Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1771 - Chương 1777: Nhân Tâm Khó Lường

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1777: Nhân tâm khó lường

Trên mặt tràn đầy vẻ ngượng ngịu, Lạc Tư Phàm suy nghĩ một chút, khổ não nói: “Thúc thúc mù, cái này… Thì thật khó cho chúng ta. Nếu bọn người Lệ gia gia tỉnh lại, hỏi chúng ta sao có thể cứu bọn hắn, chúng ta nên nói sao đây? Trảm Long Kiếm Vương kia vô duyên vô cớ lui về sao, chúng ta cũng không tìm được cớ gì…”

“Cái này không phải rất đơn giản sao?”

Mi mắt nhíu lại, Trác Phàm khẽ cười một tiếng: “Các ngươi cứ nói, các ngươi liều chết cầu tình, lòng can nghĩa đã làm cảm động hắn. Sao đó hắn thả các ngươi, còn mình thì trở về, cứ miêu tả tình cảnh lúc ấy thảm liệt một chút, đại khái đã có thể lừa gạt qua rồi!”

Như thế cũng được?

Da mặt hung hăng co rụt lại, ba người liếc sâu Trác Phàm một cái, mí mắt giật nhẹ, như thế cũng quá giả tạo, bọn họ tin mới là lạ.

Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn hắn, Trác Phàm thản nhiên nói: “Dù sao chuyện của Đan Thanh Sinh, cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, các ngươi không nói, ta cũng không nói, thì ai biết? Các ngươi nói những thứ này, bọn họ sẽ nghi ngờ sao? Dù sao Đan Thanh Sinh cũng đã quay về!”

“NHưng mà…”

“Đừng nhưng nhị gì nữa… Dù sao cũng không cho phép các ngươi nói chuyện gặp ta, nếu không…” Nói rồi, sắc mặt Trác Phàm đã trở nên lạnh lẽo, sát khí toàn thân nở rộ: “Đan Thanh Sinh không đi Lạc Minh, thì ta đi, các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!”

Thân thể cùng run lên một cái, lại nghĩ đến thực lực nghịch thiên vừa rồi của Trác Phàm, sắc mặt của ba tên tiểu quỷ này trở nên kinh khủng, vô cùng hoảng sợ.

Thấy cảnh này, Trác Phàm nhếch miệng lên cười một cái, gật đầu nói: “Chuyện này là để các ngươi đi lĩnh công, cũng không phải kêu các ngươi đi chịu chết, xam các ngươi khó xử kìa. Lại nói… Không phải ta đã nói không cho các ngươi nói đến ta? Sao các ngươi lại dẫn Đan Thanh Sinh đến đây?”

Song đồng cùng run lên, thân thể ba người cứng đờ, hai người khác không tự chủ được nhìn về Long Kiếm Sơn mang vẻ mặt kinh dị đứng đó.

“Á… Lại là tên Tiểu mập mạp nhà ngươi!”

Nhẹ gật đầu, Trác Phàm hung hắng bóp hai gò má khóc không ra nước mắt kia, cười gian nói: “Bán ta đúng hay không, lúc trước còn kêu gào với ta, còn mắng ta là lão đầu tử đúng hay không, như thế cũng được, nợ cũ nợ mới tính một lượt, hắc hắc hắc…”

Sắc mặt nhăn nhó, Long Kiếm Sơn co quắp ngã xuống đất, hai mắt đẫm lệ rưng rưng: “Tiền bối, ta sai rồi, sao ta biết được ngươi, chút bối cảnh của ta cũng không đủ để ngài nhìn vào. Ngài đại nhân đại lượng mà tha ta a, lần sau ta không dám tiết lộ nữ điểm bí mật của ngài nữa!”

“Thúc thúc mù, ngài tha cho hắn đi!” Lạc Tư Phàm thấy vậy, cũng vội đến cầu tình, sợ đầu ngón tay của Trác Phàm thật ấn chết hắn. Ai có thể nói chuẩn xác tính khí của những tiền bối cao nhân này?

Đột nhiên cười, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Nhìn bộ dáng sợ hãi của ngươi kìa, thật là bị lão tử nhà người chiều xấu, bình thường thì đắc chí, thời điểm này lại ỉu xìu. Đứng lên cho ta, lần này ta cho ngươi lấy công chuộc tội, phải diễn xuất ra một anh hùng cho ta. Nếu để lộ chuyện gì, ta sẽ tới của nhà người tìm rồi vặn đầu ngươi thành đầu heo, tin hay không?”

“Tin, tiền bối lợi hại như thế, chuyện gì ta cũng tin!” Khóe miệng xẹp xuống, Long Kiếm Sơn run run khóc nức nở.

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm hài lòng gật đầu, hai người Lạc Tư Phàm cũng che miệng cười, thân thể đung đưa.

Làm xong tất cả, Trác Phàm cũng đã yên tâm, thở dài một hơi, nhấc chân đi ra ngoài.

“Thúc thúc mù, ngươi muốn…”

“Tiểu nha đầu, ta đi đây, việc hôm nay có thể chỉ là một chút việc nhỏ, đoán chừng đại nạn sẽ sắp buông xuống, bảo trọng cho tốt đi!”

