Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1770 - Chương 1776: Thần Giữ Cửa

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1776: Thần giữ cửa

Từng trận cương phong mãnh liệt thổi khắp thiên địa, làm cho tất cả sinh linh chung quanh đều sợ hãi, tâm can bạo liệt, cho dù là Mộ Dung tuyết thân là Quy Nguyên Cảnh đỉnh phong, cũng phải vội lui về sau mấy bước, trong lòng sợ hãi.

Thế còn không nói tới ba tiểu quỷ Lạc Tư Phàm, đối mặt với uy áp kinh khủng như thế, khuôn mặt đã bị dọa tới trắng bệch. Sao bọn họ có thể nghĩ tới, vị thúc thúc mù lòa Thiên Huyền cảnh này, khí thế trân thân, lại không thua Đan Thanh Sinh một chút nào?

Chẳng lẽ… Hắn là một cao thủ cấp bậc Kiếm Vương? Nhưng điều để bọn họ trầm tư suy nghĩ là, đỉnh cấp cao thủ trong thiên hạ này, có người nào bị mù sao? Nhiều lắm chỉ có một vị Kiếm Vương bị cụt tay mà thôi!

Nhìn chằm chằm bóng lưng lãnh khốc của Trác Phàm, Lạc Tư Phàm trừ kinh dị ra, thì chính là tán thưởng. Vị thúc thúc mù này, thật là làm cho bọn họ giật mình…

Cũng nhìn chăm chú vào Trác Phàm, Đan Thanh Sinh cũng đã phát hiện, công lực của TRác Phàm hôm nay đã không kém hắn, cũng không còn là tên ngỗ như trước. Đối mặt với cường địch như thế, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nhưng mà, nếu để nói là kiêng kỵ cùng hoảng sợ, thì còn chưa tới tình trạng đó.

“Thật là khó tưởng tượng, ngắn ngủi trăm năm, ngươi đã đi lên đường cả ngàn năm của lão phu. Trác Phàm, ngươi quả là tuyệt thế thiên tài. Nhưng mà… Đáng tiếc, cho dù bây giờ công lực của ngươi bằng lão phu, nhưng hẳn cũng chưa thể thắng lão phu nữa chiêu. Lão phu còn nhớ rõ, thực lực hơn phân nữa của ngươi, đều tập trung trên đôi Thần Nhãn kia. Tuy ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết rõ, đôi Thần Nhãn này của ngươi đã không thể sài được nữa. Hiện tại chỉ bằng ngươi, muốn ngăn lão phu lại, cũng không dễ dàng như vậy!”

Vừa dứt lời, Đan Thanh Sinh đã bước ra một bước, thẳng lên Quỳnh Tiêu, hai ngón tay khép lại, chỉ hướng lên trời, nghe một tiếng vang ầm ầm, toàn bộ cửu thiên giống như sắp sụp đổ. Nương theo đó là tiếng long ngâm kêu sợ hãi, cự long cùng những kiếm chỉ kia bay về một chỗ, hợp lại cùng nhau.

Chỉ trong một thoáng, một cỗ uy áp khủng bố, bỗng buông xuống từ chín tầng trời, từng đạo khí tức hủy diệt, tràn ngập các ngóc ngách của mấy căn nhà nhỏ này.

Thấy tình cảnh này, khuôn mặt Mộ Dung Tuyết chấn động, trên đầu chảy ra từng giợt mồ hôi lạnh, không khỏi nhìn về chỗ của Trác Phàm. Ba tiểu quỷ Lạc Tư Phàm thì càng thêm sợ tới mất mật, trong con ngươi đều là vẻ kinh động.

Đây chính là một kích của cao thủ Kiếm Vương sao? Qủa nhiên là uy áp mà bọn họ chưa từng cảm nhận qua, ngay cả mười mấy cường giả Quy Nguyên cảnh cũng không thể phóng ra uy áp như này!

Xem ra cao thủ Kiếm Vương, quả thực danh bất hư truyền, không phải người thường có thể đụng tới. Chỉ là không biết… Thúc thúc mù này của mình, có thể gánh vác được hay không…

Trong một lúc, trên mặt ba người mang theo vẻ hi vọng nhìn về phía Trác Phàm, nhưng chỉ thấy Trác Phàm cứ đứng yên ở đó, vô thanh vô tức.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng ba người trầm xuống, cũng sắp khóc. Chẳng lẽ đối với một chiêu không gì địch nổi của Đan Thanh Sinh, ngay cả hắn cũng bị dọa sợ, khó thể cử động mảy may?

Bạch!

Thế nhưng, còn không đợi bọn hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, Trác Phàm đã lắc mình một cái, đợi đến khi xuất hiện lần nữa, thì hắn đã đi vào vị trí đối diện Đan Thanh Sinh, song phương chỉ cách nhau vẻn vẹn một mét mà thôi.

Làm sao có thể, sao lại nhanh như vậy?

Tròng mắt co rụt lại, vẻ mặt Đan Thanh Sinh lúc trước còn bình thản, giờ này lại cả kinh thất sắc. Một kiếm trong tay đã chuẩn bị còn chưa vung ra, cổ tay bỗng đã rung lên, cấp tốc bổ về Trác Phàm ở đối diện.

