Trong đại sảnh náo nhiệt, tất cả khác mời đã ngồi vào bàn ngay ngắn, Lạc Vân Hải mang theo phu nhân đến vị trí trước nhất, chắp tay cung kính chào mọi người, cười nói: "Các vị tông chủ, cung phụng, gia chủ, trưởng lão, hôm nay có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của tiểu đệ đúng là vinh hạnh của tiểu đệ, là khách quý của Lạc Minh, ở đây tiểu đệ cùng phu nhân cảm tạ các vị đã đại giá quan lâm."
Nói xong, hai người đã cúi đầu thật sâu về phía mọi người.
"Lạc Minh chủ, khách khí rồi, ha ha ha..." Khách mời nhìn hắn, cười hớn hở cũng cúi chào hoàn lễ.
Hai người Lạc Vân Hải chậm rãi đứng thẳng, nói tiếp: "Bởi vì vài ngày trước tiểu đệ cùng tông chủ cửu tông vẫn thương nghị chuyện phòng ngự biên giới Tây Châu, tiệc mừng thọ lần này chuẩn bị hơi vội vàng, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo mong rằng các vị rộng lòng tha thứ!"
Nói xong, hai người lần nữa cúi đầu thật sâu.
"Đâu có đâu có, Lạc Minh chủ vất vả rồi." Liếc nhìn nhau, ai nấy đều mỉm cười xua tay.
Tuy Lạc Vân Hải chỉ nói lời khách sáo, lời nói này moi người trên giang hồ nghe đều hiểu được chân ý.
Mấy ngày nay vẫn luôn cùng tông chủ cửu tông thương nghị chuyện phòng ngự biên giới, câu này cho thấy địa vị của Lạc gia, là nguyên soái quân sự toàn bộ Tây Châu, có quan hệ mật thiết với cửu châu, thân phận siêu nhiên, hiếm thấy trên đời, vững như tảng đá, ai dám không hợp với Lạc Minh về sau đừng nghĩ lăn lộn ở Tây Châu.
Tuy công khai bá đạo như vậy nhưng từ miệng Lạc Vân Hải lại nói nho nhã lễ độ, thể hiện lòng nhân từ, chính nghĩa của mình, cho thấy tuy chúng ta mạnh, nhưng không cố tình gây sự, mười phần khiêm tốn, đối với tất cả mọi người kính để ba phần. Nếu không cũng không cúi đầu hai lần trước mặt khách mời, không có thái độ thân thiện dễ gần, điều này thể hiện rõ ràng.
Cho nên, qua đây để mọi người có mặt đều kính nể, thân cận, lại có ý kết giao với Lạc gia, nếu chỉ bày ra để thể hiện sức mạnh thì chỉ khiến bọn họ tránh xa, đây không phải là thượng sách.
Nhưng bây giờ, biểu hiện của vị minh chủ Lạc Minh này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, tuy cường đại nhưng ôn hòa, mọi người không còn kiêng kị.
Lần nữa đứng lên, nhìn thấy mọi người cười hòa ái, Lạc Vân Hải cũng mỉm cười, vừa lòng thỏa ý. Lần này, Lạc Minh lại có thể kết giao hơn mấy chục bằng hữu.
Thế mà, ngay tại lúc này, giữa khung cảnh ấm áp hòa thuận, một tiếng cười to đột nhiên vang vọng trong bữa tiệc: "Ha ha ha... đại thọ Lạc Minh chủ, chuyện vui mừng như thế sao không mời lão phu?"
"Tiên sinh, ngươi không thể đi vào, tiên sinh..."
"Cút!"
Kèm theo những tiếng ồn ào, một lão giả tóc trắng cao gần chín thước đi vào trong đại sảnh, bên cạnh có năm sáu nam tử trung niên, râu dài, khí thế cuồn cuộn khiến mọi người nơi này ngừng lại, nhìn qua cũng là cao thủ Quy Nguyên hậu kỳ.
Gia đinh Lạc gia một mực ngăn ngoài cửa, cũng bị những người kia xô đẩy qua một bên, không thể nào ngăn được, vẻ mặt đau khổ đi vào theo.
Mà vừa thấy được khuôn mặt người này, một số khách mời trong đại sảnh phải giật mình, nhỏ tiếng nói: "Minh chủ Tần Minh, Tần Hạo? Sao lão gia hỏa này tới đây, hắn không phải không hợp với Lạc Minh sao?"
"Đúng vậy, xem ra kẻ đến không tốt, có trò vui xem rồi." Bình tĩnh gật đầu, mọi người ngầm hiểu dừng lại nghị luận, ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn hai người, xem hai oan gia hành sự thế nào.
"Minh chủ, bọn họ nhất định xông vào, nô tài không ngăn được..."
"Được rồi, ngươi đi xuống đi!"
Vẻ mặt gia đinh kia đau khổ vội vàng cáo trạng, Lạc Vân Hải hơi phất tay, để hắn rời đi, vừa nhìn về phía lão giả kia, cười lạnh, chắp tay nói: "Tần Minh chủ, ngọn gió nào thổi ngài tới đây?"
