Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1742 - Chương 1748: Lên Lên Lên

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1748: Lên lên lên

Thân thể nhịn không được run lên, Sương Nhi không thể tin nhìn về phía hắn: "Chuyện này. . . Không thể nào, Trác đại ca không phải là tổng nguyên soái của bốn châu sao? Tại sao lại muốn..."

"Nói là nguyên soái của bốn châu nhưng không phải là bổ nhiệm lâm thời sao? Nói câu không dễ nghe, chính là lợi dụng."

Trong mắt lóe lên tinh mang, Lãnh Vô Thường nghiêm túc nói: "Chim hết rồi cung tên xếp xó; thỏ chết rồi chó bị phanh thây. Hiện tại chiến sự năm châu căng thẳng, cao tầng bốn châu không có cách nào, mới mời Trác quản gia rời núi, thống lĩnh toàn cục. Nhưng nếu sau này khi chiến tranh kết thúc, tổng Nguyên soái bốn châu để lại làm quái gì? Bốn châu vẫn là bốn châu ban đầu nhưng Trác quản gia, vẫn là Trách quản gia ban đầu sao? Hung hiểm trong này với trí tuệ của Trác quản gia sao có thể không nhìn thấu sao?"

"Hơn nữa, trò chơi này của Trác quản gia, mặc dù dùng diệu cục Trực Đảo Hoàng Long, có thể tan rã đại thế Trung Châu nhưng cùng lúc chiến lực của bốn châu cũng hao tổn, sẽ bị tan rã. Cái gọi là ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Trác quản gia chưởng khống toàn cục, vì ai mưu đồ? Điều này kích thích suy nghĩ!"

Tay vuốt chòm râu, khóe miệng Lãnh Vô Thường nở nụ cười thần bí, chậm rãi bước đi, nhẹ than: "Thật không biết sau này gặp Trác quản gia, biết lão phu hóa giải thế cục lưỡng bại câu thương này, hắn có đánh lão phu tơi bời không? Haizz, đến lúc đó đẩy cho gia chủ, ai bảo Lạc gia chúng ta trách trời thương dân, ngươi nói đúng không, ha ha ha..."

Nhìn bóng lưng cao thâm của hắn, Sương Nhi khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, cũng mỉm cười lắc đầu.

Cái tên xấu xa này, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, không biết vì thiên hạ lo lắng nhiều một chút.

Rầm rầm rầm!

Một nơi khác, Bất Bại Kiếm Tôn không ngừng thảo phạt đại quân xông lên, kiếm trong tay vung trảm liên tục, đưa bọn hắn vào địa ngục, nhưng đều vô dụng.

Những người này giống như điên không sợ chết, chết hết nhóm này, nhóm khác lại xông lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên, cuồn cuộn không dứt. Bất Bại Kiếm Tôn chém đến mỏi tay, nhưng vẫn không ngăn được những tử sĩ này.

Bốn vị Kiếm Vương nhìn đến hai mắt trợn tròn. Như người ta nói giết gà dọa khỉ, thì bọn họ xuất thủ, chấn nhiếp một chút, những tu giả bình thường nhát gan sẽ không dám tiến thêm một bước, nhưng bây giờ lại đến nhiều đợt như vậy, đợt nào cũng hung hãn không sợ chết, giống như xếp hàng đoạt Linh đan, tranh nhau chen lấn xông về trước.

Điều này làm mấy vị này Kiếm Vương có một loại cảm giác không hiểu, không biết mấy người Bắc Châu này làm sao, điên rồi à?

Thế nhưng bọn họ làm sao biết, không phải những người này điên, mà kế sách này do Trác Phàm đưa ra, muốn thắng lợi phải đắp lên từ xác chết. Mà bọn họ, cũng là bậc thang để bước lên thắng lợi.

Có lúc con người không phải sợ chết, mà chính là sợ chết không đáng.

