trị thương đi, thương thế lần này của ngài cũng không nhẹ!” Bách lý Ngự Vân nhìn thấy, thì vội vàng thuyết phục.

Nhưng Bất Bại Kiếm Tôn lại khoác khoác tay, thở dài một hơi, sau đó dùng vẻ mặt kiên nghị thẳng tắp nhìn về hắc vụ phía sau lưng, bình tĩnh nói: “Không, lão phu không thể đi. Tuy lần này lão phu đã bại, nhưng lão phu vẫn muốn ở lại để chứng kiến kết quả của cuộc quyết đấu giữa cường giả kia, xem ai mới là người thắng!”

“Cường giả quyết đấu?”

Khẽ giật mình, hai mắt Bách Lý Ngự Vũ tỏa sáng, vội mượn cơ hội nghe ngóng: “Thế nào, lão tổ tông, trong kia còn có người đang chiến đấu với Hải Yêu sao?”

Hít một hơi thật sâu, Bách Lý Ngự thiên không nói gì, Bách Lý Ngự Vân lại thở dài một hơi, nhìn về Bách Lý Ngự Vũ, có chút oán giận nói: “Ngự Vũ, nói đến việc này, vi huynh không thể không nói hai câu với ngươi, công tác tình báo của ngươi bị làm sao vậy? Cũng vì ngươi, chút nữa chúng ta liền chọc phải phiền phức lớn, toàn quân bị diệt, có biết hay không?”

“Ta… Làm sao?” Sững sờ, Bách Lý Ngự Vũ nghi hoặc.

Khinh thường bĩu môi, Bách Lý Ngự Vân oán hận nói: “Ngươi còn mặt mũi để nói à? Có phải ngươi đã nói, tiểu tử họ Trác kia nhiều lắm cũng chỉ là Dung Hồn cảnh, không đáng để nhắc tới không?”

“Ách, đúng vậy, sao thế…”

“Còn thế nào được? Ngươi có biết tiểu cô nương bên người tiểu tử kia đã có thể tùy tiện làm cho chúng ta tổn thất một cao thủ kiếm Vương, ba người bọn ta thiếu chút nữa đã bị tiểu cô nương kia cạo chết, biết không?”

Hơi phẫn hận trừng nàng một cái, Bách Lý Ngự Vân đầy bụng ủy khuất, hai người khác cũng không ngừng gật đầu, sắc mặt bi thương.

Khuất nhục, quá khuất nhục, bọn lại bị một tiểu cô nương đánh đến chạy trối chết, nếu để cho những người ở Trung Châu kia biết, thì sao bọn họ còn mặt mũi để hành tẩu giang hồ?

Thế nhưng khi Bách lý Ngự Vũ nghe xong, vẻ mặt nàng mờ mịt lắc đầu: “Các ngươi đang nói… Tước nhi? Tiểu cô nương kia thật đáng yêu, sao có thể… Lợi hại như vậy?”

“Đáng yêu? Sao chúng ta không nhìn ra vậy?”

Da mặt co lại, ba người Bách Lý Ngự Vân liếc nhìn nhau, trong lòng giận thầm, sau đó hung ác nhìn về nàng nói: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Tiểu cô nương người ta đã nghịch thiên như thế, sao phụ thân có thể kém được? Ngươi biết hay không, tiểu cô nương có thể đối phó cao thủ kiếm Vương, thì lão cha lại càng có thể đối phó lão tổ tông. Mẹ nó, vừa ra tay chính là Linh sủng đế vương thú cấp 9, ngươi biết không, là đế vương thú cấp 9 đó, đoán chừng cho dù Cửu kiếm vương hợp lực cũng bị giết đến không còn manh giáp!”

Tê!

Bỗng hít một hơi thật sâu, Bách Lý Ngự Vũ sợ hãi: “Cái gì, đế vương thú cấp 9? Đây không phải là Linh thú chỉ thuộc về trong truyền thuyết thôi sao? Có thật à? Còn là của hắn?”

“Thế nào, ngươi không biết sao?”

“Không biết!”

“Cho nên ta mới nói, tình báo của ngươi bị làm sao ý!” Tức giận đến giậm chân, Bách Lý Ngự Vân thở hỗn hển, sau đó dùng vẻ mặt nịnh hót nhìn về Bách Lý Ngự Thiên nói: “May mà lão tổ tông thần thông cái thế, có thể làm thịt cả đế vương thú cấp 9, không hổ danh là Bất Bại của 5 châu!”

