Nhắc đến việc này, Nguyệt Nhi cũng sững sờ, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt mê mang không hiểu: "Đúng vậy, nha đầu kia chạy đi đâu rồi? Mà hai nha đầu đi theo cũng không thấy."
"Nguyệt Nhi đệ muội, ngươi nói ai theo đuôi hả?"
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng trêu chọc lại vang lên, ngay sau đó, một nam tử trung niên cao lớn đến trước mặt bọn họ, cười to: "Ha ha ha... Thằng nhãi con của ta ngưỡng mộ lệnh ái các ngươi đã lâu, trông thấy bóng dáng lệnh ái đuổi cũng không đi, có thể không theo đuôi sao được? Nếu không, để hai đứa ở chung một chỗ luôn."
Nguyệt Nhi bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng.
Nghĩ hay lắm, nhi tử kia của ngươi sao có thể xứng với khuê nữ nhà ta?
Lạc Vân Hải cũng cười to một tiếng, khoát tay nói: "Hành Vân đại ca, Tư Phàm và Kiếm Sơn còn nhỏ, chúng ta không đề cập tới chuyện này, chờ qua hai năm rồi nói sau!"
"Còn nhỏ, không nhỏ đâu!" Long Hành Vân cười hắc hắc, vẻ mặt hi vọng nói: "Vân Hải lão đệ, quan hệ giữa hai nhà chúng ta bắt đầu từ Thiên Vũ, Lạc Minh chúng ta hợp lực xây dựng nên. Hiện tại hai đứa trẻ lại là thanh mai trúc mã, hai đứa nhìn vô tư, vô cùng vừa ý, không bằng chúng ta thân càng thêm thân, không phải chuyện tốt hơn sao? Ha ha ha..."
Con mắt nào của huynh nhìn vừa ý, khuê nữ nhà ta làm sao xem trọng nhi tử của huynh được chứ?
Nghe được lời này, Nguyệt Nhi liếc hắn một cái, không còn gì để nói, sắc mặt cũng có chút âm trầm. Lạc Vân Hải thì bật cười lắc đầu, không nói gì.
Thế nhưng ngay tại lúc này, một tiếng quát chợt vang lên: "Long Hành Vân, nhiều năm như vậy ngươi vẫn không biết xấu hổ. Nhi tử kia của ngươi bất học vô thuật, không coi ai ra gì, trong Lạc Minh ai không biết, sao có thể xứng với Lạc gia ngàn vàng?"
"Người nào, người nào không mở mắt nói lời bịa đặt, làm nhục nhi tử của ta?" Long Hành Vân đột nhiên quay người, phẫn nộ quát. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia lại không nói nổi, chỉ thở dài, hừ: "Ta tưởng người nào, thì ra là ngươi, ngươi lại không ở Lạc Minh, chuyện của Lạc Minh chúng ta liên quan gì đến ngươi?"
Đạp đạp đạp...
Từng tiếng bước chân vang lên, thu vào tầm mắt mọi người là một người đàn ông trung niên, khóe miệng có ria mép, ánh mắt tinh xảo sáng rực, cực kỳ sắc bén, như một thanh trường kiếm, đâm người tim. Đó chính là người đứng đầu mười cung phụng Kiếm Thần Tôn, một trong mười nguyên lão Lạc Minh, con trai trưởng Kiếm Hầu Phủ Tạ Khiếu Phong, Tạ Thiên Thương đến.
Đầu tiên chắp tay chào Lạc Vân Hải, đưa lên một phần lễ, Tạ Thiên Thương lại nhìn về phía Long Hành Vân, cười nói: "Mặc dù ta không phải người Lạc Minh nhưng cha ta, nhi tử ta cũng ở bên trong Lạc Minh lớn lên. Ngươi muốn nói chuyện với hắn ta không tham dự, nhưng hôn nhân đại sự của tiểu bối không thể không tham dự."