Giống như cảm nhận được điều gì, Trác Phàm muốn nói lại thôi, sau cùng chuyển hướng về Mộ Dung Tuyết nói: “Mộ Dung cô nương, không phải ngươi có chuyện nghĩ mãi không ra sao? Ta dẫn ngươi đi nhìn xem, cái gì gọi là, Ma!”

Vừa dứt lời, Trác Phàm quay người biến mất không thấy gì nữa. Mộ Dung Tuyết thấy vậy, trầm ngâm một chút, cũng vội vàng đuổi bước theo. Chỉ để lại ba tiểu quỷ chăm chú nhìn về phương hướng biến mất của hai người, thân thể Long Kiếm Sơn thì càng nhũn ra, phun ra một ngụm trọc khí, da mặt vẫn luôn rung động.

Mẹ nó, cuối cùng cũng đi…

Một phương diện khác, Song Long Viện, mấy vị tông chủ Ôn Đào, Viêm Ma đã sớm chờ chực ở Thông Thiên Các, thỉnh thoảng đi dạo, chờ đám người kia.

Chỉ một chốc, một vị lão giả tóc trắng từ trong đi ra, khom người cúi đầu với đám người, lạnh nhạt nói: “Các vị tông chủ chờ ở đây, không biết là có chuyện gì muốn làm?”

“Trưởng lão khách khí, chúng ta muốn cầu kiến hai vị Chí Tôn đại nhân, không biết có được không…”

“Thực xin lỗi, hai vị Chí Tôn sớm đã dạo chơi bên ngoài, chúng ta cũng không biết các ngài đi chỗ nào, mong chư vị rộng lòng tha thứ!” Ôn Đào khom người cúiu đầu, thế nhưng lời còn chưa dứt, đã bị một câu của vị lão giả kia làm nghẹn họng, nhất thời trì trệ, sắc mặt hơi chìm xuống.

Viêm Ma suy nghĩ một hồi, hỏi tiếp: “Như vậy không biết bao giờ hai vị Chí Tôn trở về?”

“Chuyện này chúng ta cũng không rõ, tính khí của hai vị Chí Tôn, từ trước đên nay không thể phỏng đoán. Các vị tông chủ đã từng học ở Song Long Viên, chắc phải minh bạch điều này!”

“Biết rồi, như vậy… Quấy rầy…”

Hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, Ôn Đào lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, không nhiều lời nữa, cùng mấy người còn lại liếc nhau, liền cúi đầu, rời đi.

Chỉ là sau khi bo j họ đi khỏi, hai đạo bóng người quen thuộc đi tới, một đen một trắng, chính là Song Long Chí Tôn.

Nhìn bóng lưng ở xa xa của bọn họ, Hắc Nhiêm Chí Tôn trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu, thở dài: "Dù sao đều là đệ tử Tây Châu, sự kiện này chúng ta có thể mặc kệ sao?"

"Nếu là người khác, chúng ta tất nhiên không thể, nhưng đó lại là Lạc Vân Hải... Dã tâm hắn thực sự quá lớn. Những năm gần đây mở rộng, rõ ràng là có ý muốn trèo lên đỉnh, hướng về Song Long Viện của chúng ta mà tới. Mà thủ đoạn lung lạc nhân tâm này, cũng thực lợi hại. Phải biết, bọn người Ôn Đào đều vốn là đệ tử của Song Long Viện chúng ta, bây giờ lại toàn hướng về Lạc gia kia. Thủ đoạn cỡ này, thật sự là được chân truyền của Trác Phàm, còn nhớ rõ năm đó sau khi Trác Phàm giả chết không, không phải bọn họ vẫn dốc sức làm việc cho Lạc gia sao?"

Mí mắt hơi lắc một cái, Hắc Nhiêm Chí Tôn đạm mạc gật đầu: "Đương nhiên, mà cái tin tức tiếp theo, là Tần minh luôn đối nghịch cùng Lạc Minh, tiệc mừng thọ lần này cũng bị lôi kéo. Lạc Vân Hải, dã tâm quá lớn..."

"Đúng vậy a, có người có dã tâm như thế ở Tây Châu, thủy chung là bất an của Tây Châu, hiện tại mượn đao giết người, cũng rất tốt..." Nhẹ nhàng vuốt râu dài, Bạch Mi Chí Tôn quay người rời đi, Hắc Nhiêm Chí Tôn bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, cũng theo sau...

Cùng lúc đó, trước cửa Đông Châu Thượng Quan gia, Thượng Quan Khinh Yên đưa Vũ Thanh Thu ra, trên mặt đều là vẻ áy náy: "Vũ sư huynh, xin lỗi, ba vị cung phụng nhà ta quá ngoan cố..."

"Chỗ nào, ba vị tiền bối nhất định có cân nhắc riêng, cáo từ!" Miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, Vũ Thanh Thu khom người cúi đầu.

Thượng Quan Khinh Yên cũng hơi hoàn lễ, lộ ra một tia ngượng nghịu.

