"Bất Bại Kiếm Tôn, em gái ngươi, hôm nay lão tử theo ngươi đại chiến ba trăm hiệp, có gan đừng chạy!"
"Bất Bại Kiếm Tôn, tên chó chết, ngươi hại lão tử hôm nay phải chết thảm ở chỗ này, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Bất Bại Kiếm Tôn, hôm nay lão tử cùng ngươi không chết không thôi, muốn lấy đầu ngươi làm cái bô, để mạng lại đi!"
...
Biết kết cục pháo hôi của mình, bọn họ chẳng thèm để ý đến tính mạng, trước khi chết chửi cho đã rồi tính sau.
Bình thường không phải Bất Bại Kiếm Tôn ngươi trâu bò lắm sao, không phải thiên hạ vô địch à? Không ai dám làm trái ý ngươi. Nhưng bây giờ lão tử đều phải chết, muốn mắng thế nào thì mắng thế ấy, ngươi ngăn được sao?
Kết quả nhìn thấy một mảnh đen kịt hô lớn, biển người như mưa giông gió bão bao trùm tới, ngươi một câu ta một câu, hùng hùng hổ hổ, tranh giành làm anh hùng hảo hán, rống to mắng chửi.
Ngôn ngữ ô uế truyền đến tai Bất Bại Kiếm Tôn cùng mấy vị Kiếm Vương, khiến mấy nhân vật cao cao tại thượng, trong nháy mắt nghe mà mắt trợn tròn.
Đám gia hoả này đến tột cùng là ai, thật có gan, tổ đội đến chửi bóng chửi gió. Ngay cả cao tầng bốn châu gặp lão tổ tông cũng tỏ vẻ thấp kém, không dám nói năng cuồng vọng, đám tiểu lâu la này lại không biết tốt xấu, há miệng ngậm miệng cũng không có một câu sạch sẽ, thật sự là không muốn sống mà.
Thế nhưng bọn họ làm sao biết, đám người này vốn không muốn sống. Một đám ngay cả mạng cũng không muốn, ngươi lấy gì hù bọn họ?
Ầm !
Bách Lý Ngự Thiên mạnh mẽ bước lên, đạp trên bụi mù khom người chắp tay nói: "Lão tổ tông, để thuộc hạ đi lên chiếu cố bọn họ một chút, để bọn họ phải hối hận vì sự cuồng vọng của bản thân."
"Không!"
Bỗng dưng khoát tay, ánh mắt Bách Lý Ngự Thiên trở nên băng lãnh, chậm rãi lắc lắc đầu: "Bọn họ mở miệng mắng là lão phu, như vậy mạng của bọn họ phải do lão phu gặt lấy. Hừ, thật là một đám không biết sâu cạn, ngay cả lão phu cũng dám nhục mạ, để bọn họ nếm thử, làm như vậy sẽ có hậu quả gì!"
Vừa dứt lời, tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên lập tức ngưng tụ, Phách Thiên Kiếm trong tay bỗng nhiên tản mát ra lôi mang sáng chói, toàn bộ bầu trời biến thành sấm sét màu tím.
Một lúc sau, hắn nâng kiếm chỉa về phía mấy chục ngàn người dang chạy về phía mình, hung hăng quét qua, hét lớn: "Hừ, các ngươi nghĩ đám các ngươi là tên họ Trác hay Hải Yêu, lại dám khiêu khích lão phu, quả thực không biết trời cao đất rộng!"
Ầm ầm!
Một kiếm vung lên, thiên địa sụp đổ!
Chỉ thấy một đạo kiếm khí màu tím như mũi tên rời cung, vèo một tiếng liền xẹt qua trước mặt mọi người. Nơi tiếng sét theo kiếm mang đi qua, nhất thời cuốn những người cuồng ngạo này vào trong biển sấm sét, trong nháy mắt, tiếng gào rú thê thảm vang lên, toàn bộ hóa thành mây khói, biến mất không thấy tăm tích.
Chờ khi bụi mù tán đi, đưa mắt nhìn qua, trên đất đã hoàn toàn biến thành một vùng cháy đen, ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không thể tìm thấy.
Chỉ một chiêu mà thôi, mấy chục ngàn cao thủ phút chốc vẫn diệt. Cao thủ đệ nhất năm châu Bất Bại Kiếm Tôn, trước mặt Phong Thiên Hải Ngao tuy yếu nhưng trước mặt tu giả Phàm giai, lại tồn tại như một vị thần, ai có thể là đối thủ kiếm phong?
"Lão tổ tông thần công cái thế, đệ nhất thiên hạ thật đúng với danh quy, ha ha ha..." Thấy tình cảnh này, Bách Lý Ngự Vân vội vàng chắp tay, kịp thời vuốt mông ngựa.
Thế nhưng lời này nếu lúc trước hắn nói còn hữu dụng, bởi vì khi đó, Bất Bại Kiếm Tôn thật cho rằng bản thân là thiên hạ vô địch. Nhưng bây giờ, ngay cả rắm dùng đều không có. Sau khi nhìn thấy Hải Yêu và Trác Phàm chiến một trận, Bách Lý Ngự Vân lại vuốt mông ngựa trần trụi như thấy, vang vào trong tai Bất Bại Kiếm Tôn, chẳng khác nào lời sỉ nhục, ngươi nói mát sao?
