Ánh mắt lóe lên tinh mang, Tần Hạo đi vòng bốn phía, nhìn ánh mắt si mê của tất cả mọi người, cười tà một tiếng, chắp tay nói: "Các vị, thanh kiếm này tên là Hỏa Vân, được lão phu tuyển chọn tỉ mỉ để làm quà cho Lạc Minh chủ. Dù sao cũng đến mừng thọ, lão phu sao có thể keo kiệt được?"
Bà mẹ ngươi chứ gấu, Thập Nhị Phẩm Linh Binh trên đời này được mấy cái, còn bày đặt tuyển chọn tỉ mỉ? Làm như ngươi có rất nhiều vậy, muốn trang bức à?
Khóe miệng mọi người giật giật, không cam lòng nhìn Linh kiếm tỏa ra hào quang, cũng không nhúc nhích.
Mấy câu của Tần Hạo rõ ràng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, nhưng nhà giàu mới nổi có chỗ tốt của nhà giàu mới nổi, người ta vừa ngu ngốc vừa có nhiều tiền. Dạng bằng hữu thế này mọi người cũng rất vui khi kết bạn, dù sao cũng không lỗ, không phải ai cũng đều là Thánh Nhân, cũng có lúc cần sự giúp đỡ, những người nguyện lòng vung tiền, đương nhiên bọn họ cũng nguyện ý giao lưu.
"Tuy Lạc Minh chủ cùng tại hạ có chút hiềm khích, nhưng tại hạ là người rộng lượng, không để ý đến chút chuyện nhỏ. Thanh Thập Nhị Phẩm Linh Binh này tại hạ đã mang đến thì nhất định nguyện ý dâng lên hai tay!"
Hoàn toàn hiểu rõ tâm tính của mọi người, Tần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, thật sự đưa trường kiếm đỏ thẫm cho Lạc Vân Hải, trong mắt tản mát ra ánh sáng quỷ dị.
Lạc Vân Hải nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi do dự, hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt càn quấy của đối phương, lại không biết kiếm này có nên nhận hay không.
Nếu nhận, Lạc Minh bọn họ thua một bậc. Vốn Tần Hạo không phải là khách mời, người ta đến đây cũng không ăn uống, chỉ đến tặng lễ, lễ này vốn không nên nhận, nếu không sẽ bị gọi là tham lam. Người của Lạc Minh lại tham đồ của Tần Minh, Lạc Minh tự nhiên kém một bậc, chuyện này truyền ra ngoài, bị mọi người xem như trò hề, thanh thế cũng sẽ giảm nhiều.
Thế nhưng nếu không nhận sẽ lọt vào trong quỷ kế của Tần Hạo. Vốn thứ này hắn cũng không muốn đưa, Thập Nhị Phẩm Linh Binh hiếm thấy trên đời, người nào dám đưa ra? Chỉ lấy ra trang bức một chút, tạo thanh thế, uy áp Lạc Minh. Hiện tại tất cả mục đích đều đã đạt thành, kiếm này đưa hay không cũng không quan trọng.
Lạc Vân Hải nhận thanh thế của Lạc Minh hạ xuống, Lạc Vân Hải không nhận thì hợp với ý hắn. Mặt mũi hắn cũng có, thanh thế cũng tạo được, mua bán không cần vốn.
Cho nên dù như thế nào, Lạc Minh đều thua!
Lạc Vân Hải suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài, lạnh lùng nói: " Hảo ý của Tần Minh tại hạ nhận, phần đại lễ này quá mức quý giá, tại hạ không thể nhận được."
"Cái gì, quá quý à? Vậy lần sau thay món khác tiện nghi hơn, ha ha ha..." Vừa vặn, thuận theo mà xuống, Tần Hạo vô cùng thoải mái thu lại thần kiếm, giao cho phía sau, nhìn Lạc Vân Hải với ánh mắt châm chọc. Lạc Vân Hải cũng bình tĩnh, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, không nói một lời.
Ngay sau đó, Tần Hạo nhìn mọi người xung quanh, chắp tay, cười lớn: "Còn có một chuyện, nhân ngày vui của Lạc Minh chủ, thông báo với các vị một tiếng. Mùng mười tháng năm năm sau, chính là đại thọ lão hủ hai trăm sáu mươi tuổi, mọi người có mặt đều được mời, đến lúc đó nhất định phải đến. Còn có Lạc Minh chủ, mặc dù tiệc mừng thọ không có mời lão phu, nhưng tiệc mừng thọ của lão phu ngài nhất định phải đến, đến lúc đó Tần Minh nhất định cung cung kính kính đưa thiếp mời cho ngươi. Chỉ không biết, khi đó ngài có vì lão phu chuẩn bị quà mừng hay không? Lạc Minh lớn hơn Tần Minh, lão phu rất mong chờ, ha ha ha..."
"Chúng ta đi!"
