Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1758 - Chương 1764: Đế Đô Hội Nghị

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1764: Đế đô hội nghị

"Phụ thân, ta trở về rồi đây..."

Đùng một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Tước nhi đầy mặt vui vẻ trở lại kiếm lư kia, lại bỗng dưng khẽ giật mình, sau đó lòng đầy hoan hỉ, hét to lên: "Tam ca, sao ngươi tới đây thế?"

Trác Phàm vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế trúc, nhàn nhã lắc lư, ngồi bên cạnh là Cổ Tam Thông vừa đến, cười tươi đáp: "Tước nhi, xem ngươi nói gì kia, ta là nhi tử của phụ thân, chẳng lẽ còn không cho phép ta đến phụng dưỡng phụ thân sao!"

"Thôi đi, lại lười biếng chạy tới đây chứ gì, ta còn không hiểu ngươi? Một trăm năm rồi, trừ cái xác lớn lên chút, cái gì cũng không thảy đổi!" Trác Phàm vỗ vỗ đầu hắn cười mắng.

Cổ Tam Thông trợn mắt, ngoác miệng ra, giống như không phục, Tước nhi thì bật cười khanh khách.

Trác Phàm nhìn sang Tước nhi, sắc mặt hơi nghiêm lại hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì quan trọng đâu, một thành viên của bản điện ở Tây Châu tên là Ngốc Ưng Lão Ma, bỗng nhiên chạy đến nơi này, lại chạm mặt ba tên tiểu quỷ, tài mê tâm hồn, sắc đảm ngập trời, phạm lòng tham. Đã bị ta đuổi đi, phụ thân ngời không cần phải lo lắng!"

"Ngốc Ưng Lão Ma?" Trác Phàm hơi run run, trầm ngâm một hồi mới nói: "Lão gia hỏa này danh tiếng không tốt lắm, chuyện xấu xa gì cũng dám làm, làm sao... Hắn bị người ta truy đuổi, muốn trốn đến nơi này sao?"

Tước nhi sững sờ, suy nghĩ một hồi, lại lắc đầu: "Không thể nào, chưởng quản Tây Châu luôn luôn ước thúc thủ hạ nghiêm cẩn, không dễ nổi xung đột với thế lực khác Tây Châu. Ngốc Ưng Lão Ma chạy tới đây hoàn toàn là hành vi cá nhân. Mà hắn có thực lực Quy Nguyên thất trọng, các thế lực Tây Châu đều chỉ xuất phát từ tự vệ, chỉ cần không chọc tới bọn họ, bọn họ sẽ không trêu chọc ma đầu đó, chẳng lẽ còn thực sự có người thế thiên hành đạo, đuổi giết hắn đến chân trời góc biển hay sao? Quan trọng là, thời gian gần đây Tây Châu thật không có hành động quá lớn!"

"Vậy thì thật kỳ quái, vì sao hắn lại chạy đến chỗ hẻo lánh chim không thèm ị như này? Nếu không phải tránh né, thì chính là theo dõi!" Trác Phàm lại hỏi: "Tước nhi, hắn là vì ba tiểu quỷ mà tới sao?"

"Hẳn không phải, trông bộ dáng hắn đùa đùa giỡn giỡn mà"

"Vậy hắn vì ta mà tới rồi" Trác Phàm thản nhiên cười, lắc lắc đầu nói: "Aiz, không ngờ điện chủ Thiên Ma này còn bị đệ tử bản điện theo dõi điều tra, ha ha ha... thú vị thật!"

Cổ Tam Thông trừng mắt một cái, hét lớn: "Cái gì, lại dám tra hành tung của điện chủ? Bọn chúng không muốn sống rồi, không biết quy củ sao?"

"Nếu thật là đệ tử thuần chủng của bản điện, tất nhiên không dám lỗ mãng như thế, sợ là sau lưng hắn có chủ tử khác!" Trác Phàm khoan thai lên tiếng: "Tước nhi, tiểu tam tử, lão tiểu tử kia đại khái còn chưa đi xa, đi cùng cha một chuyến, cha muốn xem xem, người nào đang muốn gặp mặt cha, ha ha ha..."

Nói rồi, Trác Phàm bước ra ngoài. Tước nhi và Cổ Tam Thông vội vã đuổi theo.

Nhưng rất nhanh, Cổ Tam Thông dường như nhớ tới cái gì đó, liền dừng chân nói: "Chờ chút, phụ thân. Trước khi đến đây, Đông thúc có nhờ ta hỏi thăm người, chừng nào thì chúng ta bắt đầu động thủ, hoàn thành bước cuối cùng!"

"Cũng. . . sắp rồi!" Trác Phàm sờ sờ lên tấm vải trắng trên hai con ngươi, cười nhạt nói...

