Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1769 - Chương 1775: Đệ Nhất Đại Quản Gia

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1775: Đệ nhất đại quản gia

Ngẩng đầu tinh tế dò xét tình huống trong Kiếm Lư một chút, nhìn thấy không có dấu vết đánh nhau, Mộ Dung Tuyết tạm thời yên lòng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Manh Kiếm Sư kia không phải bị Kiếm Vương đại nhân tiện tay xử lý rồi chứ!"

"Ta vừa tới nơi đây thì gặp phải trận thức cấp chín ngăn cản, ta tiện tay phá rồi."

Quan sát nhà trúc nhỏ, Đan Thanh Sinh mỉm cười, thản nhiên nói: "Có điều bên trong chỉ có kiếm mà không có người, mỗi thanh kiếm nơi này đều ẩn chứa kiếm đạo thâm thúy, làm người ta nhìn mà than thở. Lão phu cũng không biết, trên đời có kỳ nhân như vậy, có lẽ hắn chính là đệ nhất kiếm sư trong thiên hạ, ha ha ha. . ."

Nghe được lời này, Lạc Tư Phàm thở dài một hơi, yên lòng. May quá, Manh thúc thúc không có ở đây, không bị hạ độc thủ!

Có điều Mộ Dung Tuyết cũng không phải là tiểu cô nương, chuyện đã lướt qua thì không quan tâm đến, nên tiếp tục nói: "Không biết Trảm Long Kiếm Vương tìm Manh Kiếm Sư có chuyện gì, định làm gì hắn?"

"Lão phu chỉ tìm hắn hỏi một vấn đề!"

"Đơn giản như vậy sao, chỉ hỏi thôi?"

"Nếu đáp án không hợp tâm ý lão phu thì lấy đầu hắn cũng không phải là chuyện không thể." Ánh mắt hơi híp lại, tinh mang trong mắt Đan Thanh Sinh lóe lên, khuôn mặt dần lạnh xuống.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng nặng nề, thở dài một hơi. Cao thủ Kiếm Vương động sát ý, với thực lực của nàng không ngăn cản được, tuy nàng cũng là Quy Nguyên cảnh đỉnh phong.

Lạc Tư Phàm vô cùng kinh hãi, càng thêm gấp gáp, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Manh thúc thúc tuyệt đối đừng trở về, có người đang chờ giết ngươi, mà người này lại là cao thủ tuyệt đỉnh, thiên hạ hiếm thấy. Ngài mà trở về, ngay cả mạng cũng không còn, vậy ta áy náy chết!

Thế nhưng lời cầu nguyện của nàng không có trứng dùng. . .

"Ai dzuuu, hôm nay thật náo nhiệt, lâu rồi Kiếm Lư của ta không có nhiều khách đến như vậy!"

Thân thể nhịn không được cùng nhau chấn động, mọi người đều quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền ra, nhìn thấy một thanh niên mặc áo trắng chậm rãi đi tới, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà dị: "Bên trong còn có mấy khí tức quen thuộc, lão bằng hữu đến, ha ha ha. . ."

Tròng mắt nhịn không được hung hăng co rụt lại, Lạc Tư Phàm nhất thời kinh hãi, hét to: "Manh thúc thúc chạy mau, có người muốn giết ngươi!"

"Giết ta? Ai vậy, không phải là lão bằng hữu à, ta không có trêu chọc các vị mà."Trác Phàm cười khẽ, không chút lo lắng.

Lão bằng hữu?

Trong mắt lóe lên tia nhìn kỳ lạ, Lạc Tư Phàm quay đầu nhìn về phía Đan Thanh Sinh và Mộ Dung Tuyết, chợt phát hiện, bọn họ nhìn Trác Phàm với ánh mắt vô cùng quái dị, giống như gặp quỷ.

Nhưng sự thật cũng như thế, Đan Thanh Sinh chỉ Trác Phàm, cứng ngắc rất lâu, mới hét to: "Ngươi. . . Ngươi không chết?"

"Ta đương nhiên không chết, hổng lẽ giữa ban ngày mà gặp quỷ à?"

"Thật không nghĩ tới, ngươi chính là Manh Kiếm Sư!"

Mộ Dung Tuyết thở dài một hơi, quay đầu nhìn Lạc Tư Phàm, thản nhiên nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, vị Manh thúc thúc này của ngươi là đại ma đầu đệ nhất thiên hạ. Người ta không sợ hắn là quý lắm rồi, ai có thể làm hại hắn?"

"Đúng, ai có thể giết ta? Ha ha ha. . . Nha đầu, pha trà được không? Đun nước pha trà, ta cùng hai vị lão bằng hữu này tâm sự một chút."