Chờ khi bóng người của Vũ Thanh Thu rời đi, Thượng Quan Khinh Yên mới hồi phủ, đi vào trước cửa phòng của ba vị cung phụng, khom người cúi đầu, khó hiểu nói: "Ba vị cung phụng minh giám, vừa nãy có Vũ sư huynh ở đây, Yên Nhi không tiện nói thẳng. Chỉ là Lạc gia ở Tây Châu nổi danh là nhân nghĩa môn phong, nếu hợp lại cùng Mộ Dung gia chúng ta thì càng tăng thêm sức mạnh, lần này gặp phải đại nạn, vì sao chúng ta không viện thủ, giúp đỡ một phần, rút ngắn lại quan hệ hai châu, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Yên Nhi, ngươi chưởng quản gia tộc nhiều năm như vậy, không phát sinh ra chuyện lớn gì, chỉ xử lí chút việc nhỏ, nên thành ra nhìn chuyện gì cũng quá đơn giản. Đan Thanh Sinh xuất thân từ Song Long Viện, lúc này hắn muốn về Tây Châu gây sự, sao Song Long Viện có thể mặc kệ? Mà để Vũ Thanh Thu kia, đến cầu cứu Đông Châu Thượng Quan gia chúng ta?"

"Có lẽ... Song Long Viện cũng khó có thể ứng phó?"

"Lại không phải Trung Châu xâm phạm biên giới, chỉ một Đan Thanh Sinh, có gì mà khó đối phó? Coi như gặp phải việc khó thật, cũng nên để cho Song Long Viện ra mặt, mời Thượng Quan gia ta đến hiệp trợ, sao lại lôi Thái Thanh Tông kia ra?"

"Chuyện này. . ." Mi mắt lắc một cái, mặt mũi Thượng Quan Khinh Yên tràn đầy vẻ do dự.

Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong phòng truyền đến tiếng nói nghiêm túc của vị cung phụng kia: "Yên Nhi, nhân tâm khó lường, chúng ta không ác ý ước đoán người khác, nhưng có tâm nhãn. Song Long Viện dù sao cũng đứng đầu Tây Châu, đây là chuyện của Tây Châu, không có Song Long Viện cho phép, nếu chúng ta tùy tiện nhúng tay, thì cũng vượt qua giới hạn, làm xấu giao tình của hai châu. Mà Vũ Thanh Thu kia vừa đi vào bản tộc, bọn ta đã có ý này, vũng nước lần này cuả Tây Châu quá sâu, chúng ta không nên trộn lẫn!"

"Cung phụng, ngươi nói Song Long Viện ngầm đồng ý..." Song đồng ngưng tụ, vẻ mặt Thượng Quan Khinh Yên biến ảo không ngừng, nhưng trong cửa phòng kia, cũng không nói thêm gì nữa...

Sau một tháng, mọi người đi tìm viện binh, đều trở lại Lạc Minh, liếc nhìn nhau, đều cười khổ lắc đầu, nhún nhún vai, không thể làm gì.

Viêm Ma khi nhìn thấy Lạc Vân Hải thì nở lộ ra một nụ cười xin lỗi: "Lạc lão đệ, hai vị Chí Tôn đúng lúc dạo chơi, cho nên..."

"Dạo chơi cái gì chứ, ta thấy bọn hắn trốn tránh để không gặp thì đúng hơn!"

Hung hăng vẫy tay áo, Ôn Đào thở dài một tiếng: "Ai, nếu không trải qua chuyện này, ta cũng không biết nhân tính là như thế, thế mà ngay cả hai vị Chí Tôn cũng..."

Nghe được lời này, bọn người Lạc Vân Hải cùng Gia Cát Trường Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý, gật gật đầu, không nói một lời.

"Chỗ của ta cũng giống vậy, ba vị cung phụng của Thượng Quan gia nói là luyện công xảy ra sự cố, đều từ chối nhã nhặn!" Ngay sau đó, Vũ Thanh Thu cũng báo cáo.

Thế nhưng lý do này, để mọi người không biết nên khóc hay cười.

Luyện công xảy ra sự cố? Tốt xấu gì bọn họ cũng là lão quái vật sống cả ngàn năm, cũng ngốc ở đỉnh phong hơn một nghìn năm, cũng không phải đột phá, có thể xảy ra chuyện rắc rối gì chứ?

Nhưng cười xong, mọi người lại trở nên đắng chát. Bây giơ cao thủ hai bên, lại không có người nguyện ý xuất thủ tương trợ, vậy trong Lạc Minh hắn, lại còn ai có thể ngăn lại tuyệt thế cường giả Đan Thanh Sinh lại đây?

Trong lúc nhất thời, mi mắt của tất cả mọi người nhăn lại thành một đoàn.

Thế nhưng bọn họ tuyệt không nghĩ đến là, tên phiền toái Đan Thanh Sinh này, đã sớm bị người ngăn lại, mà người này, giờ này khắc này, lại ở trong một góc tối tăm cách mọi người không xa, yên tĩnh quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, trên mặt còn xẹt qua nụ cười ấm áp đã lâu không thấy...

Bình Luận (0)
Comment