"Mẹ nó, chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
"Đương nhiên là có chuyện, khuyển tử cũng có hảo cảm với thiên kim Lạc gia!" Nói xong, Tạ Thiên Thương chắp tay hành lễ với Lạc Vân Hải, khẽ cười nói: "Vân Hải lão đệ, bình thường lão phu say mê kiếm đạo, đối với khuyển tử bỏ bê chăm sóc, đa tạ Vân Hải lão đệ đã chiếu cố. Có điều hài nhi đã trưởng thành, làm cha như ta cũng muốn làm hết bổn phận của người phụ thân, thấy khuyển tử chân thành thương yêu lệnh ái, lão phu có yêu cầu quá đáng, mong được thành toàn!"
Liếc nhìn nhau, Lạc Vân Hải cùng Nguyệt Nhi đều lúng túng cúi thấp đầu, không biết làm thế nào cho phải.
Bọn họ lại đến bức hôn!
"Nếu yêu cầu quá đáng thế thì ngươi đừng nói, cần gì ngươi phải làm khó Lạc Minh chủ!" Thế nhưng Lạc Vân Hải còn chưa mở miệng, Long Hành Vân đã cười xùy một tiếng, khoát khoát tay, đẩy hắn ra đằng sau, nhìn về phía Lạc Vân Hải chắp tay nói: "Vân Hải lão đệ, việc này trước hết chúng ta cứ bình tĩnh, lúc nào đó chúng ta lại thương lượng..."
"Mẹ nó, bình tĩnh cái gì, cút!" Hung hăng đẩy Long Hành Vân, đẩy hắn đến lảo đảo, Tạ Thiên Thương lần nữa đến trước mặt Lạc Vân Hải, vẻ mặt chân thành tha thiết.
Thế nhưng hắn còn chưa nói, Long Hành Vân lại đá chân lên: "Họ Tạ, ngươi rời khỏi Thiên Vũ, còn quản nội tình chúng ta, ngươi quản được sao?"
Kết quả là, chỉ chốc lát, hai người bạn cũ đã đánh nhau một trận. Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải đánh thật, giống như đứa trẻ đùa giỡn, không ai phục ai.
Hai người Lạc Vân Hải ở bên nhìn chỉ biết cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên như khuyên can thế nào.
"Kiếm Thần Tông chưởng môn, Ôn Đào chưởng môn đến!"
Đúng lúc này, ngoài cửa hét lớn một tiếng, Ôn Đào mừng khấp khởi đi vào trước mặt mọi người, chắp tay chuẩn bị lên tiếng chúc mừng, chợt sững sờ, bị một màn trước mắt kinh ngạc đến ngây người: "Ây... Tạ cung phụng, ngươi đây là..."
"Sư huynh!"
Tạ Thiên Thương nhất thời ngừng tay chân, tách ra khỏi Long Hành Vân. Ôn Đào nhìn hai người, liền cười to: "Ha ha ha... Thật náo nhiệt, Tạ cung phụng về nhà, nhẹ nhõm rất nhiều sao, không còn nghiêm túc khi ở tông môn."
Không nói gì, Tạ Thiên Thương trợn mắt nhưng khóe miệng lại xuất hiện nụ cười hiếm có.
"Ôn Tông chủ, đã lâu không gặp!" Lạc Vân Hải chắp tay thi lễn với Ôn Đào, vui vẻ ra mặt.
Đưa quà mừng lên, Ôn Đào hơi khoát tay, nhẹ nhàng nói: "Gì chứ, tất cả mọi người là huynh đệ thì đừng khách khí. Ta nhớ đến, lúc trước năm châu đại chiến, ta ở tiền tuyến liều mạng, may mắn được Lạc gia bảo hộ, nếu không mạng này cũng không còn."
"Việc nên làm, lúc trước Lạc gia có thể đi vào cửu tông, cũng nhờ có Ôn Tông chủ liên danh tiến cử hiền tài..."