Một phương diện khác, trong đại sảnh đế đô Hoàng thất, trên một cái bàn dài mấy chục thước, Hoàng Đế Bách Lý Kinh Thế ngồi tại vị trí đầu não, tiếp theo là thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ, ngay sau đó là Cửu Kiếm Vương, chỉ là tại vị trí cuối cùng nhất lại còn trống không một chỗ ngồi, không ai ngồi ở chỗ đó.

Mọi người cùng nhau liếc chỗ trống đó, đều thấy hơi không kiên nhẫn, Thượng Quan Phi Vân còn thở dài một hơi, thăm thẳm nói: "Aizz, còn coi mình là Thái Tử Đông Cung à, đã..."

Đạp đạp đạp... Hắn còn chưa nói xong, từng tiếng bước chân vang lên, một bóng người quen thuộc chậm rãi xuất hiện từ đằng xa.

Ba ba ba...

"Ai nha, Kiếm Vương cụt một tay, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, đúng là vật áp trục mà. Ngươi mà không xuất hiện, chúng ta sẽ sốt ruột lắm đó, ha ha ha..." Từng tiếng mỉa mai vang lên, Thượng Quan Phi Vân nhìn bóng người kia càng ngày càng tới gần, cười đầy chế nhạo. Mấy Kiếm Vương còn lại cũng mang ánh mắt xem thường, khinh thường bĩu môi. Chỉ có Hoàng Đế Bách Lý Kinh Thế không như vậy, mà sắc mặt trầm xuống, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Rốt cục, người kia tới gần ghế trống còn lại, mặt không đổi sắc ngồi xuống, biểu cảm không vui không buồn, chính là Thái Tử Gia năm đó, Bách Lý Cảnh Thiên. Chỉ là đáng tiếc, giờ hắn đã không phải mang Thái Tử chi vị, chỉ có thể trở thành Kiếm Vương thứ mười.

Đế Quốc phong hắn là Cảnh Thiên Kiếm Vương, nhưng trong âm thầm, các kiếm vương còn lại luôn thích chế nhạo hắn là Kiếm Vương Dương Quá, chỉ vì một cánh tay bị Trác Phàm thiêu hủy.

Nhìn tay áo vắng vẻ kia, trong lòng Bách Lý Kinh Thế ai thán. Bách Lý Cảnh Thiên là người có thể đảm nhiện Đế vị nhất, chỉ đáng tiếc, trên đời nào có đạo lý để một tên tàn phế làm Hoàng Đế?

Cho nên rơi vào đường cùng, mặc hắn tài hoa xuất chúng, chỉ có thể luân lạc tới chức vị Thân Vương. Vừa nghĩ đến đây, Bách Lý Kinh Thế chảy máu trong tâm, Bách Lý Kinh Vĩ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài liên tục.

Aizz, tiếc cho một mầm mống tốt...

Lúc này, Bách Lý Ngự Lôi vội ho một tiếng: "Được rồi, Cảnh Thiên Kiếm Vương đã đến, mười kiếm Vương tề tụ, chúng ta bắt đầu thôi!"

Hắn không chế nhạo Bách Lý Cảnh Thiên chút nào, mà trịnh trọng xưng hô danh hào của hắn, biểu thị có ý tôn trọng: "Như vậy Bách Lý thừa tướng, không biết hôm nay ngươi triệu tập chúng ta đến đây là vì chuyện gì?"

Nói đến chính sự, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ trở nên nặng nề, nhìn mọi người chung quanh, trầm ngâm rất lâu, mới mở miệng nói: "Bệ hạ, mười vị Kiếm Vương đại nhân, bản tướng bất tài, trăm năm trước phán đoán sai lầm, làm cho gian nhân đạt được mục đích, khiến Đế Quốc bị rung chuyển cả trăm năm, thực sự hổ thẹn. Chỉ là tốt xấu gì thì qua trăm năm chỉnh đốn, Đế Quốc đã trở lại sự ổn định. Quân lực đại thịnh, dân giàu nước mạnh. Chỉ là... một nguy cơ càng lớn lại đã bị chôn xuống, mức độ nghiêm trọng, có thể khiến Đế Quốc ta hủy diệt trong khoảnh khắc!"

Mọi người cùng nhau run lên, đều hết sức tập trung nhìn hắn, chờ hắn nói đoạn dưới!

"Không biết các vị có còn nhớ đến, trăm năm trước 5 châu đại chiến, xuất hiện một nhân vật tài năng xuất chúng, hắn, chính là làm cho chúng ta thất bại thảm hại, khiến toàn bộ Bách Lý gia tộc chúng ta mất mặt với cả thiên hạ!"

