Đoàn người sứ thần của Kiếm Tinh đế quốc, rất nhanh liền tiến vào đế đô, chỉ để lại bọn người Vũ Văn Thông ở trong gió rét, tức giận tới phát run.
Trác Phàm vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối nhìn tất cả những thứ này, cũng khẽ gật đầu: “Không nghĩ tới Vũ Văn Dũng lại trở về, lúc trước còn là một mãng ohu hữu dung vô mưu, bây giờ cũng là một thế hệ có thể tĩnh toán lẫn nhau. Ha ha ha… Thời gian, thật là làm thay đổi nhiều thứ!”
“Làm sứ thần, cho dù Song Long Viện có bất mãn, nhiều lắm cũng chỉ đuổi bọn họ ra biên cảnh mà thôi, cũng không thể làm gì được bọn họ. Nếu không nhục nhã sứ thần thì đã tương đương khai chiến với Kiếm Tinh. Mấy nhà ở tây Châu cũng không có lá gan này, Lạc minh đối với phần ủy khuất này, cũng chỉ có thể nuốt vào!"
"Nếu chỉ ủy khuất thôi thì cũng tốt, nhịn một lần liền qau, nhưng…” Mi mắt hơi lắc một cái, trác Phàm ròi đi: “Mộ Dung cô nương, chúng ta đi nhìn chằm chằm dịch quán đi, Vũ Văn Dũng kia không đơn giản chỉ tới Thiên Vũ để trả thù Hoàng đế!”
Nghe thấy lời của hắn, Mộ Dung tuyết trầm ngâm một chút, cũng vội đuổi theo. Trong lúc vô tình, không ngờ nàng lại quen thuộc cùng Trác Phàm, nhìn bách cảm nhân gian…
Ba canh giờ sau, mặt trời lặn về phía tây, ánh trăng mông lung chậm rãi bò lên đầu cành, trong đế đô, đường phố phồn hoa giăng đèn kết hoa, thay đổi thành cảnh tượng xa hoa lãng phí.
Trong dịch quán, một tên mập mạp tai to mặt lớn, lúc lắc đi tới đi lui trong gian phòng hoa lệ, buồn bực ngán ngẩm.
Kẹt kẹt!
Đúng lúc này, cánh cửa nhẹ vang lên, Vũ Văn Dũng chậm rãi tiến vào gian phòng, nhìn thấy mập mạp kia, khom người cúi đầu nói: “Vi thần Lễ Bộ thị Lang Vũ Văn Dũng, tham kiến Qủa Thân Vương!”
“Ai nha, Vũ Văn đại nhân, ngươi đã đến rồi, cả ngày đều ở tro ng xa giá, bản Vương sắp bị ngộp chết rồi đây!”
Vội vã lôi keo tay áo của Vũ Văn Dũng ngồi trước bàn gỗ, mập mạp kia giống như một hài tử chặn lại nói: “Ta nói cho ngươi nghe, ta thành thật ngồi bất động trong xe, mặc cho những người bên ngoài mời ta ra, ta cũng không ra. Tối hôm nay, ngươi có thể an bài một chút việc vui cho bản Vương có được hay không. Tuy nói Thừa tướng đại nhân kêu ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi cũng không thể coi bản Vương như tù phạm được?”
Khóe miệng hơi vểnh lên, trong mắt Vũ Văn Dũng tản ra ánh sáng tà dị: “Yên tâm đi, Thân Vương điện hạ, ta hiểu tâm tư của ngài, tối nay ta sẽ an bài!”
“Thật sao? Hắc hắc… Vậy làm phiền Vũ Văn đại nhân!” Nhếch miệng cười một tiếng, Qủa Thân Vương lộ ra nụ cười ngươi hiểu ý ta, xoa xoa ngón tay dài rộng.
Trong mắt lóe lên tinh mang, Vũ Văn Dũng cúng lộ ra nụ cười tà dị, ngón tay búng một cái, từ bên trong xuất ra một bộ quần áo bình dân, đưa tới: “Thân vương điện hạ, thân phận ngài cao quý, quá chói mắt. Đổi cái này đi, lại đi ra ngoài chơi, ta kêu hai người yểm hộ ngài ra ngoài, không để người khác phát hiện, làm mất thể diện của Đế quốc!”
“Ta hiểu, Bách Lý thừa tướng quan tâm điểm này nhất, ta sẽ không bôi nhọ hắn!”
Cười si ngốc một tiếng, Qủa Thân Vương kai không nói hai lời, liền đổi quần áo, sau đó không chờ kịp mà vỗ vỗ người bên cạnh, đi ra ngoài: “Vũ Văn đại nhân, ngươi thật thức thời, đợi khi bản Vương trở về, nhất định sẽ nói ngọt ngươi trước mặt Thừa tướng, hắc hắc hắc…”
Vừa dứt lời, Qủa Thân Vương kia đã đi ra ngoài, ngoài cửa sớm đã có hai người đứng đợi, đi theo hắn.
Nhìn bóng lưng đi xa của bọn hắn, khóe miệng Vũ Văn Dũng xẹt qua đường cong thần bí: “Nói ngọt dùm ta… Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều rồi…”
Cốc cốc!
“Vũ Văn đại nhân, Thiên Vũ Hoàng đế mời ngài cùng Qủa Thân Vương đến dự tiệc!” Lúc này, ngoài cửa có một gã hộ vệ tiến lên, khom người nói.
Mỉm cười, Vũ Văn Dũng từ chối cho ý kiến: “Tốt, biết rồi, nhưng mà thân thể của Qủa Thân Vương điện hạ không tốt, không đi, chỉ một mình ta đi mà thôi!”