Khoảng cách gần như vậy, Trác Phàm muốn trốn cũng trốn không được, nếu kiếm này đánh vào người hắn, thì tiêu hao còn hơn cả Kiếm Vương bình thường. Cho dù là Cửu Kiếm Vương cũng không dám ăn một kích toàn lực của một vị Kiếm Vương khác ở khoảng cách gần như vậy. Mặc dù không tới nỗi mất mạng, nhưng nhất định cũng sẽ bị trọng thương.

Nhưng mà…

Hưu!

Hoàn toàn không có ý muốn tránh, cánh tay pahir của Trác Phàm lóe lên hồng mang, một trảo hung hăng bổ về phía trước!

Rống!

Đụng!

Một tiếng vang thật lớn vang lên, Vạn Long rống lên sợ hãi. Mang theo long uy không gì địch nổi cùng kiếm mang hội tụ lực lượng của thiên địa bễ nghễ, bắn về phía Trác Phàm, nhưng còn chưa ra, thì đã bị Kỳ Lân Tí hung hãn của Trác Phàm nắm chặt trong tay.

Chỉ một thoáng, Thiên Lôi dẫn Địa Hỏa, kiếm mang giống như đi ra từ vụ nổ hạt nhân kết hợp cùng thú trảo, đúng là chỗ phát ra nguồn sáng nóng rực, một cỗ ba động cường hãn ngăn không được mà phát ra ngoài, khiến cho trời long đất lở, thanh thế to lớn, cảnh tượng giống nhưu ngày tận thế. Trong lòng mọi người ở dưới cũng hoảng hốt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Đây chính là cảnh đối chiến của cao thủ cấp bậc Kiếm Vương sao? Thật mẹ nó biến thái, sao lại có chấn fđộng mạnh đến thế, như thể muốn sập trời vậy?

Không chỉ là bọn họ, cho dù là Đan Thanh Sinh cũng khó thể tin một màn trước mắt, hét lớn: “Sao lại thế… Ngươi chỉ dùng một chút sức, liền đem kiếm cương của lão phu…”

Xoạt!

Nhưng không đợi hắn nói xong, một ngọn lửa màu vàng óng đã toát ra từ Kỳ Lân tí, trong nháy mắt lan tràn lên kiếm cương, nương theo đó là từng tiếng long ngâm gào thét, Kỳ Lân Trảo ra sức vồ một cái, ầm vang một tiếng, kiếm cương cường đại đang ở trong ngọn lửa màu vàng óng kia hóa thành hư vô trong nháy mắt, biến mất không còn tăm hơi.

Đồng dạng, cả vạn sợi Long khí trong thiên địa, cũng biến thành hư vô.

“Đây là… Phần Thiên Kiếm Đạo?” Da mặt co rút lại, Đan Thanh Sinh kêu lên.

Nhưng rất nhanh, còn không đợi bọn họ kịp phản ứng, một đạo xích mang đã bay lượn, một cỗ cương áp không gì sánh được đã đột ngột bổ về phía hắn. Tập trung nhìn vào, lại chỉ là một đao phổ phổ thông thông của Trác Phàm. Nhưng đạo hồng mang trên đao, lại để cho hắn có loại khí tức tử vong, đang đạp vào mặt!

Oanh!

Xích mang bay qua, nhất phi trùng thiên. Ngàn thước ở phía trước, trong nháy mắt hóa thành hư vô. Vốn là Tuyệt Kiếm Trấn được dãy núi vờn quanh, giờ đây lại biến thành một vùng sa mạc bằng phẳng.

Da mặt co lại, ba người Trác Phàm nhìn về bụi mù cuồn cuộn kia đã xông tới chân trời, trong nháy mắt làm biến dạng cả mặt đất, đã kinh ngặc đến trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch. Ba trái tim giống như đã ngưng đập từ sớm, không nghe được âm thanh gì.

Mi mắt Mộ Dung Tuyết cũng hơi lắc một cái, khó thể tin nhìn về thân ảnh trên không trung kia, ừng ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt.

Thời gian trăm năm, đã để tên ma đầu giỏi về âm mưu quỷ kế này biến thành một Ma Vương chân chin. Trong thiên hạ này, ai còn có thể là đối thủ của hắn?

Một đầu tóc trắng lộn xộn trong gió, bởi vị trận trùng kích vừa rồi, sợi tóc buộc tang của Đan Thanh Sinh đã bay múa trên không trung. Trác Phàm chậm rãi nhìn hắn, sắc mặt bình tính, thản nhiên nói: “Đan lão, ta chỉ là không còn con mắt mà thôi, nhưng còn giữ thần, bây giờ ngươi đã có lý do quay về rồi đó!”

“Trùng Thiên Kiếm đạo?”

