Hào quang của Trường Thanh kiếm chấn nhiếp toàn trường, vẫn đang khiến mọi người trở nên hoảng hốt.
Lạc Vân Hải trầm ngâm một chút, chậm rãi cầm kiếm trong tay, sau đó nhìn hộp gỗ, nhẹ nhàng gảy ngón tay mở hộp gỗ kia ra. Hỏa Vân Kiếm khuếch tán ánh sáng hồng tản ra bốn phía.
Thế nhưng ánh sáng hồng rạng rỡ kia ngay lập tức bị hào quang màu xanh hút vào trong thân kiếm.
Rất nhanh, bản thân Hỏa Vân Kiếm lắc lư, ánh sáng thu lại trở nên ảm đạm.
Mọi người nhìn thấy lần nữa hoảng hốt: "Làm sao có thể, sao Hỏa Vân Kiếm lại giáng cấp? Từ Thập Nhị Phẩm, biến thành Thập Nhất Phẩm?"
Da mặt Tần Hạo co rút, gân xanh nổi lên, trong lòng có một trăm ngàn câu con mẹ nó lao nhanh qua.
Chuyện quái gì thế này? Đường đường là Linh kiếm Thập Nhị Phẩm, tự nhiên đang yên đang lành lại giáng cấp? Chẳng lẽ Trường Thanh kiếm hấp thu năng lực linh lực của Linh kiếm? Mẹ nó, thật quá biến thái!
Mọi người nhìn Trường Thanh kiếm phát ra ánh sáng rạng rỡ, giật mình mà lo lắng. Riêng Tần Hạo, trong lòng như đang chảy máu.
Hắn vừa mới lấy ra Thập Nhị Phẩm Linh Binh, trong phút chốc thì biến thành Thập Nhất Phẩm, giá trị giảm cũng nhanh thật, Lạc Minh đáng chết, mẹ nó, từ đâu mà tìm ra quái kiếm nghịch thiên đến vậy, ta chưa từng nghe thấy.
Thế nhưng hắn làm sao biết kiếm này được Trác Phàm ngộ Kình Thiên Kiếm mà chế tạo, bản thân là Ma công của Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Cho nên kiếm này tự luyện hóa và điều hòa sức mạnh, bất cứ Linh kiếm nào ở trước mặt hắn, trong phút chốc sẽ bị hút linh lực, Linh khí bị đánh mất mà rơi cấp.
Trác Phàm có được truyền thừa của mấy vị cao thủ Đế cấp, hiện tại lại lĩnh hội được kiếm đạo, trong tay hắn xuất ra Linh kiếm, làm sao có thể bình thường.
Đương nhiên những thứ này mọi người sẽ không biết, bọn họ chỉ biết thanh Linh kiếm Thập Nhị Phẩm không chỉ hoàn mỹ, mà còn quá cường hãn, quá quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến bọn hắn cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Lạc Vân Hải cầm lấy thanh Linh kiếm này, tỉ mỉ cảm nhận một chút, trong lòng cảm giác có chút quen thuộc, trầm ngâm một lúc hắn cười lớn thốt lên: "Hảo kiếm!"
Liếc nhìn nhau, ba người Lạc Tư Phàm thấy hắn cao hứng như thế, cũng hưng phấn theo. Hành trình cầu kiếm lần nay thật không phí công.
Ba!
Đậy nắp hộp lại, Tần Hạo lắc đầu than thở, vẻ mặt xám xịt rời đi. Trang bức không thành còn bị đánh vào mặt, Thập Nhị Phẩm Linh Binh còn bị giáng cấp, điều này khiến lòng hắn đau đớn như bị kim đâm vào tim, không lấy được gì còn mất cả chì lẫn chày.
"Chờ một chút!"
Thế nhưng không đợi hắn rời đi, Lạc Vân Hải đã vội vã gọi hắn lại, mỉm cười: "Tần Minh chủ, đây không phải là quà mừng thọ cho ta à, ta nhận lấy!"
Thở dài một hơi, Tần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt đắng chát nói: "Lạc Minh chủ chê cười rồi, Lạc Minh nội tình thâm hậu, lại có thần kiếm độc nhất vô nhị, lần này lão phu đến thật sự xấu mặt. Lệnh ái nói không sai, thanh kiếm này của lão phu Lạc Minh chủ thật sự không thèm. Huống chi, hiện tại nó còn bị giáng cấp, lão phu nên cáo từ rồi, quấy rầy nhiều như thế, xin rộng lòng tha thứ!"
Nói xongTần Hạo nhanh chóng quay lưng lại muốn rời khỏi.
"Khoan đã!"
Vội vã khoát tay gọi hắn lại, Lạc Vân Hải cười nhạt nói: "Tần Minh chủ quá khách khí, từ xa tới là khách. Lúc trước tiểu đệ phái phát thiệp mời, vì bận rộn sự vụ mới quên mất Tần Minh chủ, là do tiểu đệ sai. Hôm nay, Tần Minh chủ không để ý đến hiềm khích lúc trước đến đây mừng thọ, tiểu đệ có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, mong rộng lòng tha thứ. Tiểu đệ ở đây, nhận lỗi!"
