Bách Lý Kinh Vĩ vừa ra lệnh, lập tức có quan văn soạn thỏa văn thư, phát về cao tầng bốn châu, thỉnh cầu quyền đi sứ. Bởi vì trăm năm nay, Kiếm Tinh đế quốc khôi phục nguyên khí, chính sách với bốn châu lấy vững vàng làm chủ, ngược lại bình an vô sự. Tuy bốn châu vẫn còn cảnh giác với Kiếm Tinh, nhưng vẫn không có xé rách da mặt. Có lúc, giữa 5 châu thậm chí còn có chút hợp tác với nhau.
Lúc này, Bách Lý KInh vĩ lại phái đặc sứ đi thăm bốn châu, cũng có ý lấy lòng. Bốn châu nếu như không nể mặt, thì sẽ có mâu thuẫn, chỉ sợ có phiền phức.
Lại nói, chỉ là một đặc sứ đến kết giao mà thôi, có thể có vấn đề gì? Mà lại, Thiên Ma Điện thần bí nay, mặc dù bây giờ đang bình an vô sự với bọn họ, nhưng sau này thì sao?
Có lẽ một ngày trong tương lai, 5 châu cùng hành động, diệt trừu cái tổ chức ngầm này. Bây giờ câu thông ý kiến một chút, cũng là một chuyện tốt.
Kết quả là, nghĩ như thế, cao tầng bốn châu đều nhất trí, cho phép Đặc sứ kiếm tinh tới.
Cứ như vậy, Vũ Văn Dũng mang theo Thân Vương Bách Lý Vân, một đường tiến tới Tây Châu. Chỉ là bọn hắn khác với đặc sứ của ba châu khác, trước khi đi Song Long Viện, bọn họ phải đi một chỗ, Thiên Vũ Đế Quốc!
“Cái gì, đoàn người đặc sứ Kiếm Tinh đi qua chỗ này, kêu chúng ta nghênh đón?”
Ba tháng sau, trong thư phòng của Hoàng Thành Thiên Vũ, hoàng đế Vũ Văn Thông đã qua trung niên, không còn vẻ mập mạp giả tạo như trước kia, mà là gầy gò hơn rất nhiều, khóe miệng còn có rai mép, trong mắt nhấp nháy tinh mang, chăm chú nhìn về Lạc Vân hải đang ngồi phía trước, kinh ngạc nói: “Lạc minh chủ, người không có lầm chứ, từ biên cảnh của Trung Châu với Tây Châu đến Song Long Viện, sao lại đi qua Thiên Vũ chúng ta, ngươi có hồ đồ không vậy?”
Mí mắt hơi lắc một cái, Lạc Vân Hải thở dài một tiếng: “Lầm làm sao được? Là do Song Long Viện đặc biệt thông báo tới, nghe nói đặc sứ bên kia là nhân sĩ của Thiên Vũ, lần này vinh quy quê cũ, nên cố ý đến xem, Lạc Minh chúng ta cũng đã an bài xong!
“Nhân sĩ Thiên Vũ… Ai vậy?”
Mí mắt lắc một cái, Vũ Văn Thông thong thả dạo bước, tỉ mỉ suy nghĩ: “Cái gì là vinh quy quê cũ chứ, rõ ràng là về đây trang bức. Hừ, trẫm là hoàng đế Thiên Vũ, chẳng cần biết hắn là ai, trước kia đều là con dân của trẫm. Bây giờ hắn lấy thân phận đặc sứ Trung châu trở về, chẳng phải trẫm phải tất cung tất kính với hắn? Cái này… Cũng quá mất mặt!”
Nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, Lạc Vân Hải bật cười: “Bệ hạ, có gì mất mặt, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây. Chẳng phải lúc trước khi ngươi còn là hoàng tử, ta gặp ngươi, cũng rất cung tất kính như sao!”
“Ừm, đúng là như thế!”
