Lạc Tư Phàm cầm thanh trường kiếm màu xanh trong tay không ngừng vuốt vuốt, đầy mặt nghi hoặc, nhìn về phía hai người còn lại hỏi: "Các ngươi nói xem... Vị tiền bối kia đến cùng là ai, có ngọn nguồn gì với Lạc Minh chúng ta?"
Long Kiếm Sơn thản nhiên nói: "Có thể có ngọn nguồn cái gì, ta nghĩ là lúc trước từng lăn lộn ở Thiên Vũ, không sống được nữa mới chạy đến đây, ỷ vào mình hơi lớn tuổi chút, biết nhiều chuyện hơn chúng ta mà thôi. Một Thiên Huyền cảnh mà thôi, có thể liên quan gì với Lạc Minh chúng? Hừ, buồn cười!"
"Nhưng vẫn khó chắc được!" Tạ Niệm Dương nghiêm túc nói: "Ta có thể chưa bao giờ thấy có Thiên Huyền cảnh nào có thể luyện chế Linh binh thập nhị phẩm, hơn nữa còn là hoàn mỹ như vậy. Dù thủ pháp của hắn có tinh diệu đến mấy, tâm cảnh trầm ổn đi nữa, công lực không đủ, cũng không thể nào làm được loại chuyện này. Trong này, nhất định có điều kỳ quặc!"
"Có kỳ quặc cái méo, hắn chỉ là Thiên Huyền cảnh, chúng ta rõ như ban ngày, vừa rồi một chưởng đẩy chúng ta ra, ta thấy chỉ là thừa dịp chúng ta không phòng bị, đánh lén đắc thủ. Nếu không, chút thực lực như này, há có thể động đến một cọng tóc gáy của chúng ta? Mà lại, chính hắn nói cũng, mình ngộ kiếm đạo trăm năm, nên đã chậm trễ, đúng không? Ta muốn nói là, ngộ đạo là chuyện của những tuyệt đỉnh cao thủ, chẳng có liên hệ gì với hắn, trong Lạc Minh chúng ta, trừ mấy vị cung phụng như Lệ lão, Thù Lão, có người nào ngộ đạo không phải đều đang cố gắng đề cao thực lực?"
"Tuy nói như thế, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Manh Kiếm Sư này mang đến cảm giác thần bí, thâm bất khả trắc!" Nghe Long Kiếm Sơn nói thế, Tạ Niệm Dương vẫn nhíu mày lại, lòng nghi ngờ.
Long Kiếm Sơn bất đắc dĩ trợn mắt một cái, khinh thường nói: "Có cái gì mà thâm bất khả trắc, hắn chính là trang bức cho chúng ta nhìn, ta không tin, một tên tu giả trăm năm vẫn là Thiên Huyền cảnh, có thể thâm sâu đến mức nào"
Lời vừa nói ra, hai người Lạc Tư Phàm liếc nhìn nhau, bừng tỉnh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đúng vậy, một Thiên Huyền cảnh, thật rất khó có quan hệ gì với các đại nhân vật.
Đúng lúc này, cuồng phong gào thét, một tiếng kêu gào tà dị đột nhiên vang vọng cả không gian: "Ha ha ha... Linh binh thập nhị phẩm, mà lại là cực phẩm, lần này lão phu đi ra ngoài săn bắn, thật đúng là vận may phủ đầu mà!"
Ngay sau đó, một lão giả đầu hói bỗng nhiên loé lên một cái, xuất hiện trước mặt ba người, cười lớn một tiếng, chỉ Trường Thanh kiếm nói: "Tiểu cô nương, thật lớn mật, cầm Linh binh thập nhị phẩm thì dám rêu rao khắp nơi, thật sự là không coi ác đồ trong thiên hạ ra gì. Thức thời thì giao kiếm ra, nếu không, hừ hừ..."
Lạc Tư Phàm hốt hoảng trợn to mắt, bị dọa đến run một cái, nàng hung hăng ôm thanh kiếm vào trong ngực, cả kinh kêu lên: "Ngươi là ai, xưng tên ra!"