Nói xong Lạc Vân Hải khom người bái hạ, thành ý mười phần.
Nhìn hắn thật sâu, trường kiếm màu xanh trong tay tỏa ra ánh sáng, mí mắt Tần Hạo khẽ run, thở dài lên tiếng nói "Lạc Minh chủ có nhiều bảo vật, bảo kiếm tặng anh hùng, thanh kiếm này rất thích hợp với ngươi. Hiện tại lão phu cũng biết được vì sao Lạc Minh có thể được các thế lực lớn ở Tây Châu tôn sùng. Lúc trước đắc tội, mong minh chủ thứ lỗi!"
Vừa dứt lời, Tần Hạo cũng bái lạy thật sâu, ánh mắt đầy thành khẩn.
Nhìn hết thảy, Lạc Tư Phàm có chút sững sờ, hỏi Lạc Vân Thường: "Cô cô, không phải bọn họ tới quấy rối à, làm sao phụ thân..."
"Người kính ta một thước, ta kính người một trượng; người hủy ta một hạt, ta đoạt người ba đấu. Lạc gia chúng ta không sợ phiền phức, nhưng cũng không làm chuyện ác, lấy nhân nghĩa gia phong của Lạc gia làm đầu!" Nhẹ nhàng an ủi sờ đầu nàng, Lạc Vân Thường khẽ lên tiếng.
Gia Cát Trường Phong ở một bên, khẽ cười nói: "Tiểu tiểu thư, phương pháp tiêu diệt địch tốt nhất trên đời chính là biến hắn thành bằng hữu. Ở phương diện này gia chủ làm rất xuất sắc, y hệt như Trác quản gia. Có điều năm đó Trác quản gia lấy lợi để dụ, còn gia chủ lấy tình cảm. Có thể nói, lần này Tần Hạo đến phá hoại, tuy chúng ta thắng, nhưng không bỏ đá xuống giếng, trả lại cho hắn đủ mặt mũi. Như thế mà hắn còn không nể mặt, chúng ta có thể xem hắn là địch nhân. Hành động này của gia chủ xem như là cơ hội để lôi kéo hắn, để xem hắn có tiếp không. Hắn cũng không tính là đần, có lẽ thật sự cảm nhận thành ý của gia chủ mà đón lấy. Như vậy từ nay về sau, Lạc Minh sẽ lớn mạnh hơn một bước."
Khẽ gật đầu, Lạc Tư Phàm như hiểu ra, nhưng rất nhanh lại sững sờ, hỏi: "Trác quản gia là ai? Sao trước kia chúng ta chưa từng nghe qua?"
"Đó là nam nhân làm cho người ta thương tâm nhưng cũng làm người ta tưởng nhớ."
Lạc Vân Thường thương cảm thở dài nói: "Có lẽ bây giờ rất nhiều người đã không nhớ rõ hắn, nhưng một số lão nhân trong Lạc Minh, nghe nhắc đến tên hắn vẫn kính nể ba phần, bội phục ba phần, kiêng kị ba phần, còn một phần là đáng tiếc!"
"Đáng tiếc?"
"Đúng vậy, anh tài ngút trời, tráng niên mất sớm sao có thể không đáng tiếc?" Trong mắt dần mông lung, Lạc Vân Thường ngẩng đầu lau lệ quang nơi khóe mắt, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đã nói không đề cập tới hắn, nói tới lại thương tâm!"
Gia Cát Trường Phong cũng gật đầu, lẩm bẩm nói: "Bình thường chúng ta không nói đến tục danh của Trác quản gia, cũng không đành lòng để Đại tiểu thư khổ sở, chỉ ngẫu nhiên nói đến một chút thôi. Tiểu tiểu thư không rõ ràng, cũng chuyện đương nhiên!"
"Sợ cô cô khổ sở? Chẳng lẽ... Hắn là người cô cô yêu?" Lạc Tư Phàm sâu xa hỏi.
Lạc Vân Thường cười chua xót: "Ta coi hắn là người yêu, trong lòng của hắn thì không biết yêu ai? Người trước kia đã chết, sau cùng ta cũng không biết thi thể hắn ở đâu, trong lòng có ta hay không..."
Nói ra, Lạc Vân Thường lại đau thương.
Lạc Tư Phàm rung động nhìn cô cô, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Hiện tại nàng không hiểu, Trác quản gia trong truyền thuyết là người phương nào, lại có thể làm cho cô cô nàng, một nữ tử cứng rắn, mạnh mẽ, cho dù hắn chết trong lòng vẫn nhớ mãi không quên.
Hắn có gì khác thường chứ? Chẳng lẽ thế gian, thật sự có nam tử thế này sao?
Nghĩ như vậy, Lạc Tư Phàm quay đầu nhìn hai cái đuôi Long Kiếm Sơn cùng Tạ Niệm Dương kia, bật cười lắc đầu.
