Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1736 - Chương 1742: Tứ Thánh Thú

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1742: Tứ Thánh Thú

A!

Băng Phong trong biển tuyết, toàn thân Trác Phàm đều được bao phủ bởi liệt diễm màu đen, cháy hừng hực, tiếng kêu thê lương thảm thiết, càng vang vọng trên bầu trời. Tước nhi ở một bên nhìn đến sợ hãi, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Hải Ngao nói: "Hải Ngao thúc thúc, này. . . Đến cùng là có chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Hắn được truyền thừa Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế, nhưng không đủ công lực, mà cái lôi viêm màu đen này lại cực kỳ hung mãnh, đẳng cấp trên cả Chí Cao Chi Cảnh, rất khó khống chế. Có chút sơ suất, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái bùng nổ, chính mình sẽ bị phản phệ!"

Song đồng khẽ run, vẻ mặt Phong Thiên Hải Ngao ngưng trọng: "Vừa rồi hắn đánh với lão phu một trận, cực lực vận chuyển nhãn thuật đã là đạt đến cực hạn của Không Minh Thần Đồng, khó có thể không chế lôi viêm cuồng bạo này lại được nữa, mà phản phệ bản thân. Chỉ là không biết, sao hắn lại có được lôi viêm cuồng mãnh này, ngay cả phong ấn của lão phu đều không có tác dụng?"

Nghe được lời này, Tước nhi vội vã lên tiếng: "Hải Ngao thúc thúc, Diệt Thế Lôi Viêm của cha ta, là tập hợp lực lượng dung hợp của tứ đại Thánh thú mà thành, cường hãn dị thường, không gì có thể khắc chế?"

"Cái gì, lực lượng dung hợp của Tứ Thánh Thú? Cái này sao có thể?"

Giật nảy cả mình, hai con ngươi Phong Thiên Hải Ngao chuyển động loanh quanh, thăm thẳm lên tiếng: "Chẳng lẽ nói... Lão gia hỏa Cửu U kia đã nghiên cứu thành công? Đúng rồi tiểu tử, đến cùng ngươi được truyền thừa của ai?"

"Vãn bối kế thừa... Cửu U Ma Đế... A!"

"Thì ra là thế, lão gia hỏa kia lại thành công thật!"

Gật đầu, Phong Thiên Hải Ngao thở dài một hơi: "Khó trách lôi viêm này mạnh như vậy, lực lượng của Tứ Thánh Thú dung hợp làm một, thế nhưng là tồn tại còn trên cả lực lượng của lão phu, khó trách lực lượng Phong Thiên của lão phu cũng không có hiệu quả!”

"Hải Ngao thúc thúc, ngươi nghĩ biện pháp nhanh đi, nên làm cái gì bây giờ?"

Nghe thấy tiếng la chói tai của Trác Phàm, toàn thân cao thấp đều dấu hiệu bị hoa tan, Tước nhi gấp đến sắp khóc, Phong Thiên Hải Ngao thấy vậy, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: "Vừa nãy tiểu tử này ra nhiều sức như vậy, là muốn gánh vác cừu hận của lão phu với nhân loại, nhờ vào đó để cứu Tiểu Kỳ Lân, có khí phách anh hùng, lão phu bội phục. Nhưng nếu là trước kia, công lực của lóa phu đại khái cũng gấp trăm lần hắn, có thể miễn cưỡng đè xuống bạo động của lôi viêm, nhưng giờ đây lão phu vừa bị Long Tức Đan của lão Long rửa ruột, ngươi cũng biết, như nước với lửa, lão phu đã không thể ra lực lớn, sức nhỏ cũng vô dụng. Nếu không, vừa mới nhảy xuống, lão phu đã có thể phong hắn!"

"Vậy nên làm gì bây giờ?"

"Không có cách, lão phu đã thành dạng này, chính mình còn bị tàn tật, đã bất lực, ai!" Bất đắc dĩ đong đưa cái đầu to lớn, Phong Thiên Hải Ngao cười khổ một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ cô đơn.

Thấy tình cảnh này, nước mắt trong mắt Tước nhi càng nhiều, khóc ào ào, nhìn thấy Trác Phàm bị thống khổ dày vò, nàng đã thương tâm gần chết, không kềm chế được.

Hưu hưu hưu!

Thế mà, ngay lúc này, từng đạo tiếng xé gió lại vang lên, ba ánh kiếm xuyên qua hắc vụ nồng đậm, phóng tới Phong Thiên Hải Ngao, định thần nhìn lại, chính là ba thanh Thần kiếm vứt bỏ bọn người Âu Dương Lăng Thiên bay tới.

Tựa hồ cảm nhận được khí tức của Hải Ngao, ba thanh Thần kiếm trong sương mù đằng đẵng, nhất thời tìm được phương hướng, cũng không đi tìm chủ nhân nhà mình, mà lại chủ động vây giết Thánh thú to lớn này.