Mi mắt lắc một cái, ánh mắt Đan Thanh Sinh ngốc trệ nhìn về hắn, lại bật cười lắc lắc đầu, chỉ là trong nụ cười kia mang theo rất nhiều vẻ đắng chat: “Đùng vậy, lão phu đã có lý do. Không phải lão phu không muốn giết Lạc Vân Hải, mà là giết không được. Có một người lĩnh hội kiếm đạo của ba loại Thần kiếm đến cực hạn ngăn lại trước mặt lão phu, lão phu cũng không có cơ hội này… Cơ hội…”

Mí mắt nhẹ lay động, Đan Thanh Sinh vô cùng thất lạc, quay đầu liếc nhìn Trác Phàm một cái, trầm ngâm một lát, lẩm bẩm nói: “TRác Phàm, Kình Thiên Kiếm ở trong tay ngươi… Đáng giá!”

Nói xong, hắn liền quay người, bóng người đã biến mất, quay về Trung Châu.

Trong lòng hắn minh bạch, giờ này Trác Phàm đã quá cường đại, đã không phải mình hắn có thể địch. Một chiêu ngăn lại kiếm của hắn, vậy chiêu tiếp theo cũng có thể diệt hắn.

Tiểu tử này… Đã trở thành Bất Bại kiếm Tôn thứ hai, ha ha ha…

Nhìn qua phương hướng Đan Thanh Sinh rời khỏi, TRác Phàm chậm rãi hạ xuống, chỉ là ánh mắt khi Mộ Dung Tuyết nhìn về phía hắn, cũng đã không còn vẻ tự nhiên như trước, ngược lại còn mang theo chút sợ hãi.

“Thì ra… Bốn thanh Thần kiếm mất tích trăm năm trước, đều nằm trong tay ngươi?"

"Đúng vậy, nhưng mà cũng không tính là gì. Điểm này, sau này ngươi sẽ biết!”

Khóe miệng xẹt qua nụ cười lạnh nhạt, Trác Phàm cũng không nhìn nàng tiếp, mà bước về phía Kiếm Lư. Bọn người Lạc Tư Phàm thấy hắn đến, cũng không còn vẻ lạnh nhạt như lúc trước nữa, từng người đều câm như hến, phát run.

Hiểu rõ tâm tình của bọn họ, Trác Phàm vỗ nhẹ đầu tiểu cô nương, bật cười: “Tốt, đã không còn việc gì, ngươi có thể về nói với cha ngươi, Đan Thanh Sinh đã bị đuổi đi, kêu hắn đừng lo lắng!”

“Ây… Vâng…” Hơi ngớ người, Lạc Tư Phàm cứng đờ gật đầu.

Thản nhiên cười, Trác Phàm không để bụng, sau khi vỗ đầu vai nàng một cái thì đi đến bên bọn người Lệ kinh Thiên, nhìn ngó thương thế của bọn họ, rất lâu sau mới khẽ gật đầu: “Không sai, Mộ Dung cô nương cũng thật không keo kiệt, đều là Liệu thương Đan thập phẩm trở lên, đoán chừng trong bảy ngày bọn họ liền thức tỉnh, một hai tháng, liền có thể khôi phục!”

“Ta vẫn luôn không keo kiệt với bệnh nhân, nhưng đây cũng do Đan Thanh Sinh không xuống nặng tay, hủy đi căn cơ của bọn họ, nếu không cũng không có nhẹ nhàng như vậy!”

“Đúng vây, Đan lão là một Chính Phái Nhân Sĩ, chỉ vì giang hồ bức bách, bị bất đắc dĩ, mới làm ra chút chuyện trái lương tâm, ha ha ha…” Bật cười lớn, Trác Phàm thăm thẳm lên tiếng: “Có lẽ hôm nay hắn thua, không chừng cũng là mong muốn của hắn!”

“Phải không, nhưng sao ta lại nhìn không ra chút buông lõng của hắn!”

“Tâm nguyện không thể buông bỏ, đầu tiên liền không thể lừa gạt được tâm của mình, đây cũng là lời Đan lão từng nói!” Mỉm cười, Trác Phàm thản nhiên nói.

Liếc sâu hắn một cái, Mộ Dung Tuyết cũng đang âm thầm suy nghĩ.

Lúc này, Lạc Tư Phàm lại nhìn chằm chằm Trác Phàm không rời, rốt cục cũng lấy đủ dung khí, mở miệng hỏi: “Thúc thúc mù, ngươi cùng Lạc Minh chúng ta… Có ngọn nguồn gì sao?”

“Ngọn nguồn… Ha ha, thật là có một chút!”

Sắc mặt giật mình, Trác Phàm nhếch miệng lên tiếng, thế nhưng còn không đợi hắn nói tiếp, hưu một tiếng, một cái ngọc giản đã bay tới. Hắn vội vàng cầm, cẩn thận xem, trên mặt chợt hiện nụ cười quỷ dị, sắc mặt nghiêm lại một chút, trịnh trọng nói: “Nha đầu, chuyện hôm nay không cho phép nói với người ngoài nào, các ngươi cứ làm như chưa thấy qua ta. Nếu mấy lão già này tỉnh, thì lập tức dẫn bọn họ đi, nghe chưa?”

Sững sờ, mọi người khó hiểu.

Đây là có chuyện gì, sao thái độ của hắn lại thay đổi đột ngột như vậy…

Bình Luận (0)
Comment