Bật cười một tiếng, Vũ Văn Thông đạm mạc lên tiếng: “Lại nói Lạc minh chủ, ngươi năm đó cũng thật đủ ý tứ. Vốn ta cho rằng sau khi hoàng quyền bị tên tiểu tử Trác Phàm kia đoạt, cả đời này ta cũng chỉ có thể làm khôi lỗi. Nhưng không nghĩ tới sau khi Lạc minh của ngươi lớn mạnh, lại sẽ thật trả hoàng quyền về cho trẫm. Phần ân tình này, trẫm vẫn luôn ghi nhớ!”
Thản nhiên cười, Lạc Vân Hải từ chối cho ý kiến: “Bệ hạ nói quá lời, lúc trước Lạc gia chúng ta cũng nhờ có bệ hạ quan tâm!”
“Ngươi biết rõ chẳng qua ta chỉ là đầu tư, theo cách nói của Trác Phàm, chính là lòng mang ý xấu. Nhưng ngươi đối với ta lại không có bất kỳ ý đồ nào, thành tâm thành ý, sao có thể đánh đồng!”
“Mặc kệ như thế nào, phần ân tình này luôn là thật, sao Lạc gia chúng ta mãi một mực bá chiếm vật của ân nhân?”
Khuôn mặt hơi lập lòe, Vũ Văn Thông cười cười gật đầu: “Tốt, Lạc minh chủ, không, Vân Hải lão đệ. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Mặc kệ lần này là tên nào trở về đắc chí, vì nể mặt ngươi, nhất định sẽ để hắn vinh quy quê cũ, nở mày nở mặt, sẽ không gây chuyện cho ngươi!”
“Gây chuyện?”
“Đúng vậy, Lạc lão đệ, đừng nhìn ta chỉ là quân chủ của một tiểu quốc, nhưng chuyện của Tây Châu ta cũng nghe được một ít. Biết bây giờ ngươi cũng không hợp với Song Long Viện, nếu bị bọn họ bắt được bím tóc làm khó xử, cũng không tốt, đúng hay không? Ca ca dù sao cũng là người từng tranh qua hoàng vị, dưới tình thế nguy hiểm như này, xử sự như thế nào, ta vẫn biết!”
Mí mắt hơi run run, Lạc Vân Hải bình tĩnh liếc hắn một cái, lại đột nhiên nở nụ cười…
Ba ngày sau, Đế Đô của Thiên Vũ Đế Quốc, đã được trang trí rực rỡ, màu cờ tung bay. Hoàng Đế Vũ Văn Thông cùng Hoàng Hậu Long Qùy đứng ở cửa thành tự mình nghênh đón, lấy quy cách tối cao tiếp đãi vị khách đến từ TRung Châu kia, Hoàng Đế thân nghênh.
Nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương là đặc sứ Kiếm Tinh, thì cái này cũng không quan trọng gì.
Mà bên cạnh bọn họ, là đám cao tầng Lạc Minh, người đứng hàng đầu chính là Minh chủ Lạc Minh Lạc Vân Hải. Tất cả mọi người đều đứng ở đấy, đợi đến lúc xế trưa, ngày cao chiếu, từng đạo tiếng xa giá ù ù vang lên, dưới 100 ngàn tinh binh hộ vệ, mấy chục chiến xe Linh thú lớn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Đây là đặc sứ đến Tây Châu, xem ra Bách Lý Kinh Vĩ đã ngửi được khe hở của Tây Châu, nên muốn chuẩn bị đánh theo khe đó!” Trong một mảnh hắc ám bên trong thành tường, Trác Phàm cảm thụ được đội ngũ khổng lồ kia dần dần đi tới, khẽ mỉm cười một cái.
Tà dị liếc nhìn hắn, Mộ Dung tuyết nghi hoặc nói: “Sao ngươi biết, đây là Bách Lý Kinh Vĩ muốn đối phó Tây Châu?”