Tròng mắt co rụt lại, trong lòng Phong Thiên Hải Ngao hoảng hốt, vội vàng muốn chui vào nước, lại hoa một tiếng, Phong Thiên Kiếm sưu một cái, một đạo hàn khí băng lãnh đã bắn vào dưới nước, đem toàn bộ thân thể hắn, đóng băng trên tầng băng, không thể động đậy.

Mà hai thanh Thần kiếm khác, không chút chậm trễ mà xuyên qua đầu vai hắn phốc một tiếng, hai cột máu tưới đã phun tới chân trời.

Rống!

Nhịn không được lớn lên rống một tiếng, Phong Thiên Hải Ngao tê tâm liệt phế: "Em gái ngươi, thừa dịp người bệnh, muốn lấy mạng người, như vậy quá không công bằng, lão phu là người bị thương, các ngươi lấy ba địch một, cũng quá không biết xấu hổ, chủ nhân nhà các ngươi dày các ngươi như thế sao?"

Đinh đinh đinh!

Dường như đang phát ra tiếng giễu cợt, sau khi ba thanh thần kiếm tụ hợp lại tách ra lần nữa, phân về ba phương hướng, sưu sưu sưu đã để lại trên thân Hải Ngao một huyết động, làm hắn thống khổ đến không chịu nổi.

"Hải Ngao thúc thúc, ngươi sao thế, chỉ ba thanh kiếm mà thôi, hẳn cũng không lợi hại như vậy, sao ngươi..." Thấy tình cảnh này, Tước nhi giật mình, chặn lại nói.

Sắp khóc, vẻ mặt Phong Thiên Hải Ngao biệt khuất nói: "Thánh binh này ta cũng không rõ, trước kia không có hấp thụ năng lượng của Thánh Linh Khoáng, bản thân cũng không có uy lực bao nhiêu. Nếu là trước kia, lão phu có thể phong ấn trực tiếp bọn hắn. Nhưng hiện tại lại khác, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, trong thân thể lão phu đang bị thủy hỏa tương xung, năng lượng hỗn loạn, căn bản không thể sử dụng lực lượng Phong Thiên. Mà thánh binh này lại rất sắc bén, lão phu sắp bị bọn hắn lăng trì, rống!"

Hải Ngao thống khổ kêu rên, đầy bụng biệt khuất, Tước nhi thấy thế, càng thêm khẩn trương: "Vậy ta có thể hỗ trợ gì không, ta thay ngươi đối phó một thanh thánh binh đi."

"Tuyệt đối đừng, coi như thánh binh này uy lực có hạn, nhưng thực lực ngươi không đủ, tới cũng chỉ bị chặt!" Vội lúc lắc đầu to, ngăn cho Tước nhi làm loạn, ngay sau đó Hải Ngao lại bổ nhào, tránh thoát kiếm phong của Phong Thiên Kiếm, rồi lại vỗ một cái.

Thế nhưng thừa cơ này, hai kiếm khác đã xuyên thủng lồng ngực hắn, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng, hai tay khó địch bốn quyền. Cho dù ba thanh kiếm này mỗi thanh làm hắn bị thương một chút, nhưng qua thời gian dài, cũng có thể làm chết hắn. Huống chi, trong đó còn có một thanh là khắc tinh của, Phong Thiên Kiếm, khiến cho hắn muốn chạy cũng chạy không được!

Vừa nghĩ đến đây, hai mắt Hải Ngao đã đẫm lệ rưng rưng, sắp rơi xuống.

Thật là thời thế bất lợi a, sớm biết như thế, hôm nay cũng không đi ra ngoài. Còn tưởng rằng nhân loại mở ra chiến tranh, hắn có thể thừa cơ đến thu hoạch chút ít. Nhưng vạn lần không nghĩ đến, người bị thu gặt lại là hắn!

Bà mẹ ngươi, đi ra ngoài không xem giờ hoàng lịch, quá khổ rồi!

Hưu hưu hưu!

Ba thanh Thần kiếm đang không ngừng bay múa trên không trung, đánh cho Hải Ngao kêu rên liên tục, Tước nhi ở dưới nhìn đến khẩn trương. Hiện tại Hải Ngao là người duy nhất có thể cứu Trác Phàm, nếu hắn xảy ra chuyện gì, vậy thì Trác Phàm càng chết chắc.

Nhưng, đối mặt với chuyện mà Hải Ngao cũng không thể địch, nàng lại càng thêm bất đắc dĩ!

"Không Minh Thần Đồng đệ thất trọng, Hư Không Ấn!"

Thế mà, đúng lúc này, lôi viêm màu đen kia lại lóe lên ánh sáng màu vàng, đột nhiên hét ra một tiếng hét lớn, giống như ác quỷ từ trong Cửu U.

Ong ong ong...

Một chuỗi dài tiếng ngâm khẽ vang lên, không gian chấn động, toàn thân ba thanh phi kiếm chấn động, trong lòng hoảng hốt, vội vàng muốn quay đầu chạy trốn. Thế nhưng đã muộn, dòng chảy không gian bỗng thít chặt, trong nháy mắt đã đem ba thanh kiếm thần ép vào vị trí trung tâm. Sau đó, phạch một cái, thân thể chấn động, bịch một tiếng, đã rơi trên tầng băng, kiếm linh cũng bị phong ấn, không còn hơi thở.