"Chuyện này không giống nhau, ban đầu chúng ta vì Trác huynh, hiện tại đệ là ân nhân cứu mạng của ta, không thể so sánh. Tóm lại, từ đó về sau, chúng ta cũng là người một nhà, Lạc lão đệ, chúc mừng chúc mừng!" Trịnh trọng liền chắp tay, Ôn Đào thành khẩn nói.
Lạc Vân Hải hành lễ thật sâu, cùng chung chí hướng.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có một tiếng hò hét vang lên: "Ma Viêm Tông, Viêm Ma tông chủ đến. Thái Thanh Tông, Vũ Thanh Thu tông chủ đến!"
Chân bước nhẹ nhàng, rất nhanh hai người xuất hiện ở trước mặt mọi người, Vũ Thanh Thu cười lớn nói: "Ái chà, các huynh đệ đã đến đủ, xem ra hai chúng ta đến trễ rồi, phải tự phạt ba chén. Còn Vân Hải, chúc mừng chúc mừng. Nếu không phải tông của chúng ta không có mừng thọ như thế tục, nếu không cũng muốn triệu tập các huynh đệ một bữa, ha ha ha..."
Viêm Ma cũng cười một tiếng, khẽ gật đầu, cùng Vũ Thanh Thu đưa quà mừng thọ tới.
"Vũ Tông chủ chê cười, đồ chơi thế tục, tông môn thế ngoại làm sao để mắt tới?" Lạc Vân Hải khiêm tốn, bật cười lắc đầu nói.
Ôn Đào liếc nhìn bọn họ, hỏi: "Đúng, Diệp Lân đâu, nhiều năm như vậy đều không thấy hắn xuất hiện, còn không tìm được sao? Trác Phàm không có ở đây, hắn là người Tây Châu đấy!"
Nói xong Ôn Đào duỗi ngón tay cái ra.
"Này, đừng đề cập nữa, từ sau khi năm châu đại chiến, tiểu sư đệ trở về không mấy ngày thì mất tích, không biết đi nơi nào, không có tin tức."
Nhẹ nhàng gật đầu, Ôn Đào cũng thở dài nói: "Đúng, sau cuộc đại chiến, rất nhiều tiền bối cao thủ đều mất tích, thật kỳ quặc. Giống như từ đó về sau, bọn họ đều quy ẩn sơn lâm, không còn quan tâm danh lợi thế tục nữa!"
Nói đến đây, mọi người liếc nhìn nhau, đều trầm mặc cúi thấp đầu, sắc mặt nặng nề, chiến lực của bốn châu trống rỗng, so với Trung Châu một trời một vực.
"Mời các vị vào chỗ, hôm nay là đại thọ của tiểu đệ, không nên nghĩ đến những chuyện không vui, đợi chút nữa tiểu đệ cùng mọi người uống một phen, được không?" Biết trong lòng bọn họ sầu lo, Lạc Vân Hải khẽ cười một tiếng, kéo mọi người trở về.
Nhìn nhau, mọi người cũng cười lớn: "Được!"
Sau đó, liền cùng nhau vào hội trường.
Người đến chúc mừng nối liền không dứt, mãi đến hoàng hôn mới đến đông đủ. Hai người Gia Cát Trường Phong và Lãnh Vô Thường nhìn danh sách quà mừng trong tay lại nhướng mày, liếc nhau, trong lòng có chút nặng nề.
"Thế nào, hai vị quản gia, có gì không ổn sao?"
Lúc này, một tiếng quát nhẹ truyền đến, hai người ngẩng đầu nhìn lên, khom người cúi đầu: "Đại tiểu thư!"
Khẽ gật đầu, Lạc Vân Thường cầm danh mục quà tặng nhìn một chút, khóe miệng xẹt qua nụ cười vui vẻ: "Cửu phẩm Linh đan, thập phẩm Linh Binh, mười một phẩm dược tài, mấy chục năm qua bọn họ tặng lễ càng ngày càng nặng. Xem ra vị trí của Vân Hải trong lòng bọn họ cũng càng ngày càng nặng, ha ha ha..."