Trước kia Kiếm Vương quá mức cường đại, coi như có chết, bọn họ cũng không đả thương được sợi lông của người ta, cho nên bọn họ không dám xông về trước. Nhưng bây giờ, Trác Phàm cho ra đáp án, với chiến lực gần trăm triệu người, sẽ mài chết được Bất Bại Kiếm Tôn.

Cứ như vậy, tâm tình của mọi người không giống nhau, cái chết của bọn họ có giá trị, họ có thể lấy được đầu của Bất Bại Kiếm Tôn và mấy vị Kiếm Vương, cộng với cách phân chia đánh vì người thân của Lãnh Vô Thường, như một cách tăng thêm giá trị cho sự hy sinh của bọn họ.

Ngươi càng tiêu hao sức cho bầy quấy vật này càng nhiều thì người thân của ngươi càng an toàn, nói không chừng, còn có thể lấy được đầu lập công.

Những lời như thế khiến bọn họ còn có niềm tin thắng lợi, trở thành sĩ tử hung hãn không sợ chết.

Ầm.

Lại một nhóm tử sĩ ngã xuống, Bất Bại Kiếm Tôn cũng đã mệt đến sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, thỉnh thoảng phun ra hai ba ngụm máu đỏ thẫm, thương thế càng nặng thêm.

"Lão tổ tông, ngài nghỉ ngơi trước, để Ngự Vũ lên!"

Lúc này, Bách Lý Ngự Vũ đến bên cạnh hắn, bước lên trước. Bởi vì đã hết sức, lần này hắn không còn bướng bỉnh, theo bậc thang liền lui ra, được ba vị Kiếm Vương nâng đỡ, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Mà những tử sĩ mới lên, do Bách Lý Ngự Vũ xuất thủ kết thúc. Tuy vậy bọn họ vẫn không ngừng khiêu khích Bất Bại Kiếm Tôn, nhưng bây giờ lão già này đã không tiếp tục tiêu hao khí lực với bọn hắn, làm như không nghe thấy, điều tức liệu thương.

Lãnh Vô Thường nhìn thấy Bách Lý Ngự Thiên lui ra, đến Kiếm Vương xuất hiện, hắn nhanh chóng quyết định, điều từ một đội thành năm đội, gia tăng áp lực cho bọn họ. Mà những công kích kia, từ bốn phương tám hướng đánh tới chỗ Bất Bại Kiếm Tôn.

Bách Lý Ngự Vũ phải che chở cho lão tổ tông, nhất thời luống cuống tay chân, càng thêm mỏi mệt.

Không có cách nào, ba vị Kiếm Vương nhìn thấy cũng xông lên, thế nhưng thân thể bọn họ còn bị thương nặng, đối phó mười mấy phát vẫn được, phút chốc đối phó trên trăm phát, thì thương thế bọn hắn nhanh chóng tăng lên, khó có thể chèo chống.

May mà trong lúc nguy cấp, Bách Lý Ngự Lôi mang theo Thái Tử Bách Lý Cảnh Thiên cũng chạy tới nơi này, giúp đỡ chống cự.

Tuy nhiên trong tình cảnh Bách Lý Ngự Thiên trọng thương, hai vị Kiếm Vương bình thường, ba vị Kiếm Vương trọng thượng mà đối mặt với chiến lực hợp kích của hai châu với trên trăm triệu nhân mã sĩ tử luân phiên tấn công, cũng có chút lực bất tòng tâm.

Tuy nói những tử sĩ này không đả thương được bọn họ, nhưng không ngừng làm hao mòn, khiến nguyên lực bọn họ tiêu hao rất lớn, một ngày, hai ngày, ba ngày... Một lúc sau, bọn họ bắt đầu choáng váng hoa mắt, dường như nguyên lực bị khô kiệt.

Thế nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ tiêu diệt ba mươi triệu tử sĩ, đằng sau còn có gấp ba nhân mã chờ.

Hoàn toàn không biết số lượng nhiều như vậy, mấy người Kiếm Tôn Kiếm Vương đối mặt với viễn cảnh không thể giết hết đối thủ, cuối cùng cũng rơi vào hiểm cảnh gian nan nhất.