Long Kiếm Sơn cũng run rẩy một cái, cảm thụ khí thế cường đại của đối phương mà không ngăn được lạnh cả người, nhưng vẫn không quên khoe khoang thân phận của mình, rống to lên: "Đúng, xưng tên ra, ngươi biết chúng ta là ai không mà dám cướp kiếm của chúng ta?"
lão giả nhếch miệng cười một tiếng, hai tay chống nạnh, tà dị nói: "Khặc khặc khặc... Lũ ranh con, nếu gia gia báo ra đại danh, ta sợ sẽ hù chết các ngươi mất. Nghe kỹ đây, gia gia chính là Ngốc Ưng Lão Ma danh chấn Tây Châu!"
"Cái gì, ngươi chính là Ngốc Ưng Lão Ma gian dâm cướp bóc, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm?" Lạc Tư Phàm hoảng hốt kêu lên: "Nghe nói hắn phạm án tày trời vô số, chín tông hợp lực muốn bắt hắn đều không chạm nổi cái bóng của hắn, tại sao hắn lại ở xuất hiện đây!"
Tạ Niệm Dương không ngừng gật đầu, ngưng trọng nói: "Đúng vậy, nếu hắn thật sự là Ngốc Ưng Lão Ma, nghe nói thực lực hắn là Quy nguyên thất trọng cảnh. Cho dù là trong minh chúng ta, cũng ít có người so sánh được! Chuyện này... Phiền phức lớn rồi!"
"Ha ha ha... Biết lợi hại thì tốt, như vậy ngoan ngoãn giao thanh kiếm ra, thuận tiện..." Lão giả cười lớn một tiếng, trong mắt bỗng dưng lóe qua vẻ dâm tà, nhìn về phía Lạc Tư Phàm nói: "Tiểu cô nương, ngươi bồi lão già ta mấy ngày, lão già ta cam đoan không làm thương đến các ngươi, nhé :3?"
"Ngươi muốn làm gì?" Lạc Tư Phàm không khỏi lui lại sau một bước, hoảng sợ nói, Long Kiếm Sơn tuy trên đầu mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần nói: "Ngươi biết chúng ta là ai à, thế mà dám đụng đến chúng ta? Không muốn sống sao!"
"Há, vậy ta cũng có hứng thú nghe xem, các ngươi đến cùng là thần thánh phương nào, làm sao có thể hù chết lão phu đây? Ha ha ha..." Lão giả cười mỉa mai.
Long Kiếm Sơn không ngăn được run run, khẽ cắn môi quát to: "Vậy ngươi rửa sạch sẽ lỗ tai cho ta, chúng ta là người ủa Lạc Minh, vị tiểu thư này chính là hòn ngọc quý trên tay minh chủ Lạc Minh, ngươi dám động tới nàng, coi chừng bị Lạc Minh ta đuổi tận giết tuyệt!"
"Cái gì, tiểu thư Lạc Minh?" Lão giả kia giật mình kêu lên, quả thật nhìn kỹ lại Lạc Tư Phàm.
Long Kiếm Sơn nhếch miệng cười một tiếng, đắc ý nói: "Thế nào, sợ rồi sao?"
"Sợ? Sợ cái cẹc hahaha!" Lão giả ngửa mặt lên trời cười lớn, đầy khinh miệt nói: "Lạc Minh thì tính là cái gì, nhiều lắm là địa đầu xà ở Tây Châu mà thôi. Lão phu không chỉ lăn lộn ở Tây Châu, cùng lắm thì chạy đến bốn châu khác. Mà lại, Lạc Minh các ngươi có mạnh đến mấy, lại mạnh hơn Thiên Ma Điện chúng ta sao?"
Cái gì, Thiên Ma Điện? Ba người kinh hãi thốt lên, ngay sau đó sắc mặt liền trầm xuống.