Trác Phàm cười lớn, khoát tay vô cùng thoải mái…

Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Tuyết cho năm người Lệ Kinh Thiên uống đan dược, để nằm nghỉ trong Kiếm Lư. Trác Phàm cùng Đan Thanh Sinh ở trong đình nhỏ, thưởng thức trà nhìn non sông tươi đẹp. Không khí giương cung bạt kiếm lúc trước đã không còn, chỉ có sự bình tĩnh, lạnh nhạt vô tận.

Lạc Tư Phàm mang trà cho ba người, kinh ngạc nhìn bọn họ mới chậm rãi lui ra. Vừa thối lui đến cửa Kiếm Lư, hai người Long Kiếm Sơn gấp gáp kéo nàng qua một bên, nhìn xem động tĩnh bên ngoài kinh ngạc hỏi thăm: "Tử Phàm muội muội, vị này đến tột cùng là thần thánh phương nào, nhìn ra được không? Làm sao Trảm Long Kiếm Vương bị vài ba câu của hắn đã kéo đi ôn chuyện rồi? Người có thể ngồi hàn huyên với cao thủ Kiếm Vương, không biết lúc trước hắn làm gì?"

"Làm sao ta biết được?"

Lạc Tư Phàm nghi hoặc nhìn ra phía ngoài. "Tóm lại, Manh thúc thúc này nhất định không đơn giản. Nếu không những đại nhân vật này sẽ không giao tình với hắn như thế…"

Cảm nhận được ba cặp mắt tinh quái, Trác Phàm bất giác mỉm cười, cũng không để bụng, chỉ nhìn hai người trong bàn nói: "Trăm năm, còn có thể nhìn thấy lão bằng hữu trước kia. Mộ Dung cô nương, gần đây vẫn còn xen vào việc của người khác sao?"

"Đó là ta thay trời hành đạo, cứu khốn phò nguy, ma đầu như ngươi thì biết cái gì?"

Mộ Dung Tuyết trợn mắt hừ nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh lại nghiêm túc, sâu xa nói: "Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn không quên cuộc đại chiến trăm năm lần đó, ngươi gây nên đủ loại chuyện, không biết ngươi là thiện hay ác, là đúng hay sai. . . Cho nên những năm này, ta vào nam ra bắc, nhìn hết thẩy tang thương của nhân gian, muốn tìm kiếm đáp án. Nhưng mãi đến lúc này, vẫn không có câu trả lời!"

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm khẽ gật đầu: "Ta cũng như vậy, trải qua vô tận tang thương, nhưng không giống ngươi, ta tìm được thứ ta muốn. Nếu như ngươi không từ bỏ, theo ta đi xem chính ma nhân gian, có lẽ ngươi sẽ mở lòng hơn."

Mộ Dung Tuyết nhìn hắn trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, không còn bài xích giống trăm năm trước.

"Trác Phàm, thanh kiếm này là của ngươi sao?"

Lúc này, Đan Thanh Sinh mới lấy Trường Thanh kiếm để trên bàn, chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng chất vấn.

Hiểu ý hắn, Trác Phàm cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu.

"Chuyện gì xảy ra, vì sao Kình Thiên Kiếm đạo lại xuất hiện trong thanh kiếm này. . . Ngươi tìm hiểu Kình Thiên Kiếm khi nào?"

"Trăm năm!"

Trác Phàm thở dài một hơi, trong lòng nhẹ nhõm, sâu xa nói: "Đan lão, có chuyện này ta giấu diếm ngươi rất lâu, lúc trước đại chiến Song Long Viện. . ."

Nói xong, Trác Phàm đem chuyện năm đó trộm lấy Kình Thiên Kiếm kể rõ toàn bộ: "Xin lỗi, lúc đó các ngươi đều bị lừa. Kình Thiên Kiếm sớm đã ở trong tay ta, ngươi cùng hai vị Chí Tôn đều nghĩ kiếm ở trong tay đối phương. Trăm năm cũng nên kết thúc!"

Thân thể nhịn không được chấn động, Đan Thanh Sinh nhìn hắn thật sâu, da mặt run rẩy. Hắn thật không ngờ, đường đường là cao thủ đệ nhất Tây Châu lại bị tiểu tử này lừa bịp trăm năm mà không biết, còn thay hắn cõng nồi? Thực sự buồn cười!

Mộ Dung Tuyết nghe được chân tướng, nhìn Trác Phàm cười khẽ: "Ngươi thật có gan, trăm năm trước ngươi chẳng là cái gì, thế mà thì dám đối nghịch với đệ nhất cao thủ Tây Châu. Chỉ sợ toàn bộ năm châu, tìm không ra một người thứ hai to gan như ngươi."

"Đúng vậy, lúc trước thật sự mạo hiểm quá lớn, khiến ta vẫn luôn bất an lo sợ."