Thấy tình cảnh này, Phong Thiên Hải Ngao mới thở dài một hơi, yên tâm lại.

Ba ba ba... A!

Nhưng cùng lúc đó, dưới từng đạo bạo hưởng, lôi viêm màu đen lại càng thêm điên cuồng, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mắt trái của Trác Phàm, đã biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn bị hóa thành hư vô. Mà không có mắt trái hạn chế, vô tận lôi viêm kia cũng ngăn không được mà tuôn ra, làm cho toàn thân Trác Phàm, càng thêm thống khổ, khiến hắn gào rú không ngừng.

"Phụ thân!"

Tước nhi thấy thế, càng thêm gấp gáp, trong hai mắt đã đẫm lệ rưng rưng. Hải Ngao liếc sâu hắn một cái, trong lòng do dự, trầm ngâm một chút, lại thăm thẳm lên tiếng: "Tiểu tử, vừa rồi cảm ơn ngươi, chỉ là không nghĩ tới, tự thân ngươi cũng khó đảm bảo, thế mà còn giải vây thay lão phu!"

"Ha ha ha... Nào có!"

Cắn răng thật chặt, nỗ lực nín lại thống khổ của mình, Trác Phàm bật cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ta không phải giúp ngươi, chỉ là Trác Phàm ta không muốn nợ nhân tình, ngươi cứu khuyển tử, ta rất cảm tạ, vừa rồi cứ coi như ta trả ân cứu mạng của ngươi!"

"Đều là Thánh thú, đây là việc ta nên làm, chỗ nào cần ngươi báo đáp?" Mí mắt lắc một cái, sẵ mặt Phong Thiên Hải Ngao ngưng tụ, thản nhiên nói.

Thản nhiên cười, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: "Ngươi cứu Tiểu Tam Tử vì đều là Thánh thu, nhưng hắn cũng là con ta, ngươi cứu con ta, thì ta báo đáp, không gì đáng trách. Trừ điểm này, thứ hai, cũng tư tâm của ta. Ta bị lôi viêm phản phệ, sớm có sở liệu, chỉ không ngờ là hôm nay mà thôi, mạng của ta đã sớm nên mất từ lâu. Chỉ là Tiểu Tam Tử cùng Tước nhi còn nhỏ, không thể bảo vệ bản thân. Muốn tìm người có thể tín nhiệm, chỉ có rải rác mấy người mà thôi."

"Rất xin lỗi, lần này đến phiên ta phó thác. Đôi nhi nữ này của ta cần phải có một chỗ dựa. Hải Ngao tiền bối cũng xem như trưởng bối của bọn họ, đáng giá tín nhiệm, hôm nay ta cứu ngươi cũng coi như là đang tích đức thay bọn họ. Chỉ mong ngày sau bọn người tiền bối quan tâm bọn họ nhiều một chút. Còn Tước nhi, hôm nay ta chết, ngươi phải nhớ kỹ, sử dụng đại trận cứu chư vị tiền bối thoát ly khổ hải, đây là tương lai của các ngươi, cũng là con đường sống duy nhất của các ngươi. Có bọn họ trông nom các ngươi, các ngươi mới có thể an toàn hơn. Ta để lại cho các ngươi kế hoạch này, đi tìm Ngô Hải Nhiên của Hải Xuyên thương hội là được, ta đã bố trí sẵn tất cả kế hoạch!"

"Phụ thân!"

Bịch một tiếng, Tước nhi quỳ rạp xuống đất, đã khóc không thành tiếng.

Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, lại mỉm cười, muốn lấy tay sờ cái đầu nhỏ của nàng, lại đột nhiên trì trệ, nhìn xem hắc viêm đang bao phủ đầy người, lại rút về, khóe miệng xẹt qua một nụ cười lạnh nhạt.

Thôi, đời này của hắn đã chấm dứt. Điều khác biệt cùng kiếp trước là, đời này của hắn có rất nhiều thứ, đáng giá...

Nghĩ như vậy, Trác Phàm thở sâu, đã chậm rãi nhắm đôi mắt lại, cố chịu thống khổ, nhưng trong lòng lại rất yên tĩnh.

Một thế này, nhân sinh mặc dù ngắn, nhưng lại rất phong phú a...

Nhìn chằm chằm tình cảnh này, Hải Ngao suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng một cái, quát to: "Tiểu tử, bây giờ từ bỏ cũng quá sớm, tuy lão phu không có biện pháp ngăn cản hắc viêm này, nhưng ta cũng có một vật có thể áp chế nó, tiếp lấy!"

Vừa dứt lời, Phong Thiên Hải Ngao nhấc lên thú trảo, hung hăng bóp đồng tử của mình.

Chỉ một thoáng, máu tươi tuôn trào chảy đầy cả ao biển.

Sau đó, đợi khi Hải Ngao lấy thú trảo xuống, bên trên là tròng mắt tản ra lam mang thăm thảm, chiếu sáng rạng rỡ...

Bình Luận (0)
Comment