Không chỉ sức lực cạn kiệt ngay cả tinh thần cũng suy yếu không ít!

"Bách Lý Kinh Vĩ đáng chết, không phải ngươi nói lập tức có thể đột phá biên cảnh Bắc Châu, trợ giúp chúng ta sao? Làm sao chúng ta cảm giác tất cả chiến lực Bắc Châu đều tụ tập đến nơi này, ngươi chết ở đâu rồi?"

Ngửa mặt lên trời gào thét, Bách Lý Ngự Vũ ngăn không được phẫn nộ, hung hăng cắn chặt hàm răng. Những Kiếm Vương còn lại cũng phẫn hận, hai tay nắm chặt, hai mắt đỏ bừng.

Bọn họ vẫn luôn tin tưởng mưu đồ của Bách Lý Kinh Vĩ, nhưng lần này, chẳng biết tại sao lại rơi vào tử cảnh như vậy. Bách Lý Kinh Vĩ bố trí kế hoạch liên kích bốn châu, không biết đã xảy ra rắc rối gì rồi.

Trong lòng mọi người hò hét, ánh mắt mê mang, thế nhưng bọn họ lại làm sao biết, trong lòng bọn họ vội vàng nhưng Bách Lý Kinh Vĩ lại vội hơn bọn họ nhiều.

"Lên, lên, lên, nhất định xông qua biên cảnh, xé mở lỗ hổng Bắc Châu không tiếc bất cứ giá nào!"

Khu vực biên cảnh Bắc Châu, hai mắt Bách Lý Kinh Vĩ đỏ thẫm, toàn thân run rẩy, chỉ chỗ chiến trường khói lửa mà gào thét, răng bị nghiến như sắp vỡ vụn.

Trác Phàm, tên vương bát đản nhà ngươi, không ngờ lại đưa ra kế độc ác như vậy, phá hủy con đường sau này của bản tướng, bản tướng tuyệt đối không để ngươi yên.

Không biết mấy người lão tổ tông thế nào rồi. Sáu ngày... Bị vây nhốt sáu ngày, với chiến lực gần trăm triệu người, còn có ba thanh kiếm thần, lão tổ tông không sao chứ.

Vừa nghĩ đến đây, hai mắt Bách Lý Kinh Vĩ đỏ bừng, rống to liên tục: "Lên, không tiếc bất cứ giá nào, tiến lên cho bản tướng, em gái ngươi, đám phế vật này!"

Hống!

Theo tiếng nói hắn truyền vang, một tiếng long ngâm vang vọng chân trời, Đan Thanh Sinh tay chỉ trời không, bổ một kiếm xuống phía dưới, ầm vang lên, mấy trăm cao thủ Quy Nguyên hậu kỳ kêu rên một tiếng, trong nháy mắt mất đi sự sống, cửa thành liên tục rung chuyển, khó có thể duy trì.

Đinh đinh đinh!

Từng tiếng đàn êm tai vang vọng trong mỗi góc chiến trường, nhưng rất nhanh tiếng đàn này đột nhiên biến mất, lập tức hóa thành bảy đạo kiếm khí dị sắc, hung hăng bay về phía mọi người, soạt một tiếng, trong nháy mắt có mấy trăm cao thủ bị cắt chia năm xẻ bảy, máu thịt be bét, đã chết rồi.

Tiếp đó, tiếng đàn lần nữa vang lên, nam tử mặc áo trắng vẫn yên tĩnh đánh đàn trên chiến trường, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.

"Là Cầm Sắt Kiếm Vương, cẩn thận với Thất Âm Vô Hình Kiếm của hắn!" Một tên cung phụng Bắc Châu nhận ra hét to một tiếng, thế nhưng lời còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt nổ thành mảnh vỡ, huyết nhục văng tung tóe.

Thượng Quan Phi Vân đứng trên không trung, thu hồi kiếm chỉ, lạnh lùng nhìn hết thảy phía dưới, hừ hừ nói: "Phía trên chiến trường này có bốn vị Kiếm Vương, chỉ cẩn thận một mình Cầm Sắt Kiếm Vương sao? Ba chúng ta không phải là người sao?"