"Đúng vậy, càng ngày càng nặng, không biết là phúc hay họa!" Gia Cát Trường Phong thở dài lên tiếng.
Nhìn hắn, Lạc Vân Thường có chút kỳ quái.
Cúi người hành lễ, Gia Cát Trường Phong cung kính nói: "Đại tiểu thư, vị trí lúc trước gia chủ không tiếc bất cứ lúc nào leo lên chúng ta từng dự doán, hiện tại xem ra thật trở thành sự thật rồi."
"Chuyện gì?"
"Song Long Viện càng ngày càng bất mãn chúng ta!"
Gia Cát Trường Phong thở dài nói: "Trăm năm qua, Lạc Minh phát triển cực nhanh, lung lạc không ít lòng người, chuyện này khi nhân tài Tây Châu cạn kiệt, đây là cảnh tượng Song Long Viện hy vọng nhìn thấy nhất. Cho nên năm sinh nhật năm mươi năm đầu của gia chủ, Song Long Viện đều sẽ phái người đưa quà mừng tới, món quà mang tính động viên khích lệ. Nhưng về sau khi tiếng nói của Lạc Minh càng ngày càng trở nên quan trọng, Tây Châu càng ngày càng chú ý đến. Hai mươi năm sau, Song Long Viện lại đối với chúng ta lạnh nhạt đi, quà mừng càng ngày càng nhẹ."
"Ba mươi năm gần đây đã không còn quà mừng. Mà ba mươi năm qua, tiếng nói của chúng ta cũng nặng nhất, thậm chí một số mệnh lệnh phòng thủ không cần thông qua Song Long Viện, chúng ta cùng cửu tông thương lượng, liền có thể quyết định. Chuyện này ở triều đình, không khác nào loại bỏ quyền lực của đế vương, công lao cao hơn chủ, tai họa chết người!"
Lạc Vân Thường cả kinh nói: "Ngươi nói là Song Long Viện đối Vân Hải..."
"Không không không, còn chưa tới mức đó!"
Vội vã khoát khoát tay, Gia Cát Trường Phong tỉ mỉ phân tích: "Hôm nay Lạc Minh chúng ta có ảnh hưởng khá lớn với Tây Châu, về mặt pháp lý hay tình lý, Song Long Viện đều không dám tùy tiện đụng đến chúng ta, trừ phi hắn không muốn lại đặt chân ở Tây Châu nữa. Giang hồ có quy củ của giang hồ, phát động tiêu diệt mà không có đạo nghĩa sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ. Song Long Viện muốn chấp chưởng Tây Châu, sẽ không dám công khai phạm tội, chỉ sợ..."
"Chỉ sợ hắn nhìn chằm chằm vào chúng ta, nắm lấy nhược điểm của chúng ta, một khi chúng ta làm ra chuyện gì không dễ nói, hắn lại lấy cớ này nọ. Cho nên càng ở nơi đầu sóng ngọn gió, càng phải khiêm tốn điệu thấp mới không có rắc rối!"
Nhẹ nhàng gật gật đầu, Lạc Vân Thường thở dài một hơi: "Haizzz, đây là con đường Vân Hải chọn, dù nguy hiểm thế nào đệ ấy cũng phải đi. Điểm này, lúc rời đi Trác Phàm đã sớm đã nói rồi, chắc hẳn đệ ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý!"
"Gia chủ thật sự đã chuẩn bị đi đến đỉnh phong. Điểm này... rất giống Trác quản gia."
"Đúng thế, lão sư hắn nhập môn chính là Trác Phàm." Ngửa đầu nhìn lên trời, khóe miệng Lạc Vân Thường xẹt qua đường cong vui vẻ...