Tần Hạo cười lớn, xoay người sải bước rời đi, cảm giác vô cùng thoải mái. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tần Minh cũng thắng Lạc Minh một lần, khiến bọn họ mất hết thể diện.
Mấy người Lạc Vân Hải âm trầm nhìn bọn họ, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào. Khách mời nhìn hai bên cũng chỉ biết im lặng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Haizzz, lão đại bị lão nhị đánh một bàn tay, còn không thể đánh lại, cảm giác này chắc không thoải mái chút nào.
Bá bá bá!
Thế mà, đúng lúc này, ba tiếng xe gió vang lên, ba bóng đen đột ngột ngăn trước mặt Tần Hạo, hét lớn: "Chờ một chút, lão gia hỏa!"
"Lớn mật, ai dám ngăn cản đường đi của minh chủ Tần Minh ta?"
Đại hán phía trước hét lớn một tiếng, muốn động thủ nhưng bị Tần Hạo phất tay cản lại, sau đó mới nhìn ba người trước mặt, cười nói: "Ta tưởng là ai thì ra là tiểu thư Lạc Minh cùng hai vị công tử thế gia. Làm sao, mấy vị cản đường lão phu có gì chỉ giáo?"
Không sai, đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là ba tiểu quỷ Lạc Tư Phàm, Long Kiếm Sơn cùng Tạ Niệm Dương. Hơn ba tháng bôn ba, rốt cục bọn họ cũng chạy về kịp thời mừng thọ minh chủ, Lạc Vân Hải.
Có điều mới vừa vào cửa, thì đụng phải tên minh chủ Tần Minh đến phá hoại, lúc này mới tức giận cản đường.
Liếc nhìn nhau, hai mắt Lạc Tư Phàm xoay tròn, lại cười đùa nói: "Tần bá bá, bá đến mừng thọ cha ta sao, sao lại mang lễ mừng thọ đi? Chẳng lẽ đến đưa lễ vật, còn muốn mang về sao?"
"Ha ha ha... Cháu gái, không phải lão phu muốn đem lễ mừng thọ về, do cha ngươi chướng mắt, buộc ta phải mang trở về. Lão phu không tranh thủ thời gian mang đi, chẳng lẽ còn ở lại cho bẩn mắt Lạc Minh sao? Ha ha ha..."
"Thật sao, cha ta chướng mắt à? Cái gì thế, có thể để cho ta xem một chút không?"
"Đương nhiên, cháu gái cứ xem qua, sau khi thấy cũng đừng quá kinh ngạc. Dù sao ngươi cũng là tiểu thư Lạc Minh, trên đời này dị bảo quý hiếm nào chưa xem? Nếu biểu hiện quá kinh ngạc, sẽ khiến người ta chê cười, ha ha ha..."
Nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt Tần Hạo lóe lên vẻ khinh miệt, sau đó mong đợi mở hộp gỗ kia ra lần nữa, muốn nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tiểu thư Lạc Minh, lại nhục nhã nàng một phen.
Kết quả, khi hộp gỗ kia mở ra, ánh sáng Hỏa Vân Kiếm đỏ thẫm lần nữa chiếu rọi tất cả khuôn mặt mọi người, khiến mọi người lần nữa giật mình lo lắng. Ba người Lạc Tư Phàm nhìn thật lâu không dời tầm mắt.
Ba!
Tần Hạo lần nữa đóng hộp gỗ lại, hồng mang cũng tiêu tán không còn, cười tà dị ngốc trệ liếc nhìn Lạc Tư Phàm, mỉa mai cười ra tiếng: "Thế nào, tiểu thư Lạc Minh, chưa thấy qua dị bảo thế này đúng không?"
"Thôi đi, vậy thì có cái gì, khó trách cha ta chướng mắt, đồ bỏ đi!"
Lạc Tư Phàm khinh thường bĩu môi, giương mắt khẽ liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Tuy cái đồ chơi này của ngươi không được tốt lắm, không lọt mắt xanh của cha ta cũng phải thôi. Nhưng nhìn ngươi cao tuổi rồi, cũng không dễ dàng để mang lễ vật tới, ta nhận thay cha ta, ngươi để kiếm lại, người có thể đi!"
"Tư Phàm!"
Lạc Vân Hải tức giận quát lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Lễ vật này hắn làm sao có thể nhận, nếu nhận không phải bị người khắp thiên hạ khinh thường sao? Lạc Vân Thường và Nguyệt Nhi cùng nhìn nàng ra hiệu, bảo nàng không được hồ hồ.
Có điều, Lạc Tư Phàm làm như không nhìn thấy, vẫn chăm chú nhìn Tần Hạo, ánh mắt lóe lên nụ cười giảo hoạt.