Không để ý đến những lời vuốt mông ngựa của hắn, Bách Lý Ngự Thiên đang chìm đắm trong thung lũng nhân sinh, không còn để ý tới người khác.

Trong lòng Bách Lý Ngự Vũ run lên, thận trọng nói: “Lão tổ tông cũng có thể làm thịt đế vương thú cấp 9, vậy tới phiên hắn, lão tổ tông đã làm gì hắn?”

Ách!

Trong lòng trì trệ, thân thể Bách Lý Ngự Vân run lên một cái, vụng trộm nhìn về sắc mặt phiền muộn của Bất Bại Kiếm Tôn, sau đó lại trừng Bách Lý Ngự Vũ, phẫn nộ quát: “Hết chuyện để nói sao, từ nay về sau đừng nhắc nam nhân này trước mặt lão tổ phong, phạm vào húy kỵ!”

“Cái gì mà ta nói, không phải Vân ca ngươi đang nói sao?”

“Ta chỉ nói tình báo của ngươi quá kém, thiếu chút nữa đã hủy hoại chúng ta, cũng không có nhấc lên việc này…”

“Được rồi!”

Thế mà, lời hắn chưa dứt, đã bị một tiếng gầm thét của Bách Lý Ngự thiên đánh gãy, hắn nhìn về hắc vụ nồng đậm kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Lúc sau lão phu muốn đối chiến trực tiếp với hắn, lão phu cũng muốn đánh với Hải Yêu, liền tiến vào đại bàn của Hải yêu kia. Sau khi lão phu đi vào, rõ ràng thấy hắn đã bị Hải Yêu đông cứng, ta liền khiêu chiến Hải Yêu, kết quả không đến một hiệp, ta cũng bị đông lại.”

“Đợi khi lão phu tỉnh lại, đã giống như ba người bọn họ, đều bị trọng thương. Nhưng trước mắt lão phu lại đang diến ra một màn kinh thiên, khiến cho suốt đời lão phu cũng khó mà quên được!”

“Một màn gì!” Đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất, Bách Lý Ngự Vũ vộ nghe ngóng.

Mí mắt hơi run lên, Bách Lý Ngự Thiên bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài, thăm thẳm lên tiếng: “Một màn đại chiến giữa Trác Phàm và Hải Yêu, tuy thực lực hắn còn chưa đủ, nhưng kỳ chiêu diệu thủ lại tầng tầng lớp lớp, ngay cả Hải Yêu cũng bị hắn đánh cho rơi vào thế bị động. Mà lại, khi đó Hải Yêu đã bị thương đến chin thành, khuôn mặt cũng bị biến dạng. Tuy ta không biết hắn làm sao đánh được, nhưng có thể khẳng định, là hắn đánh Hải Yên đến bộ dáng này. Mà dư âm của cuộc chiến kinh thiên này, làm vỡ ra lớp đống băng của chúng ta, nhưng chúng ta lại bị chấn thương đến như này đây.”

“Có thể tưởng tượng, ngay cả một chiêu của Hải Yêu cũng không ăn nổi, lúc trước lão phu lại mạnh miệng đòi khai chiến, đoán chừng hiện tại đã bị biến thành tro bụi. Bất Bại Kiếm Tôn, bất bại chỗ nào chứ. Trước kia lão phu thật là ếch ngồi đáy giếng, không biết sự to lớn của thế giới này!”

Trên mặt hiện lên vẻ ưu thương, ba vị Kiếm Vương còn lại cũng bất đắc dĩ cúi thấp đầu, lắc đầu không ngừng. Bách Lý Ngự Vân lại hung hăng liếc Bách Lý Ngự vũ một cái, oán giận nói: “Nhìn đi, đay là tình báo mà ngươi cũng cấp, một mãnh hổ lại bị ngươi nói thành một con mèo nhỏ, làm cho thiếu chút nữa bị mãnh hổ xé nát. Nghĩ tới đây, sống lưng của lão tử lại phát lãnh, hừ!”

Đã kinh ngạc đến ngây người, Bách Lý Ngự Vũ chớp chớp mắt to mê mang, nhìn về hắc vụ kia, trong mắt phủ đầy vẻ kỳ dị.