"Thì đúng vậy, cái tên Cầm Sắt Kiếm Vương này rêu rao quá thể, trên chiến trường mà đàn cái gì."

Lúc này, Tửu Kiếm Tiên cũng nhếch miệng cười một tiếng, đến trước mặt Thượng Quan Phi Vân, cười hắc hắc nói: "Có phải chúng ta cũng nên phô trương sự xuất sắc của mình không, nếu không danh tiếng đều bị tên đánh đàn cướp đi, đến lúc đó Bách Lý thừa tướng trách tội xuống, lại nói chúng ta không tận lực. Dù sao sau này lão phu cũng không muốn hắn đuổi theo lão phu lải nhải không ngừng, ha ha ha..."

Cười to một tiếng, Tửu Kiếm Tiên liền phun ra một ngụm rượu, sau đó ánh mắt ngưng tụ, chỉ xuống phía dưới, ầm một tiếng. Toàn bộ hớp rượu biến thành biển lửa vàng rực, hóa thành từng đạo kiếm vũ, quét ngang hết thẩy, trong nháy mắt liền diệt sát gần ngàn cao thủ.

Thấy cảnh này, Thượng Quan Phi Vân cũng có chút hồi hộp, thở dài: "Tửu Kiếm Tiên, ngươi đã lĩnh hội Nam Châu Phần Thiên Kiếm rồi, quả nhiên giết người dùng lửa vẫn dễ dàng hơn!"

"Haizzz, chuyện cũ không dám nhớ lại."

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tửu Kiếm Tiên nhịn không được thở dài: "Năm đó ta cùng Mộ Dung Liệt lấy rượu luận giao, cũng xem như hảo hữu tri giao. Hắn rất hào phóng để lão phu lĩnh hội Phần Thiên Kiếm một năm, mới có công phu của lão phu hôm nay. Nhưng không nghĩ tới, vật đổi sao dời, không biết bây giờ hắn còn tặng rượu ngon cho ta không!"

"Hừ,...Chờ ngươi lấy được Nam Châu, rượu nhà hắn không phải đều là của ngươi sao?"

"Haizzz, hảo hữu tặng rượu khác cường đạo trộm rượu, cái này còn có ý nghĩa gì chứ?" Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trong mắt Tửu Kiếm Tiên có chút lo lắng, ưu thương.

Đến lúc này rồi, nhìn thấy hai đại Kiếm Vương còn đứng trong mây trò chuyện không đâu, Bách Lý Kinh Vĩ nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ lấy bọn họ rống to: "Thượng Quan Phi Vân, Tửu Kiếm Tiên, bản tướng bảo các ngươi tới đây hội tụ à, còn không đánh cho ta?"

"Được, lại bị tiểu tử này giật tóc, phiền chết đi được!" Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Tửu Kiếm Tiên thở dài, phóng về phía biên cảnh Bắc Châu.

Thượng Quan Phi Vân thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Bách Lý Kinh Vĩ tức giận thở hổn hển, thân thể phát run.

Đám Kiếm Vương ngoại tính này quả nhiên không đáng tin cậy, không tên nào thật tâm cả! Đáng chết, làm sao bây giờ, đã nhiều ngày như vậy, lão tổ tông...

"Thừa Tướng đại nhân, bên kia truyền tin!"

Lúc này, một tên lính liên lạc nhất thời đến trước mặt hắn, khom người cúi đầu.

Vội vàng lấy ngọc giản, Bách Lý Kinh Vĩ gấp đến không kịp chờ đợi, trong thời khắc nguy cấp còn có tin gì chứ?

Nhưng rất nhanh, thân thể hắn liền chấn động, trước mắt sáng lên.

Không ngờ tiểu tử kia mất tích, vậy thống lĩnh bốn châu không còn sao? Cơ hội tốt...

Bình Luận (0)
Comment