Ba người trao đổi ánh mắt, Lạc Tư Phàm kinh hoảng nói: "Xong đời rồi, sao lại là Thiên Ma Điện? Ta nghe Gia Cát gia gia nói, vài chục năm nay, 5 châu xuất hiện một tổ chức thần bí, tên là Thiên Ma Điện, bí ẩn mà cường thế, trong đó cao thủ như mây, chỉ sợ ngay cả Lạc Minh chúng ta cũng không phải đối thủ, là thế lực ngầm lớn nhất 5 châu. Chỉ là bọn họ rất ẩn nấp, chẳng có chút liên hệ gì với Tây Châu chúng ta, Tây Châu không muốn đi trêu chọc đám này ma đầu. Nhưng không ngờ, Ngốc Ưng Lão Ma không chuyện ác nào không làm lại là người của Thiên Ma Điện, chúng ta chết chắc rồi!"
Hai người còn lại nghe thế cũng đều lộ ra vẻ mặt khổ sở, bất lực.
Bọn họ chỉ là những thái tử, công chúa của Lạc Minh, trước giờ luôn có thể ỷ thế hiếp người, nhưng ai mà ngờ, lần này cả cây đại thụ đằng sau đều không trấn bao vệ được bọn họ, thì chút thực lực của bọn họ sao có thể đối phó được lão ma đầu này chứ!
Vừa nghĩ đến đây, ba người thật sắp muốn khóc ra.
Hưu hưu hưu!
Lúc này, ba đạo kình phong bỗng dưng lóe qua, thân thể ba người trì trệ, không thể động đây, lão giả mang vẻ mặt dâm uế đi đến trước người bọn họ, hai tay càng không ngừng xoa xoa, gian tà cười ra tiếng: "Khặc khặc khặc... tiểu thư Lạc Minh, mặt hàng cao cấp như vậy, lão phu còn chưa từng được chơi đâu, lần này cơ hội đến rùi hí hí, được cả người cả kiếm luôn nè :3, hắc hắc hắc..."
Nói tới đây, bàn tay đen đã đưa đến trên khuôn mặt hồng nộn của Lạc Tư Phàm.
"A... Ngươi muốn làm gì?" Lạc Tư Phàm ngậm nước mắt gào lên, âm thanh phá thương khung, hai người còn lại đầy mặt phẫn nộ, rống to lên: "Dừng tay, lão dâm côn, ngươi muốn làm gì?"
"Hắc hắc hắc... Các ngươi đều gọi ta là lão dâm côn, chẳng lẽ không biết ta muốn làm gì sao :3? Đương nhiên là làm việc dâm côn nên làm, ha ha ha...". Ánh mắt Ngốc Ưng Lão Ma càng ngày càng tà mị, càng ngày càng trở nên hưng phấn.
Lạc Tư Phàm một mực gọi, sớm đã lệ rơi đầy mặt: "Không, đừng... dừng lại"
"Dừng tay, mau dừng tay, tên hỗn đản này..." Hai người kia đỏ bừng hai mắt, rống to lên. Chỉ là đáng tiếc, bọn họ làm như thế, chẳng có tác dụng gì.
Ba Thần Chiếu cảnh phải đối phó với lão ma đầu Quy Nguyên cảnh, bọn họ hiển nhiên quá yếu, chỉ có thể mặc cho người muốn làm gì thì làm :3!
Hưu... Ba! Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó một tiếng kêu rên phát ra, lão đầu kia lại chợt bị một đạo kình phong đánh bay ra ngoài, đồng thời, thân thể ba người Lạc Tư Phàm lại có thể động đậy.
Phốc! Lão giả kia phun máu, trong lòng hoảng hốt, từ dưới đất bò dậy, giận dữ quát lên: "Người nào?"
Ba người Lạc Tư Phàm cả kinh, nhanh chóng nhìn về phía đạo kình phong vừa xuất hiện, liền thấy một thiếu nữ diện mạo thanh tú, mang khăn choàng tử sắc, đang lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không có chút tình cảm nào, chính là Tước nhi.