Tiểu tử này… Đáng sợ như vậy sao? Sao lúc trước không phát hiện được đây…

“Lão tổ tông, ngài muốn xem kết cục của trận chiến này, xem người thắng cuối cùng chi? Hay là vân nên nhanh chóng tìm chỗ trị thương đi!” Lúc này, Bách Lý Ngự Vân nhìn về phía Bách LÝ Ngự Thiên, khom người nói.

Mí mắt buông xuống, Bách Lý NGự Thiên thăm thẳm lên tiếng: “Rất đơn giản, tuy chúng ta không nhìn thấy chiến sự, nhưng cũng rõ kết quả. Nếu TRác Phàm thắng, liền sẽ đi ra từ hắc vụ này. Nếu Hải Yêu thắng, hắc vụ này sẽ thối lui, sẽ không xuất hiện một bóng người, bởi vì tất cả mọi người đã chết sạch!”

“Thối lui, sao không tiến?”

“Ha ha ha… Cho dù Hải Yêu thắng, cũng là thắng thảm, không thối lui trị thương, chẳng lẽ còn chờ nhân loại đến phản công, bắt hắn alij, xé thành cặn bã?”

Mỉm cười một tiếng, trong mắt Bách Lý Ngự Thiên nhấp nháy tinh mang, bình tĩnh nhìn về phía trước nói: “Cho nên ta muốn ở chỗ này chờ kết quả, xem xem đối thủ ngày sau của lão phu là ai?”

Trong lòng run lên, ba vị Kiếm Vương liếc hắn một cái thật sâu, đều khẽ gật đầu, sau đó cùng hắn ở chỗ này chờ kết quả.

Bách Lý Ngự Vũ cũng yên tĩnh đứng thẳng, cũng đang chờ đợi, nhưng nàng không phải đang chờ kết quả của cuộc chiến này, mà là đang chờ lấy hy vọng, nam nhân kia sẽ đi ra từ đoàn hắc vụ.

Thế là, Bất Bại Kiếm Tôn cùng bốn vị Kiếm Vương đứng trước hắc vụ, vẫn đang chờ đợi, chờ đến kết quả mà mình mong muốn xuất hiện…

Bạch!

Thế mà, đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp chợt lóe qua, xông vào hắc vụ, nháy mắt liền biến mất. Bách Lý Ngự Vũ nhìn thấy, khẽ giật mình: “Nàng này không phải đã đi qua thông đạo truyền tống rồi à, sao đột nhiên lại chạy tới đây? Đam đồ vật vô dụng kia, không mang nàng đi sao?”

“A, thế mà có người chán sống, đi chịu chết như thế?”

Đồng thời, mấy người Bách Lý Ngự Vân cũng nhìn thấy thân ảnh kia, đều xùy cười ra tiếng: “Lấy chiến đấu của Hải Yêu cùng tiểu tử kia, cho dù chúng ta bị cuốn vào cũng sẽ chết, nữ nhân mới vừa lướt qua kia chỉ có tu vi Hóa Hư cảnh ngũ trọng, chút thực lực đó cũng muốn chạy vào, há không phải muốn chết? Ha ha ha…”

“Có lẽ nếu tiểu tử kia thắng, nàng sẽ an toàn?”

“Nhưng nếu tiểu tử kia thua, Hải Yêu cũng sẽ không có bất kỳ lí do gì mà bỏ qua cho một nhân loại!”

“Vậy cứ để nàng tự cầu phúc đi, ha ha ha…”

Ba vị Kiếm Vương trêu chọc, ánh mắt Bách Lý Ngự Vũ hiện lên vẻ giật mình lo lắng, muốn đi kéo nàng lại, nhưng rất nhanh liền loại bỏ ý niệm này.

Ai, vốn cứu nữ nhân này, là vì tên tiểu tử thúi kia, nhưng bây giờ tiểu tử thúi kia cũng không rõ sinh tử, vậy sinh tử của nữ nhân này lại còn quan hệ gì với lão nương?

Thôi, cứ để nàng đi đi, sống chết hay gì cũng không liên quan tới ta!

Trong mắt chớp động hàn mang, trong lòng Bách Lý Ngự Vũ oán thầm, có lẽ nàng chết, cũng là một chuyện tốt, ít nhất, tên tiểu tử kia cũng sẽ không còn lo lắng cho nàng, ha ha ha…

Bình Luận (0)
Comment