"Trác Phàm!" Bách Lý Cảnh Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên ><, nắm đấm cũng nắm chặt lại. Những người khác thì sắc mặt phức tạp, nhắc đến cái tên này, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bách Lý Kinh Vĩ đạm mạc gật đầu: "Không sai, chính là nam nhân văn võ kỳ tuyệt đó, làm đại quốc mênh mông của chúng ta từng lần từng lần đại bại, phút chốc rơi vào trăm năm rung chuyển. Mong muốn nhất thống 5 châu của chúng ta từ đó bị mắc cạn. Nói thật, làm đối thủ của hắn, hắn thật là khiến cho ta mười phần kính nể, người này là người duy nhất mà bản tướng bình sinh nhìn không thấu. May mà trong lần đại chiến kia hắn bị cuốn vào miệng lớn của Hải Yêu, bị Hải Yêu làm thịt. Với tư cách là đối thủ, mặc dù ta có tiếc hận, nhưng đồng thời cảm thấy rất may mắn, nam nhân đáng sợ đó rốt cục chết cdm nó rồi!"

Nghe được lời này, mọi người cùng nhau gật đầu, thổn thức không ngừng, có người còn lộ ra vẻ thương tiếc.

"Có điều, dù tên nam nhân như Ma quỷ này đã chết, nhưng thứ độc hại mà hắn để lại vẫn khiến cho chúng ta mệt mỏi, nhiễu loạn đại nghiệp đế quốc chúng ta!"

Ngay sau đó, trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ lóe lên tinh mang, hét: "Còn nhớ hắn từng nói hắn xuất thân từ nơi nào không?"

"Thiên Ma Sơn!" Bách Lý Ngự Vân lên tiếng.

Bách Lý Kinh Vĩ gật đầu, tiếp tục nói: "Không sai, chính là Thiên Ma Sơn, năm đó chính miệng hắn nói đến một tông môn thần bí, thật giả thế nào, chúng ta còn chưa xác định được, nhưng ảnh hưởng ác liệt mà nói mang tới lại rõ như ban ngày, trăm năm này, mấy thằng oắt con giả danh Thiên Ma Sơn lừa bịp liên tiếp xuất hiện, như cái gì mà Thiên Ma Môn, Thiên Ma đảo, Thiên Ma Tông, Thiên Ma Thành, đều bằng vào danh tiếng của một người chết mà gây dựng cơ nghiệp, mọe cái thằng âm hồn bất tán, nhưng tất cả đều bị chúng ta tiêu diệt, chứng minh những thế lực này đều là giả!"

"Cái này cũng thôi, nhất là còn có thế lực không đến trăm người, thế mà tự xung là Thiên Ma trại, Thiên Ma huyện, Thiên Ma xã, thậm chí tên thôn là Thiên Ma cũng có, loại hàng nhái này thực sự buồn cười, chúng ta tất nhiên tiêu diệt sạch sẽ. Thế nhưng tình thế này lại thật là khủng bố. Tất cả mọi người đều muốn mượn cái danh trong truyền thuyết đó để gây dựng quyền lực, mượn xác hoàn hồn, khiến đế quốc chúng ta trăm năm nay rung chuyển không ngừng, ảnh hưởng nó tạo thành còn đáng sợ hơn trước kia ta dự đoán nhiều lắm. Rất nhiều người coi là, chúng ta đã từng thua dưới tay đệ tử Thiên Ma Sơn, nên nếu xưng ra danh hào Thiên Ma, có thể thu hút người khắp thiên hạ, khiến uy tín, danh dự Đế Quốc mất hết!"

"Thì sao, huyên náo có lớn, cũng chỉ là một đám tiểu lâu la mà thôi, phất phất tay cái là tiêu diệt sạch!" Thượng Quan Phi Vân lại xùy cười một tiếng, khoát tay nói: "Chẳng lẽ bầy kiến cỏ này còn có thể lật trời hay sao?"

Nghe thế, mấy Kiếm Vương còn lại đều gật đầu. Chẳng phải chỉ là một cái danh hào thôi sao, cũng không phải thật sự là thế ngoại tông môn đó, có gì phải sợ?

Nhưng đối mặt với biểu lộ của mọi người, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ lại càng lộ vẻ ngưng trọng: "Nếu thật sự giống Phi Vân Kiếm Vương nói, đúng là không có gì đáng ngại, bản tướng tuyệt không dám mệt nhọc chư vị Kiếm Vương đại giá, tề tụ đế đô. Bởi vì, Thiên Ma Nhất Mạch, thật sự xuất hiện một thế lực rất mạnh. Mà lại tổ chức nghiêm mật, hiếm thấy trên đời, thế lực trải rộng, trong lịch sử 5 châu, chưa bao giờ xuất hiện một thế lực như vậy. Các vị, không biết các ngươi có từng nghe qua Thiên Ma Điện chưa?"

Bỗng dưng, tất cả mọi người cứng đờ lại, sắc mặt đột ngột trợ nên nghiêm túc, cho dù là Thượng Quan Phi Vân cũng nhíu mày, thì thào nói: "Thiên Ma Điện?"

"Không sai, một tổ chức thần bí bắt đầu bí mật quật khởi từ trăm năm trước, gần đây mới xuất hiện trước mặt tất cả thế lực các châu. Bố cục bí ẩn như thế, thật nghe mà rợn cả người!"

Nói tới đây, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ trở nên ngưng trọng trước đó chưa từng có...

Bình Luận (0)
Comment