Tần Hạo ngửa mặt lên trời cười lớn, thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Ai dza, bảo bối này của lão phu Lạc Minh chủ không thèm, nhưng tiểu thư Lạc gia lại thèm. Cũng không biết người nào có mắt người nào không có mắt. Lạc Minh chủ, phần đại lễ này ngươi thật sự nguyện ý nhận sao?"
Tần Hạo nhìn chăm chú về phía Lạc Vân Hải, ánh mắt đầy giễu cợt chờ hắn trả lời. Hung hăng nhìn hắn chằm chằm, Lạc Vân Hải không nói gì, sắc mặt càng trở nên âm trầm.
Ba!
Thế nhưng đúng lúc này, Lạc Vân Hải còn chưa lên tiếng, Lạc Tư Phàm đã chột lấy hộp gỗ, để trên mặt bàn, cười nói: "Đã muốn đưa thì đừng lề mề chậm chạp, không phải bản tiểu thư đã nói, tuy lễ này của ngươi không được tốt nhưng ta nhận sao."
"Tử Phàm, ngươi làm gì thế, còn không mau trở về?" Lạc Vân Hải trừng mắt, giận dữ lên tiếng, Tần Hạo cười nhìn về phía hắn nói: "Xem ra Lạc Minh chủ vẫn thấy thích bảo vật này của lão phu, vừa rồi còn chơi bài thanh cao, ha ha ha..."
Khóe miệng nhịn không được run rẩy, Lạc Vân Hải tức giận đến đỏ mặt, Tần Hạo cười càng thêm càn rỡ.
"Lão gia hỏa, cha ta mà hiếm gì đồ chơi rách rưới của ngươi, ta chỉ nhìn ngươi quá mệt mỏi, không đành lòng cự tuyệt mà thôi, ngươi còn được đà lấn tới à?"
Thế nhưng lúc này, Lạc Tư Phàm lại khinh thường bĩu môi, cười nói: "Loại hạ đẳng phẩm này của ngươi Lạc Minh hiếm lạ gì? Cho dù bản tiểu thư chuẩn bị quà mừng, cũng mạnh hơn cái đồng nát sắt vụn này của ngươi!"
Nói xong, ánh sáng trong tay Lạc Tư Phàm lóe lên, trường kiếm màu xanh đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, ánh sáng màu xanh nhất thời khuếch tán bốn phía, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người bao gồm cả Vũ Thanh Thu và Tông chủ cửu tông cũng run lên, kinh ngạc đến ngây người.
Kiếm này, kiếm này...
"Cực phẩm Thập Nhị Phẩm..." Ánh mắt híp lại, Viêm Ma thì thầm lên tiếng.
Chậm rãi lắc đầu, Ôn Đào lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt kích động vô cùng: "Không chỉ là cực phẩm, quả thực vô cùng hoàn mỹ! Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua một thanh Linh Binh nào có linh quang thế này, như hòa vào trời đất, độc nhất vô nhị. Khó trách, tiểu cô nương kia chướng mắt thanh Hỏa Vân. So với kiếm này, kiếm kia chỉ là đồ bỏ đi..."
Lời vừa nói ra, mọi người khẽ giật mình, trầm ngâm một chút, cùng nhau gật đầu.
Tần Hạo vừa rồi còn đắc chí, bỗng nhiên thân thể run lên, không thể tin mà nhìn kiếm.
Sao... Làm sao có thể... Lạc Minh còn có Thần binh trấn gia độc nhất năm châu như thế?
Vẻ mặt ba người Lạc Tư Phàm sáng ngời nhìn nhau, khẽ khom người, dùng hai tay nâng thanh kiếm đưa cho Lạc Vân Hải nói: "Kiếm này tên là Trường Thanh Kiếm, dài bảy thước tám tấc, nặng chín cân chín lượng, số chín chín này đã là đỉnh đỉnh rồi. Phụ thân nhân từ chính trực, can đảm hiệp nghĩa, có phong phạm lãnh tụ. Tư Phàm cùng hai vị sư huynh chọn rất lâu mới chọn được thanh bội kiếm vừa ý với phụ thân. Chúc phụ thân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
Lời vừa nói ra, mọi người mới phát hiện, không chỉ có Thập Nhị Phẩm Linh Binh vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn đặc biệt chế tạo riêng bội kiếm cho Lạc Vân Hải, theo tác phong của hắn không khác chút nào, ung dung nhàn nhã. Hoàn toàn khác sự áp bách của Hỏa Vân Kiếm.
Đây mới thực sự là thần kiếm tuyển chọn tỉ mỉ.
Kiếm thế này còn tuyển chọn tỉ mỉ lựa ra, nói như vậy kiếm thế này Lạc Minh có rất nhiều sao?
Vốn liếng của Lạc Minh dày bao nhiêu?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Vân Hải càng thêm kinh dị, cho dù Tần Hạo, cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Con bà nó, nội tình của Lạc Minh lại vượt qua Song Long Viện sao? Kiếm của mình còn bị bọn họ xem như cái rắm...