“Chuyện kỳ quái tất có điều bất thường, có tin tức báo tới, đặc sứ của ba châu khác cũng không hoành tráng đến vậy, biết tại sao không?”
Chậm rãi lắc đầu, Mộ Dung Tuyết lặng yên không lên tiếng.
“Bởi vì đặc sứ của ba châu khác, đều là quan viên nhị phẩm, chỉ có trong đặc sứ đi đến Tây Châu, còn có một vị Thân Vương đến thăm. Cho nên Tây Châu cùng ba châu khác, rất khác biệt!”
Khóe miệng vểnh lên, Trác Phàm khoan thai lên tiếng: “Mà vị Thân vương này, ngươi xem đi, ha ha ha…”
Nói đến đây, Trác Phàm cũng không nói nữa, Mộ Dung Tuyết kỳ quái, nhìn kỹ lại, lại thấy cỗ xa giá kia đột ngột dừng trước cửa thành.
Lạc Vân Hải tiến lên trước một bước, ôm quyền, trung khí mười phần nói: “Lạc Minh minh chủ Lạc Vân Hải, đặc biệt tới nghênh đón Trung Châu đặc sứ đại nhân!”
“Cô, Thiên Vũ Hoàng Đế Vũ Văn Thân, đặc sứ đại nhân lễ độ!” Ngay sau đó, Vũ Văn Thông cũng nắm tay Hoàng hậu, tiến về phía trước một bước, mỉm cười.
Thế nhưng, trong xe vẫn không có đáp lời, mọi người liếc nhìn lẫn nhau, cũng có chút kỳ quái. Sao thế, đặc sứ là một người câm?
Nhưng rất nhanh, một tiếng cười quái dị lại truyền vào tay mọi người: “Ha ha ha… Tam đệ, đã lâu không gặp, ngươi bây giờ đã trở thành Thiên Vũ hoàng đế rồi!”
Thân thể chấn động, Vũ Văn Thông trừng to nhìn về cỗ xe kia, tròng mắt co rutkj lại, da mặt khó tin mà run run.
“Tiếng nói này, ngươi… Ngươi…”
“Ha ha ha… Sao thế, hiền đã đã quên thanh âm của huynh rồi à?”
Một tiếng cọt kẹt, cửa xe kia mở ra, một nam tử trong mắt hiện lên tinh mang như chim ưng, đạp xuống tốc độ vững vàng, chậm rãi đi xuống xe lớn.
Thân thể chấn động, Vũ Văn Thông bị giật kình tới sắc mặt trắng bệch, run rẩy đầu ngón tay nói: “NGươi… Ngươi là… Nhị ca?”
Lời vừa dứt, bọn người cũng giật mình. Nhị ca của Hoàng đế, không phải là Nhị hoàng tử đã mất tích, Vũ Văn Dũng sao? Sao hắn lại trở về? Lúc trước là trốn tội chạy đi, nhưng bây giờ…
“Tam đệ, ngươi gầy!”
Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, Vũ Văn Dũng đi vào bên người Vũ Văn thông, vung tay đập lên mặt hắn ba ba hai lần, cười quái dị nói: “Lúc trước kêu ngươi giảm béo, ngươi nói ngươi giảm không được, ngay cả uống nước lạnh cũng béo ra, sao bây giờ lại gầy thành như thế? Nha… Ta hiểu rồi, ngụy trang! Lúc trước khi đoạt vị, ngươi ngụy trang mình thành một tên mập mạp vô hại, người vô hại vật vô hại. Hiện tại đã làm Hoàng đế, nên không cần phải ngụy trang nữa đúng hay không? Ha ha ha…”
Ba ba ba…
Lại gõ khuôn mặt hắn thêm hai lần, thẳng đến làm cho hai gò má hắn đỏ bừng, Vũ Văn Dũng mới cười to, nhưng trong tiếng cười lại tràn ngập hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói “Lão tam nha lão tam, ngươi nói ngươi chịu đựng có mệt hay không. Coi như ngươi đã làm Hoàng đế thì lại thế nào, bây giờ chẳng phải như một con chó xù nằm trước mặt ta sao?”
