"Hai người các ngươi nhanh chút đi, không là bọn họ đánh xong chúng ta cũng không nhìn thấy được gì!"
Giữa rừng núi xanh um tươi tốt, ba bóng người lóe lên liền biến mất, người đi đầu là tiểu cô nương, trong tay cầm mao trùng chậm rãi nhúc nhích, xem đầu trùng chỉ hướng nào liền phi nước đại đến chỗ đó, đó chính là tiểu thư Lạc Minh, Lạc Tư Phàm.
Phía sau nàng là hai tên Long Kiếm Sơn và Tạ Niệm Dương, nhưng thấy sự tùy hứng của đại tiểu thư, trong lòng bọn họ lại lo sợ, liếc nhìn nhau, mặt mày ủ rũ.
"Tử Phàm muội muội, ta thấy chúng bỏ đi thôi, dù sao cũng là cao thủ Quy Nguyên quyết chiến, chúng ta đi xem có thể gây phiền toái cho năm vị cung phụng không?"
"Không dám đi thì nói không dám, tìm cớ gì, đồ nhát gan!" Lạc Tư Phàm hoàn toàn không nghe khuyên bảo, bước chân càng nhanh hơn: "Các ngươi không đi, ta đi một mình, cao thủ Kiếm Vương ta chưa thấy qua bao giờ, thật sự mạnh giống như truyền thuyết không? Năm người Lệ gia gia liên thủ mà cũng kiêng kị như vậy sao?"
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiên nghị của nàng, hai người đi theo cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ lắc đầu, không có cách nào, tiếp tục đi theo.
"Đi!"
Bỗng nhiên, Lạc Tư Phàm nhìn côn trùng nhấc nhấc đầu, hai mắt tỏa sáng, quát to một tiếng, chân đạp xuống, nhanh chóng vọt ra khỏi rừng cây, đi vào vùng đất cát vàng, ánh nắng chiếu rọi trên trán trắng nõn của nàng, hai mắt híp lại.
Thế nhưng rất nhanh, thân thể nàng liền ngừng lại, khuôn mặt vui sướng chờ mong đột nhiên trở nên cứng ngắc, trầm xuống, sau đó triệt để biến thành hoảng sợ.
Vù vù!
Lúc này, hai người Long Kiếm Sơn cũng từ trong rừng đi ra, đuổi theo nàng: "Tử Phàm muội muội, muội chậm một chút, chúng ta đều... A..."
Chỉ một thoáng, hai người kia cũng chợt ngừng lại, thân thể cứng ngắc, tròng mắt co rụt lại, nhìn một màn trước mắt vô cùng sợ hãi.
Chuyện này. . . Chuyện này sao có thể?
Chỉ thấy giờ khắc này, trên cát vàng, máu đỏ thẫm văng tung tóe, năm bóng người quen thuộc sắc mặt tái nhợt nằm trong vũng máu, hai mắt nhắm chặt, không biết sống chết thế nào. Nhìn kỹ, đây đúng là năm người Lệ Kinh Thiên.
Mà phía trước năm người là một lão giả mặc áo bào xanh, yên tĩnh đứng ở giữa, trong tay cầm trường kiếm màu xanh chậm rãi vuốt ve, ánh mắt lúc sáng lúc tối, mày nhíu chặt, tự mình lẩm bẩm: "Kỳ quái, rất giống Kình Thiên Kiếm đạo, trong thanh kiếm lại ẩn chứa sự thâm ảo của Kình Thiên Kiếm đạo? Thế nhưng... Hai vị Chí Tôn cũng không giỏi luyện khí, mà kiếm đạo của bọn họ cũng không cao thâm như vậy. Chẳng lẽ... Tây Châu lại có truyền nhân Kình Thiên sao? Nếu không sao lại ở trong tay Lạc gia? Cũng không nghe nói Lạc gia có người trở thành đệ tử nhập môn Song Long Viện?"
"Lệ gia gia!"
Lão giả kia đang suy nghĩ, Lạc Tư Phàm nhịn không được kinh hô một tiếng, hai mắt rưng rưng chạy về phía Lệ Kinh Thiên. Hai người Long Kiếm Sơn giật mình, muốn cản, cũng không cản được: "Tử Phàm..."
Lão giả ngước mặt nhìn tiểu cô nương đang vội vã chạy về phía trước người hắn, đang xem mấy người Lệ Kinh Thiên, sâu xa hỏi: "Ngươi cũng là người Lạc gia?"
"Ngươi... Ngươi chính là Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh?" Có chút kiêng kỵ nhìn lão giả kia, hai mắt Lạc Tư Phàm run rẩy, nhưng vẫn lấy dũng khí nhìn thẳng.
Khẽ gật đầu, Đan Thanh Sinh nhạt cười một tiếng: "Không sai, chính là lão phu!"
Nghe được lời này, trong lòng ba tiểu quỷ run lên, vô cùng sợ hãi.
"Như vậy... Chính ngươi đã khiến mấy người Lệ gia gia bị thương thành thế này?" Tuy trong lòng e ngại, Lạc Tư Phàm vẫn cắn chặt hàm răng, hỏi.
Khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị, Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu: "Đúng, đều là lão phu làm. Tiểu cô nương, ngươi rất có dũng khí, biết rõ bọn họ đều do lão phu đả thương, còn dám chạy tới xem bọn họ còn sống hay chết, chẳng lẽ không sợ lão phu lấy ba mạng nhỏ của các ngươi sao?"
Nghe vậy, ba người kinh hãi đến thân thể run lên, nhưng Lạc Tư Phàm vẫn nắm chặt hai tay, cứng rắn nói: "Lạc gia ta không sợ chết, mấy người Lệ gia gia là cung phụng nhà ta, bản tiểu thư với tư cách là người Lạc gia, tuyệt sẽ không vứt bỏ bọn họ."
"Thật can đảm!"
Nhìn nàng thật sâu Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu, cười nói: "Lạc gia không hổ là gia tộc nhân từ chính trực, ngay cả đứa nhỏ cũng có nghĩa khí. Chỉ điểm ấy thôi, nếu không phải lão phu đã hứa thì thật không muốn trở mặt với các ngươi. Tiểu cô nương, ngươi biết thanh kiếm này không?"
Nhìn Đan Thanh Sinh cầm Trường Thanh kiếm trong tay, Lạc Tư Phàm trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu.
"Vậy thì tốt, chúng ta thương lượng, vốn hôm nay lão phu tới Tây Châu để lấy đầu một người, ai dám ngăn cản lão phu, lão phu sẽ giết. Có điều ta thấy mấy vị cung phụng đều là thế hệ nghĩa khí can đảm, cho nên lưu lại đường sống cho bọn họ. Chỉ cần ngươi nói cho lão phu, thanh kiếm này từ đâu tới, lão phu thì thả các ngươi yên ổn rời đi, có thể không?"
Da mặt khẽ run lên, Lạc Tư Phàm trầm ngâm, lặng yên không lên tiếng.
Hắn cảm thấy hứng thú với kiếm này làm gì chứ? Cao thủ Kiếm Vương còn ham Thập Nhị Phẩm Linh Binh? Không đúng, chẳng lẽ nhằm vào Manh thúc thúc sao? Nếu ta nói ra nơi thúc hạ lạc, hắn sẽ hại thúc ấy không?
Nhìn sắc mặt biến ảo của tiểu cô nương, trong lòng Đan Thanh Sinh như đoán được, cười nhạo hỏi: "Thế nào, không muốn nói sao? Nếu ngươi không nói, những người các ngươi ngay cả những lão già này cũng đừng nghĩ rời đi!"
Nói xong, toàn thân Đan Thanh Sinh phát ra uy áp cường hãn, chỉ trong chốc lát đã ép ba tiểu bối hít thở không thông, ba khuôn mặt nhỏ nhắn nín thở đến đỏ bừng.
Thế nhưng Lạc Tư Phàm vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.
"Ha ha ha... Quả nhiên là phong cách Lạc gia, miệng thật kín." Thản nhiên cười, trong mắt Đan Thanh Sinh lóe lên tinh mang, khí thế toàn thân tăng thêm ba phần: "Vừa rồi lão phu hỏi năm lão gia hỏa, bọn họ cũng như vậy, chỉ động thủ, không nói chuyện, cho nên mới có bộ dạng hiện tại. Còn ba tên tiểu gia hỏa các ngươi làm gì? Năm người bọn họ còn có tư cách động thủ, nhưng ba người các ngươi trước mặt lão phu chưa tới được nửa phần công lực, còn ngươi làm vậy là muốn chết sao?"
"Lạc gia... Sẽ không... Lấy oán báo ân..." Cắn răng chịu đựng, hai má Lạc Tư Phàm trở nên tím đen, nhưng vẫn không mở miệng.
Nhìn chằm chằm nàng, Đan Thanh Sinh cũng hơi xúc động, âm thầm gật đầu.
Thế nhưng ngay khi hắn muốn thu khí thế lại, tiểu tử kia hét lớn một tiếng: "Là Manh Kiếm Sư, kiếm này là Manh Kiếm Sư cho chúng ta..."
Bạch!
Khí thế vừa thu lại, Đan Thanh Sinh nhìn về nơi phát ra thanh âm, người lên tiếng là Long Kiếm Sơn.
"Manh Kiếm Sư? Hắn là ai?"
"Hắn ở bên ngoài Tuyệt Kiếm trấn ba dặm, hỏi thôn dân là biết!" Có chút kiêng kỵ nhìn hắn, toàn thân Long Kiếm Sơn run rẩy, sợ hãi rụt rè.
Nhẹ nhàng gật đầu, Đan Thanh Sinh quay đầu nhìn Lạc Tư Phàm, bật cười ra tiếng: "Tiểu nha đầu, ngươi thật không tệ, chuyện kia... Ha ha ha..."