Không thể nào, ta làm sao có thể tìm được đây, ha ha...
Hiềm khích tiêu tan, Lạc Vân Hải mời Tần Hạo vào bàn, nâng cốc nói chuyện vui vẻ. Lúc trước Tần Hạo đến phá hoại buổi tiệc, Lạc Vân Hải không có sắc mặt tốt với hắn, nhưng bây giờ thì khác, vị lão huynh này đã bị hắn lôi kéo đương nhiên phải đối đãi thân thiết, không nói lời ác ý.
Kết quả bọn họ trên bàn rượu ăn uống linh đình, lần nữa khôi phục cảnh tượng náo nhiệt. Có điều ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm chằm ánh kiếm màu xanh kia.
Tần Hạo cũng vậy, trầm ngâm một chút, cuối cùng chắp tay hỏi: "Lạc Minh chủ, thần kiếm như vậy, không biết ngài từ đâu có được?"
Lạc Vân Hải nhìn thần kiếm, cũng hơi nghi hoặc một chút, lại nhìn về phía Lạc Tư Phàm nói "Tử Phàm, các ngươi lấy Linh kiếm ở chỗ nào thế?"
Lời vừa nói ra, trên bàn rượu nhất thời lặng ngắt như tờ, những ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ, muốn tìm kiếm một chút.
"Phụ thân, chúng con vì lễ mừng thọ của người đã mất không ít tâm tư!"
Liếc nhìn nhau, ba người đắc ý cười cười, sau đó mới nói: "Cha không biết đâu, chúng ta phải trăm cay nghìn đắng mới cầu kiếm được từ Kiếm sư phó Tuyệt Kiếm trấn..."
"Tuyệt Kiếm trấn?"
Tần Hạo ngạc nhiên kêu lên: "Kiếm này không phải có được từ tay của Manh Kiếm Sư chứ?"
Ánh mắt Lạc Tư Phàm sáng lên nhìn về phía hắn gật đầu, ngạc nhiên nói: "Ồ, ngươi cũng biết tiền bối sao? Đúng là như thế, chúng ta cầu thật lâu hắn mới nguyện ý cho chúng ta một thanh kiếm, hơn nữa còn tự mình chọn cho phụ thân, với tư cách là tiền bối mừng thọ!"
"Ta không biết sao các ngươi có thể chọn chuẩn như vậy, rất hợp với tâm ý của cha, thì ra có cao nhân tương trợ phía sau, ha ha ha..." Bật cười lớn, Lạc Vân Hải khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tần Hạo nói: "Thế nào, Tần Minh chủ, Kiếm Sư này có gì không ổn?"
Tần Hạo nhíu mày nhìn ba người Lạc Tư Phàm, thở phào một hơi: "Ba tiểu bối các ngươi có thể chiếm được Linh kiếm từ quái nhân kia thật sự là may mắn rất lớn. Thực không dám giấu giếm, kỳ nhân này hai mươi năm trước ta đã nghe nói qua, cũng phái người đến lấy kiếm nhưng không thành công. Sau cùng dưới cơn nóng giận, ta trắng trợn đến cướp đoạt, kết quả đi bao nhiêu người biến mất bấy nhiêu người, mà bọn họ đều là cao thủ Quy Nguyên cả. Đến khi một trăm cao thủ mất tích, ta mới phát hiện đó là động không đáy, không dám đi nữa. Manh Kiếm Sư này tuyệt đối không lương thiện gì!"
"Về sau ta nghe nói, còn có người phái ba bốn trăm cao thủ Quy Nguyên tiến đến, kết quả biến mất trong nháy mắt, nghe mà sợ hãi, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì bản thân không đến, đó chính là Ma Quật. Sau đó không có ai còn dám đi, cho dù chỗ đó có là thần kiếm năm châu cũng không ai dám đoạt. Mà từ đầu đến cuối, cũng không có ai lấy được thanh kiếm từ tay hắn. Không ngờ thiên kiêm lại cầm được, đúng là phúc lớn bằng trời. Ta cũng nghe đồn, Linh kiếm dưới tay Manh Kiếm Sư thật sự xứng với danh tiếng của nó!"
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía ba người Lạc Tư Phàm.
Vật mà ngay cả mấy trăm cao thủ Quy Nguyên cũng không lấy được nhưng ba đứa trẻ này lại có, mẹ nó, thật may mắn!
Thế nhưng ba người kia lại nghi hoặc liếc nhìn nhau, ánh mắt có chút không hiểu.
Chuyện này khó sao, vị Manh thúc thúc kia rất dễ nói chuyện mà? Tức giận sẽ tranh cãi cùng tiểu bối, làm gì giống một người hung tàn như vậy?
Nhưng nghĩ đến một câu nói của Tước nhi đã đẩy lui Ngốc Ưng Lão Ma, trong lòng ba người lại lo sợ, có phải bọn họ vừa dạo một vòng từ địa ngục lên không.