“Lớn mật, dám vô lễ với bệ hạ?” Trên mặt hiện lên vẻ tức giận, Long Qùy hét lớn. Mi mắt của Lạc Vân Hải cũng nhíu lại, lạnh lùng nói: “Đặc sứ đại nhân, ngài đang đại biểu Trung Châu mà đến, xin ngài tự trọng. Dù thế nào, người trước mặt ngài cũng là Hoàng đế Thiên Vũ, tốt nhất đừng nên quá phận!”
“Ta quá phận thì thế nào? Chỉ là một quân chủ của một đế quốc tam lưu ở Trung Châu mà thôi, chẳng lẽ còn tôn quý hơn thân phận nhị phẩm Đại Nguyên binh bộ thị lang của Kiếm Tinh đế quốc?”
Liếc nhìn Lạc Vân Hải một chút, Vũ Văn Dũng gằn guộng cười một tiếng: “Lạc minh chủ, ngươi là tổng nguyên soái của Tây Châu, nữa cái Tây Châu cũng là cửa ngươi, tại hạ đối với ngài nhất định tất cung tất kính, không dám lỗ mãng. Nhưng Hoàng Đế Thiên Vũ này, lại tính là thứ gì? Coin hu bây giờ ta làm thịt hắn, Song Long Chí Tôn của Tây Châu các ngươi dám làm gì ta sao?”
Vừa dứt lời, Vũ Văn Dũng đã giơ lên một chưởng, nguyên lực bạo động cuồn cuộn truyền ra từ lòng bàn tay. Lạc Vân hải thấy thế, cũng vội vươn tay, quát to: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì, chỉ duỗi người mà thôi. Lạc minh chủ, đừng quá khẩn trương, dù nói thế nào ta cũng là đặc sứ Trung Châu, sẽ không vô duyên vô cớ liền gây sự, hừ hừ…”
Nói rồi, Vũ Văn Dũng nhẹ rướn người, thật là chỉ duỗi người. Tay kia của hắn, cũng tránh thoát khỏi sự chưởng không của Lạc Vân Hải, trong mắt đều là vẻ khiêu khích.
Hung hăng cắn răng, Lạc Vân Hải nắm chặt quyền, sắc mặt âm trầm. Vũ Văn Thông thì thở sâu, sắc mặt tuy có vẻ không cam lòng, nhưng cũng cắn răng chịu đựng. Khom người cúi đầu, khua tay nói: “Đặc sứ đại nhân, mời đi!”
“Tốt, bệ hạ!”
Khi nói hai chữ kia, Vũ Văn Dũng lại cười tà dị một tiếng, sau đó đi vào đội xe, lớn tiếng nói: “Vào thành, cẩn thận một chút cho ta, Thân Vương đại nhân đang ngủ yên, chớ có đánh thức hắn, nếu không đem đầu đến gặp ta!”
Vâng!
Hét lớn một tiếng, sau lưng truyền tới tiếng đạp chân tốc độ của đội quân, mấy chục chiếc xe lớn chậm rãi vào thành. Bọn người Vũ Văn Thông thì đầy bụng ủy khuất cùng phẫn nộ, tức giận tới phát run, lại chỉ có thể bất đắc dĩ.
Đây là sứ giả kiếm Tinh, cũng là khách của Tây Châu, với tư cách người tiếp đãi, sao có thể tức giận với khách được đây?
Lần trước Thiên Vũ cũng như thế, ngoại sứ hung hăng càn quấy, nội thần ủy khúc cầu toàn. NHưng những ủy khuất này đều là thuộc hạ chịu, Hoàng Ddế nào gặp phải đãi ngộ như thế?
Nhưng hiện tại khác biệt, một sứ thần của Trung Châu đánh thể diện của Hoàng đế của một đế quốc tam lưu, vẫn còn rất nhẹ nhàng…