Cười to một tiếng, Đan Thanh Sinh đạp bước biến mất không thấy gì nữa. Lạc Tư Phàm hung hăng nguýt hắn một cái, cả giận nói: "Long Kiếm Sơn, sao ngươi có thể nói ra nơi Manh thúc thúc hạ lạc hả, vạn nhất hắn làm gì thúc thúc ấy thì sao?"
"Thế nhưng nếu chúng ta không nói, chúng ta phải chết, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?" Khuôn mặt vô cùng ủy khuất, Long Kiếm Sơn lẩm bẩm: "Không phải ta suy nghĩ cho chúng ta sao? Hắn chết chỉ có một người, còn chúng ta chết tới năm, sáu, bảy, tám người!"
"Vậy chúng ta cũng không thể nói, người ta có ý tốt đưa danh kiếm cho chúng ta, chúng ta lại dẫn họa tới chỗ của hắn, có khác gì lấy oán báo ơn? Hy sinh vì nghĩa không hiểu sao?"
Hung hăng nhìn hắn chằm chằm, Lạc Tư Phàm mắng to, thế nhưng nàng vừa dứt lời, một tiếng ngâm sâu thẳm đột ngột đến truyền vào trong tai ba người: "Một người đổi tám người, rốt cuộc chết một người đúng hay chết tám người đúng, cái nào mới là thiên lý?"
Ầm ầm ầm...
Tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, một xe lớn do linh thú cấp ba điều khiển chậm rãi đến trước mặt ba người. Một giọng nói như trong trẻo vang vọng từ bên trong nhẹ nhàng bay ra.
"Các ngươi là người Lạc gia, lên xe, ta đi thử xem có cứu được Manh Kiếm Sư không!"
"Ngươi... Ngươi là..."
"Lúc trước ta có duyên gặp qua Lạc Minh chủ một lần, hắn nói với ta, để người đáng chết nên chết, người không đáng chết nên sống, đó là thiên đạo. Mặc kệ Đan Thanh Sinh có ân oán gì với Lạc gia, Manh Kiếm Sư là vô tội, ta thử đi một phen, nỗ lực hết sức."
Tiếng nói trong xe lần nữa truyền ra, thản nhiên nói: "Thuận tiện đưa mấy người bị thương đến nơi yên tĩnh, ta cũng có biện pháp cứu chữa."
Hai mắt sáng lên, Lạc Tư Phàm gật đầu nhanh chóng gọi Tạ Niệm Dương vội vàng giúp đỡ năm người Lệ Kinh Thiên lên. Chỉ có Long Kiếm Sơn có chút do dự, còn muốn đi cùng Trảm Long Kiếm Vương kia sao, thật đáng sợ!
Thế nhưng nhìn ánh mắt Lạc Tư Phàm còn hung hãn hơn Trảm Long Kiếm Vương, hắn thể bất đắc dĩ bĩu môi, đành phải giúp đỡ dìu người bị thương lên xe.
Mang hết người bị thương lên xe, ba người cùng lên theo, lúc nhìn thấy chủ nhân, lại giật mình kinh ngạc... Thật đẹp!
Ầm ầm ầm...
Tiếng xe ầm ầm rong đuổi trên đường lớn, rất nhanh đi vào một mảnh rừng xanh um tươi tốt, chỗ đó có một gian nhà trúc nhỏ, trên tấm bảng khắc lấy hai cái chữ Kiếm Lư thật to.
Nhưng giờ khắc này, cửa lớn Kiếm Lư đã mở rộng, Đan Thanh Sinh cũng nhàn nhã ngồi ngay ngắn trước cửa, nhìn các loại Linh kiếm lắc lư rực rỡ muôn màu đến xuất thần.
Bỗng nhiên, nghe tiếng xe ngừng ở trước cửa, Đan Thanh Sinh quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một nữ nhân chậm rãi đi xuống, chắp tay trước Đan Thanh Sinh nói: "Trảm Long Kiếm Vương, Nam Châu Mộ Dung Tuyết, xin chào!"
"Đại tiểu thư Mộ Dung gia?" Đan Thanh Sinh bất giác cười khẽ một tiếng: "Dường như lão phu không có liên hệ với Mộ Dung huynh, lão gia hỏa Tửu Kiếm Tiên quen thân với các ngươi hơn mới đúng. Không biết Mộ Dung cô nương tìm đến lão phu có chuyện gì?"
Ba người Lạc Tư Phàm cũng xuống xe, nhìn Đan Thanh Sinh có chút kiêng kỵ co người rụt đầu lại. Đồng thời nhìn Mộ Dung Tuyết càng thêm kinh dị.
Không ngờ vị cô nương lại được Đan Thanh Sinh nể mặt ba phần. Thế nhưng bọn họ làm sao biết, thế giới này rất lớn, Lạc Minh chỉ là thế lực mới lớn trong trăm năm qua, còn Mộ Dung gia đã sừng sững ở năm châu mấy ngàn năm, ngay cả Trung Châu Kiếm Tinh cũng không dám xem thường.
Dù sao, người ta cũng có một vị cao thủ Kiếm Vương áp trận, sao có thể đánh đồng cùng với những nhất lưu thế lực kia?