"Là ngươi?" Na người sáng mắt lên, vừa vui vừa sợ. Vui tất nhiên là rốt cục có người tới cứu bọn họ, nhưng kinh hãi là, nữ tử này không phải nữ nhi của Manh Kiếm Sư kia sao? Làm sao nàng lại có thực lực bực này, đánh bay được cả cao thủ Quy Nguyên thất trọng ? Nàng, đến cùng lại là thần thánh phương nào?
Ba tiểu bối đã nhìn đến trợn tròn mắt, lòng đầy nghi hoặc.
Nhưng Tước nhi lại không thèm liếc bọn họ lấy một cái, chỉ lạnh lùng nhìn Ngốc Ưng Lão Ma, khẽ mở miệng: "Cút!"
Ngốc Ưng Lão Ma cười lạnh: "Hừ, tiểu cô nương xen vào việc của người khác, xem ra ngươi còn không biết lão phu là... Ách..."
Bởi vì vừa rồi Tước nhi là đánh lén, muốn quạo thêm vài câu, rồi mới động thủ. Nhưng chợt, một đạo Tử Kim lệnh bài chói mắt bị hắn thu vào tầm mắt, làm cho một trái tim của hắn không khỏi run rẩy lên, lắp bắp nói: "Ngài... Ngài là Tước..."
"Ta kêu ngươi cút, không nghe thấy sao? Hay là hôm nay ngươi chán sống rồi?" khối lệnh bài phi điểu bên hông dưới ánh nắng mà được chiếu sáng rạng rỡ, nhiệt độ trong mắt Tước nhi chợt hạ thấp đến tận cùng.
Lảo giả ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, không dám thất lễ, chỉ nơm nớp lo sợ khẽ khom người, sau đó quả thật ngoan ngoãn lui xuống, quay người lại, co cẳng chạy, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Thậm chí, ba người kia đều có thể thấy rõ, lúc hắn quay người, sau lưng thoáng chốc bị mồ hôi lạnh thẩm thấu ướt cả áo.
Điều này càng làm ba người thêm mơ hồ, quay đầu, ánh mắt nhìn Tước nhi càng đầy vẻ kỳ dị. Một câu đã đẩy lui một lão ma đầu hoành hành Tây Châu mấy chục năm không ai dám trêu chọc, nữ tử này đến cùng có lai lịch gì vậy? Cả người kia nữa, chỉ là luyện khí sư tu vi Thiên Huyền, tại sao có thể có một đứa con gái nghịch thiên như thế?
Tước nhi vẫn chẳng thèm nhìn bọn họ, thấy chuyện đã xong xuôi, liền dứt khoát xoay người rời đi.
Lạc Tư Phàm thấy vậy, liền vội vàng gọi lại: "Chờ một chút!"
"Có chuyện gì?"
"Đa tạ cô nương xuất thủ cứu giúp, đại ân đại đức, vĩnh thế không quên..."
"Được rồi, nếu không phải phụ thân có mệnh, ta cũng lười nhác quản các ngươi!" Tước nhi lạnh lùng nói: "Còn nữa, phụ thân kêu ta căn dặn các ngươi một câu, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, tài không thể lộ ra ngoài, ra ngoài đời chớ có gáy. Bởi vì các ngươi... còn chưa có tư cách này!"
Vừa nói xong, Tước nhi lắc mình một cái, biến mất, khiến ba người cả kinh trợn mắt hốc mồm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Em gái ngươi, bọn họ đi vào chỗ nào thế này, sao gặp ai cũng là tuyệt thế cao thủ vậy? Còn có Manh Kiếm Sư kia, lại là thần thánh phương nào?
Nữ nhi đều kinh khủng như vậy, người làm cha kia chẳng phải là...
Ba người nhìn nhau, hai gò má đều nóng bừng lên. Lúc trước bọn họ có phải đã quá cuồng vọng trước mặt Trác Phàm rồi hay không?
Trước cửa Lỗ Ban cầm đại phủ, móa nó...