"Ngươi bất an? Ngươi bất an thì sẽ không yên lòng mà lấy thanh kiếm, kiếm đâu?"

"Không đưa!"

Đan Thanh Sinh giơ tay, Trác Phàm lưu manh lắc đầu: "Kiếm này đi cùng ta mấy trăm năm, không có lý do cho người khác! Hôm nay ta nói ra cũng để giải khúc mắc cho ngài, cũng xem như giải cho chính mình. Dù thế nào, trước kia ngài cũng cứu ta một mạng, ta lừa gạt ngài nữa thì cảm thấy không ổn!"

"Lão phu đã cứu mạng ngươi lâu rồi, ngươi cảm thấy không ổn cũng lâu sao giờ mới nói cho ta biết?"

"Trước kia sợ ngài dưới cơn nóng giận giết ta!"

"Hiện tại không sợ?"

"Ừm!" Trác Phàm thành thật, mà thành thật đến chưa từng thành thật như vậy, Đan Thanh Sinh nhìn thấy thân thể tức giận đến run rẩy.

Con bà nó, cánh cứng rồi đúng không, không thu thập được hắn.

Thực ra, khi Đan Thanh Sinh cảm nhận được Kình Thiên Kiếm đạo trên thân Trường Thanh kiếm, hắn đã hiểu rõ, người lĩnh ngộ đúc ra kiếm này không thua kém gì hắn. Về sau người hắn gặp đúng là Trác Phàm, hắn biết được bản thân đoán không sai.

Trác Phàm trước kia cũng là quái vật, hiện tại hơn trăm năm, tự nhiên càng khủng bố hơn. Chỉ sợ cho dù chính diện giao chiến, hắn chưa chắc thắng được.

Kết quả tức giận run rẩy cả nửa ngày, Đan Thanh Sinh gõ gõ bàn, liền muốn đứng dậy rời đi.

Thế nhưng hắn vừa muốn đi, Trác Phàm cũng đuổi vội vàng đứng dậy cản trước mặt hắn: "Chờ một chút, Đan lão, chúng ta nhiều năm không gặp, còn chưa nói thoải mái, ngài vội vã đi đâu?"

"Nói thoải mái cái rắm, lão phu với ngươi không có gì để nói, hiện tại lão phu muốn đi giết người. Lão phu chưa từng muốn giết người như bây giờ, ngươi cút cho lão phu!"

Trầm ngâm một chút, Trác Phàm lại đứng im bất động: "Đan lão, ngươi đi giết bất luận kẻ nào cũng không sao, người của Lạc Minh, đặc biệt minh chủ Lạc Minh, tiểu tử Lạc Vân Hải kia, có thể nể mặt tiểu đệ tha hắn một lần không?"

"Tha cho hắn? Lão phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, người ta cầm lấy bức họa cho lão phu, muốn đầu hắn, lão phu sao có thể không đi lấy?"

"Thế nhưng Đan lão, ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Tin tức ngài xuất thủ trong nháy mắt truyền khắp thiên hạ, mọi người đều biết, bên trong chỉ sợ có điều bất thường!"

"Có bất thường thì sao, lão phu chẳng quản nhiều!"

Hung hăng vung tay lên, Đan Thanh Sinh oán hận nói: "Lão phu có quy cũ của lão phu, đừng nói lão phu hiện tại trở mặt với ngươi, cho dù không trở mặt, chúng ta đều là người có "đạo". Ngươi có nguyên tắc của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta. Lời thề năm đó lão phu không phải nói chơi, chỉ cần có năng lực lấy được, lão phu nhất định phải giúp người ta làm việc này!"

Khẽ gật đầu, Trác Phàm hiểu rõ, sau khi suy nghĩ một chút, hắn sâu xa hỏi: "Năng lực đi lấy. . . Nếu như không thuộc phạm vi năng lực của Đan lão thì sao?"

"Ngươi có ý gì?"

"Đúng ra, ngài đi làm chuyện này nhưng còn chưa đi tới cạnh Lạc Vân Hải, nửa đường bị người ta chặn giết, đây chính là ngoài năng lực!"

Đan Thanh Sinh nhíu mày thật sâu nhìn Trác Phàm: "Chặn giết lão phu? Người nào?"

"Ta!"

Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Trác Phàm bình tĩnh lên tiếng.

Nhìn chằm chằm vào hắn, hai tay Đan Thanh Sinh nắm lại, tròng mắt hơi híp: "Ngươi đến chặn giết lão phu? Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào ta chính là đệ nhất đại quản gia của Lạc gia, Trác Phàm!"

Ầm.

Giọng nói vừa hạ xuống, một luồng khí lạnh từ người Trác Phàm phát ra bao phủ thiên địa, lạnh thấu xương.

Bình Luận (0)
Comment