Ba!
Vung tay tát một cái vang dội, Bách Lý Ngự Vân nhanh chóng bị đập bay ra ngoài trăm thước, phun ra một miệng máu đỏ thẫm. Khi đứng dậy, nhìn về phía lão tổ tông vẫn mờ mịt không hiểu, không biết chính mình sai ở chỗ nào.
Khụ khụ khục...
Bách Lý Ngự Thiên ho khan vài tiếng, lại ho ra một ngụm máu, giơ máu trong tay cho hắn nhìn, sắc mặt giận dữ: "Đây chính là thần công cái thế, đệ nhất thiên hạ mà ngươi nói sao? Ta nhổ vào! Con mắt ngươi mù à, ngươi không thấy Hải Yêu cường đại thế nào sao? Lão phu làm gì được tính là đệ nhất thiên hạ?"
"Dạ, lão tổ tông, lão Hải Yêu là quái vật, trong nhân loại ngài vẫn là..."
"Đánh rắm, đệ nhất thiên hạ có chia người cùng quái vật sao? Vậy vì sao Trác Phàm có thể khiến Hải Yêu trọng thương còn lão phu lại không thể? Hừ!" Hung hăng vung tay lên, Bất Bại Kiếm Tôn liếc nhìn hắn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Lão phu chỉ muốn đối thủ có thể chiến một trận, không cần loại người ở bên cạnh vỗ mông ngựa, hiểu chưa?"
"Vâng, lão tổ tông!"
Mọi người gật đầu vâng dạ, khom người đáp, câm như hến. Bách Lý Ngự Vân cũng vội cúi đầu, biểu thị đã hiểu, không dám nói thêm một câu.
Khụ khụ khục...
Nhìn bọn bọ thật sâu, Bất Bại Kiếm Tôn lần nữa che miệng ho khan. Khi ở Băng Ngọc Sơn, bị Hải Ngao đóng băng cùng Long Tức Đan của Trác Phàm tác động đến, hắn trọng thương sáu thành, mỗi một lần vận công đều sẽ tăng thêm thương thế, một kiếm vừa rồi lại khiến hắn nội thương càng nặng.
Có điều hắn cũng không lo lắng, chỉ đối phó với một đám nhỏ mà thôi, hắn cũng không cần vận dụng chân lực, cho dù dẫn động thương thế tăng thêm một chút cũng không sao.
Thế nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện, hắn sai!
Đám tiểu lâu vừa rồi bên trong ngàn vạn tiểu lâu la mà thôi. Tuy một kiếm của hắn cũng có thể diệt hết một nhóm, nhưng hắn có thể huy động được mấy kiếm?
Vèo vèo vèo...
Tiếng xé gió vang lên liên tục, tiếng kêu gào lại xuất hiện: "Bất Bại Kiếm Tôn, có gan đến chiến một trận, nhát gan rùa đen rút đầu, gia gia ở chỗ này đợi ngươi!"
"Bất Bại Kiếm Tôn, tự xưng bất bại, chỉ là vuốt mông ngựa thôi, thiên hạ chỉ có mình ngươi à, thật không biết xấu hổ!"
"Bất Bại Kiếm Tôn, bất bại chỗ nào, lừa mình dối người, muốn sống, gia gia ở chỗ này đợi ngươi chui vào đũng quần đây, ha ha ha..."
...
Thân thể Bất Bại Kiếm Tôn run lên, hắn vô cùng phẫn nộ, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, lại thấy một nhóm lớn tiếng kêu gào, không sợ chết vọt về phía hắn, dùng những lời nói nhục mạ càng lúc càng khó nghe.
"Một đám không sợ chết, thế mà còn dám tiến lên chịu chết... Khụ khụ khục..."
Tức giận đến toàn thân run rẩy, Bất Bại Kiếm Tôn cắn thật chặt răng, Phách Thiên Kiếm trong tay vung lên, muốn lần nữa vung kiếm, thế nhưng không đợi hắn huy động, thân thể lắc một cái, nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ thẫm.
Thấy cảnh này, bốn vị Kiếm Vương tiến lên phía trước đỡ lấy hắn, vội vàng nói: "Lão tổ tông..."
Bách Lý Ngự Vân chạy lên trước, xung phong nhận việc nói: "Lão tổ tông, những thứ kiến hôi này không cần ngài tự mình xuất thủ? Giao cho thủ hạ, để thủ hạ chiếu cố bọn họ!"
"Ngươi lăn, bọn họ tìm lão phu, lão phu không ra mặt, chẳng phải đúng như lời bọn họ nói sao?" Hung hăng đẩy cánh tay Bách Lý Ngự Vân ra, hai mắt Bách Lý Ngự Thiên đỏ thẫm, hung hăng vung Phách Thiên Kiếm lên, lại một đạo hồng mang bay đi, tiếng ầm ầm vang lên, lại mấy chục ngàn khí tức nhân sinh bị xóa sổ không còn tăm tích.