"Đúng vậy, hình như Lạc gia chúng ta không có mời các hạ, các hạ không mời mà tới, không biết có ý gì?" Lạc Vân Thường cũng lạnh lẽo đứng lên.
Nhếch miệng cười một tiếng, Tần Hạo cười ha hả, trêu đùa: "Đại tiểu thư Lạc Minh tính cách cương nghị, lão phu biết. Nhưng không nghĩ lại kiên cường đến vậy, tiệc mừng thọ của lệnh đệ cũng không cho sắc mặt tốt. Dù nói thế nào, hai nhà chúng ta cũng là hai gia tộc lớn nhất Tây Châu, Lạc Minh chủ tổ chức đại thọ, không có lý do không mời lão phu. Lúc trước lão phu cũng buồn bực, không biết có phải lệnh đệ quên đưa thiệp rồi không, quả nhiên, chắc gần đây lệnh đệ bề bộn nhiều việc phòng ngự biên giới nên có chỗ sơ sẩy. Nhưng không sao, lão phu tự mình đến đây, mừng thọ lệnh đệ, ha ha ha..."
"Hừ, một thứ hàng nhái, chúng ta tiếc không mời!" Lạc Vân Thường cười nhạo nói: "Xem ra Tần Minh chủ tự mình đa tình rồi, để ngài một chuyến tay không, rộng lòng tha thứ!"
Phốc!
Mọi người cùng nhau che miệng, không ít khách mời cúi đầu trộm cười rộ lên, nhìn về phía Tần Hạo với ánh mắt quái dị.
Toàn bộ Tây Châu, không ai không biết gia tộc liên minh là Lạc gia làm trước, Lạc Minh cũng là đệ nhất đại liên minh Tây Châu. Còn hắn liên minh đều bắt chước sau, nhưng lại bắt chước bừa, làm dở dở ương ương, phần lớn không có gì khởi sắc. Chỉ có Tần Minh làm ra bộ dáng một chút, đuổi theo sát Lạc Minh.
Nhưng trong mắt của mọi người, người thứ nhất làm liều là anh hùng, cái thứ hai làm liều là ăn theo. Cho nên trước mặt Lạc Minh, Tần Minh chỉ tồn tại trong bóng tối, lão nhị vạn năm. Nếu không phải có Song Long Viện ở phía sau chống đỡ, ngay cả lão nhị vạn năm cũng không phải.
Cho nên, hôm nay Lạc Vân Thường công khai nói móc, chọc hắn là hàng nhái, hắn lại không phản bác được, chỉ có mặt mo hung hăng co rút, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
"Lạc Minh chủ, xem ra các hạ thật sự không có ý định mời lão phu dự tiệc. Nhưng dù gì lão phu cũng đến rồi, ngài sẽ không mời lão phu ra ngoài, làm trái phong cách quý phái của Lạc Minh.
"Vậy thì Tần Minh chủ, mời ngồi, chúng ta xem như thêm một đôi đũa, một cái chén, không có gì quan trọng!" Nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, Lạc Vân Hải khẽ cười một tiếng, làm ra thế mời.
Chậm rãi khoát tay, Tần Hạo tỏ vẻ khinh miệt, cũng không nhúc nhích. "Lão phu không phải là người không biết điều, Lạc Minh chủ đã không chào đón lão phu, lão phu cũng sẽ không biết thời thế. Có điều khó có dịp được tới gặp Lạc Minh chủ, lại là đại thọ minh chủ, vậy lão phu ở lễ mừng thọ đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Người đâu, mang lễ mừng thọ đến!"
"Vâng!"
Một tiếng hô nhẹ vang lên, một gã đại hán cúi người hành lễ, lúc này trong tay lóe qua ánh sáng chói mắt, trước mặt xuất hiện một hộp gỗ dài chín thước, khom người đưa lên.
Lạc Vân Hải không hiểu, nhìn hắn thật sâu, không biết hắn lại ra hoa chiêu gì.
Nhếch miệng lên, ánh mắt Tần Hạo lộ ra ánh sáng tà dị, tay vung tay, hộp kia nhất thời mở ra, hồng quang đột nhiên phóng ra, chói lói khiến mọi người híp mắt lại.
Chờ mọi người thích ứng với ánh sáng sặc sỡ kia, định thần nhìn lại, mới nhịn không được sợ hãi cả kinh, hét lớn: "Thập Nhị Phẩm đỉnh cấp Linh Kiếm?"
"Không tệ, đây chính là lễ mừng thọ lão phu đưa cho Lạc Minh chủ. Bảo kiếm tặng anh hùng, xin Lạc Minh chủ vui lòng nhận!" Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị, Tần Hạo cúi đầu nhìn Lạc Vân Hải thật sâu, nhưng ánh mắt hắn lại đầy khiêu khích.
Thấy cảnh này, toàn bộ đại sảnh nhất thời như ong vỡ tổ, mọi người châu đầu ghé tai, vẻ mặt đầy kinh dị.
"Thập Nhị Phẩm Linh Binh, hiếm thấy trên đời, trân bảo tuyệt thế này Tần Minh làm sao có được?"