Có điều bản thân hắn lại lần nữa phun ra một miệng máu đỏ thẫm, thâm thể run rẩy, dường như bị thương còn nặng thêm. Mọi người nhìn thấy, vội vàng đỡ lấy, ánh mắt vô cùng lo lắng.
"Lão tổ tông..."
"Đội tiếp theo, tiến lên!"
Một nơi khác, bên ngoài Hải Minh Tông, nhìn thấy tử lôi nổ tung, tinh mang trong mắt Lãnh Vô Thường lóe lên, chỉ về phía mấy chục ngàn người, bình tĩnh nói: "Nhớ kỹ, lần này các ngươi đi vào rất có khả năng cũng không thể ra ngoài được nữa, nhưng tuyệt đối đừng quên phải khiêu khích lão quái kia kia. Hắn là người tâm khí cao ngạo, lại xem thường các ngươi, chỉ cần các ngươi khiêu khích, hắn sẽ toàn lực ứng phó. Tuy nhiên lần này các ngươi có khả năng không thể trở ra, nhưng các ngươi vì đội ngũ đằng sau tranh thủ sinh cơ. Khi lão quái vật hao tổn khí lực càng nhiều, đội ngũ đằng sau có cơ hội càng lớn. Nói như vậy, có lẽ huynh đệ các ngươi còn có cơ hội sống, lần hy sinh này của các ngươi, tuyệt không uổng phí!"
Rống!
Một tiếng rống to, mọi người một lần nữa bước lên, phóng về phía trước.
Thấy tình cảnh này, một lão giả tán thưởng đến bên cạnh hắn, khẽ gật đầu: "Sớm nghe Song Long Chí Tôn nói, Tây Châu Lạc gia nhân tài đông đúc, quả nhiên danh bất hư truyền. Lãnh tiên sinh đa mưu túc trí, đem nhân mã hai châu, đệ tử các tông xáo trộn phân phối, mỗi đội ngũ phía sau đều có người thân bằng hữu, vì lưu lại đường sống cho bọn họ, không xuất lực cũng khó, ha ha ha..."
"Làm gì có, chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi."
Khẽ gật đầu, Lãnh Vô Thường cười nhạt lên tiếng nói: "Mà lần này đối phó với Bất Bại Kiếm Tôn, căn bản dùng chiến thuật tiêu hao người, không cần sự phối hợp, không cần người quen hợp tác, an bài như vậy là tốt nhất!"
"Lãnh tiên sinh nói cực phải, như vậy tại hạ lại chuẩn bị đội nhân mã tiếp theo, cáo từ!"
"Lộc chấp sự đi mạnh khỏe!"
Hơi khom người một chút, Lãnh Vô Thường đưa mắt nhìn lão giả kia rời đi, nhưng rất nhanh, bóng lưng biến mất, sắc mặt Lãnh Vô Thường bỗng trở nên băng lãnh, khóe miệng khinh thường nói: "Hừ, lấy mạng người khác cũng cố vị trí của mình lại không có chút nào tiếc rẻ, cao tầng bốn châu..."
"Thế nào, Lãnh tiên sinh đối với người bỉ ổi như vậy cũng chướng mắt sao?" Thế mà, đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Thân thể Lãnh Vô Thường chấn động, quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, liền cười một tiếng, vội nói: "Ta tưởng là ai, thì ra là Sương Nhi cô nương. Làm sao, với bản tính trách trời thương dân của cô nương sao lại tới chiến trường tàn khốc này?"
"Nếu là chiến tranh, chỗ nào cũng tàn khốc!"
Bất đắc dĩ thở dài, Sương Nhi bật cười lắc đầu: "Nói ra, ta còn phải cảm tạ diệu kế của Lãnh tiên sinh đã giảm thiểu tạo sát nghiệt. Mệnh lệnh của Trác đại ca là hợp sức mạnh hai châu, vây quét Bất Bại Kiếm Tôn, nhưng không có quá trình cụ thể. Lãnh tiên sinh có thể tổ chức hữu hiệu như vậy xem như có thể khiến cho lực lượng vây quét rạng rỡ hơn không ít. Mỗi một đoàn người đều mở miệng khiêu khích Bất Bại Kiếm Tôn, với tính khí của hắn, nhất định tức giận sôi sục, cứ như vậy, sức mạnh của hắn sẽ tiêu hao rất lớn, như vậy chúng ta cũng có thể rất nhanh bắt lấy hắn, giảm bớt thương vong!"
Khẽ gật đầu, Lãnh Vô Thường cũng tán đồng, nhưng vẻ mặt cười khổ: "Gia chủ phái lão phu đến giúp đỡ tổ chức, cũng là ý tứ này, chỉ sợ không đúng ý của Trác quản gia."
"Là thế nào?"
"Cô nương cảm thấy nếu Trác quản thật sự muốn đối phó Bất Bại Kiếm Tôn, thực sự không có biện pháp an bài cụ thể nào sao?" Trong mắt lóe lên tinh mang, Lãnh Vô Thường bình tĩnh nói: " Ý của Trác quản gia là muốn hai bên lưỡng bại câu thương."