"Đúng vậy, Thập Nhị Phẩm Linh Binh trong năm châu cực kỳ hiếm thấy, cho dù Song Long Viện cũng không nhất định có..."
"Đâu chỉ Song Long Viện, chỉ sợ trong năm châu, chỉ có Trung Châu Kiếm Tinh có một hai cái, các châu còn lại, chưa chắc có dạng Thần Binh thế này, huống chi là cấp bậc cực phẩm..."
...
Tất cả mọi người, đều bị hồng mang sáng chói hấp dẫn ánh mắt, vẻ mặt kinh hãi cùng nhau nghiên cứu thảo luận không ngừng. Cho dù mấy người Lạc Vân Hải, mí mắt rung động kịch liệt, hoài nghi nhìn bọn họ, sắc mặt dần trầm xuống.
"Gia chủ, rõ ràng là Tần Hạo đến phá hoại. Xem ra được Song Long Viện sai sử, đến chèn ép chúng ta. Hôm nay là đại thọ của gia chủ, nếu là gia chủ bị mất mặt, chỉ sợ sau này Tần Minh Hội càng thêm phách lối, những người muốn nịnh nọt sẽ muốn chạy tới chỗ của hắn!" Lúc này, Lãnh Vô Thường chậm rãi đến bên cạnh Lạc Vân Hải, mặt sắc mặt ngưng trọng, thì thầm nói.
Khẽ gật đầu, Lạc Vân Hải vòng bốn phía, nhìn vẻ kinh dị của người khác, trong lòng cảm thấy nặng nề. Tên này căn bản đến khoe của, muốn từ chỗ ta kéo bằng hữu. Nếu không thể kịp thời dừng lại, Lạc Minh sẽ bại bởi Tần Minh.
Một kiện Thập Nhị Phẩm Linh Binh, nói trắng ra cũng là một kiện vũ khí thượng đẳng, không có gì quan trọng, lòng người mới quan trọng. Trước mặt bọn họ có thể xuất ra cái gì chống lại đây.
Nghĩ như vậy, Lạc Vân Hải quay đầu nhìn chăm chú Cừu Viêm Hải, thấp giọng hỏi: "Thù lão, ngươi là người luyện binh tốt nhất trong Lạc Minh chúng ta, ngươi có hàng gì không?"
"Gia chủ, mặc dù lão phu thiên về luyện binh, nhưng bản thân chỉ có Thập Phẩm Luyện Khí Sư, nhiều lắm chỉ có Thập Nhất Phẩm Linh Binh. Hiện tại hắn xuất ra cực phẩm Thập Nhị Phẩm Linh Binh, ta làm sao chống đỡ được?" Thù Viêm Hải đau khổ nói
Bất đắc dĩ thở dài, Lạc Vân Hải lắc đầu, trong lòng thầm hận, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Hạo, nhưng không thể làm gì.
Vũ Thanh Thu nhìn thấy cũng chỉ lắc đầu, châu đầu ghé tai nói nhỏ với Ôn Đào: "Từng nghe Song Long Viện không thích sự phát triển cực nhanh của Lạc Minh, cho nên mới đổi chống đỡ Tần Minh để quản thúc Lạc Minh. Hiện tại xem ra, quả nhiên lời đồn này không giả. Hiện tại Tần Minh phát triển quá nhanh, không có Song Long Viện chống đỡ, làm sao có thể? Mà Thập Nhị Phẩm Linh Binh cực kỳ trân quý, nếu không phải Song Long Viện ban tặng, với chút vốn liếng kia thì có đến làm sao thể hiện được, còn đến với tư cách đưa lễ mừng thọ nữa chứ, không khiến hắn đau lòng chết à?"
"Đúng vậy, thiên hạ đều là kẻ trục lợi, lấy một thanh Thập Nhị Phẩm Linh Binh đến đào góc tường Lạc Minh, Song Long Viện này thật sự bắt đầu động thủ rồi!" Khẽ gật đầu, Ôn Đào thở dài lên tiếng, sắc mặt buồn vã: "Song Long Viện như vậy còn là Song Long Viện trước kia sao?"
"Thôi đi, trước kia Song Long Viện không có ai có thể uy hiếp, hiện tại thì có uy hiếp, tự nhiên phải thay đổi. Lạc Minh đáng sợ nhất không phải tốc độ phát triển của hắn, mà chính là thương hội liên thông năm châu, năng lực vận doanh thánh linh thạch. Có thể nói, hiện tại Lạc Minh không cần Song Long Viện cũng có thể có được một lượng lớn thánh linh thạch. Mà tông môn phụ thuộc thánh linh thạch cũng chuyển hướng qua Lạc Minh, đồng thời Song Long Viện cũng mất quyền lực. Cho nên, Song Long Viện phải thay đổi phương pháp, khống chế Tây Châu. Hiện tại ngay cả tâm thuật quản thúc Đế Vương đều dùng đến, ha ha ha... Khó trách năm đó Trác huynh khuyên ta, muốn thành đạo phải rời xa thế tục, thế giới này bị ô nhiễm rồi, haizz..."
Ôn Đào nhìn hắn cũng khẽ gật đầu, thở dài một hơi, tuyệt vọng lắc đầu.