“Vâng!” Khẽ khom người, người kia rời đi.
Vũ Văn Dũng chỉnh lại quần áo, cũng xuất phát theo.
Chỉ là khi hắn vừa đi khỏi, trong bóng tối khẽ nhúc nhích, hai người Trác Phàm lại xuất hiện ở đó.
Liếc nhìn Trác Phàm một cái, Mộ Dung Tuyết thì thào lên tiếng: “Đi hoàng cung?”
“Không, đuổi theo tên Thân Vương ngu ngốc kia, hắn mới càng thêm quan trọng!” Vừa nói xong, TRác Phàm chợt lách người, biến mất không thấy tăm hơi, Mộ Dung Tuyết cũng theo chân hắn mà biến mất.
Nửa canh giò sau, dưới bầu trời đêm đen, đèn hoa cao chiếu, tùng luồng gió thơm thỉnh thoảng phiêu đãng dưới những tiếng oanh ca yến ngữ. Dưới một tòa lầu tràn đầy tiếng hót của Hoàng Oanh, treo lên một khối bảng hiệu cao ba trượng, rất là bắt mắt.
“Phiêu Hương Viện!”
Gằn từng chữ trên bảng tên, Qủa Thân Vương lộ ra nụ cười dâm đãng: “Hắc hắc hắc… Nơi này mới là nhà của ta, thánh địa thế tục, pháo hoa nở rộ, các cô nương, ta tới!”
Rống to một tiếng, Qủa Thaan Vương như một đầu dã thú đang phát tình, bỗng nhiên nhào vào. Hai người hầu nhìn nhau, nhếch miệng cười một tiếng, cũng vào theo.
Rất nahnh, Qủa Thân Vương chen chúc dưới một đám son phấn, tiến vào một gian phòng, duỗi tay một cái, hai người kia hiểu rõ ý của hắn, cung cung kính kính đưa lên một bình thuốc.
Mở nắp bình ra, Qủa Thân vương không chút nghĩ ngợi uống vào, hai mắt trở nên đỏ thẫm, hét lớn một tiếng, ngửa mặt lên trời thét dài: “Tối hôm nay bản Vương muốn đại chiến ba trăm hiệp, ha ha ha…”
Đụng!
Cửa phòng mạnh mẽ khép lại, bên trong âm thanh trêu chọc oanh oanh yến yến còn có tiếng rống giận vang lên. Hai tên hộ vệ kia ở một bên nhìn nhau, cũng lộ ra một nụ cười ngầm hiểu.
Vị Thân Vương nhà mình, cái gì cũng không thích. Duy chỉ có cái này, hắc hắc hắc…
“Như vậy… Chúng ta cũng đi vào sao?” Thân hình lóe ra từ trong bóng tối, Mộ Dung tuyết nhìn cửa phòng đóng chặt kia, còn có tiếng vang ồn ào, đã biết bên trong đang làm cái gì, hai gò má đỏ bừng lên, thì thào nói.
Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Nguyên nhân là như thế, mới càng pahir đi vào. Xem kịch cũng không nên xem một nữa, đang tới cao trào, sao lại có đạo lý từ bỏ!”
“Hạ lưu!” Hung hăng nguýt hắn một cái, Mộ Dung Dung tuyết đỏ mặt tới mang tai, giận dữ lên tiếng,
“Ta hạ lưu cái gì? Dù sao ta cũng nhìn không thấy, chỉ có thể cảm giác, nhiều lắm cũng chỉ nghe tiếng vang mà thôi. Cùng ở ngoài cửa như này, vó gì khác chứ?”
“Vậy ngươi còn muốn đi vào làm gì?”
“Ây… Thì để tiện cho dò xét. Ngươi biết mà… Con mắt của ta không tiện, thì càng không thể bỏ qua chút manh mối mảy may, hắc hắc!” Vừa dứt lời, Trác Phàm liền hóa thành một làn khói, bay về hướng cửa phòng, biến mất không thấy tăm hơi.
Cửa phòng kia lúc đóng lúc mở, tốc độ cực nhanh, hai tên hộ vệ đứng ngoài kia cũng không phản ứng lại kịp.
Tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, Mộ Dung tuyết nắm chặt quyền, rồi lại suy nghĩ một chút, cũng xông về phía trước. Răng rắc một tiếng, cửa phòng lại đóng mở. Hai tên hộ vệ ngoài cửa kia cũng cảm giác như có thứ gì vừa đi qua, nhưng nhìn kỹ lại cũng không thấy thứu gì, chỉ cho là mình gặp ảo giác.
Đi vào gian phòng, cùng Trác Phàm giấu mình ở bóng mờ, trong tai nghe dâm thanh gọi bậy kia. Da mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng. Chỉ có Trác Phàm da mặt dày, vẫn một bộ không quan trọng, yên tĩnh chờ đợi.
Thế nhưng một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, vẫn như cũ không có phát sinh chuyện gì. Chỉ là Qủa Thân Vương kia giống như đã biến thành một đầu Cuồng Thú, nhe răng gọi bậy, như điên lên. Làm cho mấy oanh oanh yến yên kia, thống khổ kêu rên lên tục.
Hung hăng cắn răng, Mộ dung Tuyết mặt đỏ bừng, trừng mắt về Trác Phàm, thấp giọng mắng chửi: “thời gian đã dài như thế, ngươi có phát hiện gì không?”
“Phát hiện!”
“Sao hắn có thể bền bỉ như vậy, nhất định là uống thuốc!” Bình tĩnh gật đầu, Trác Phàm nghiêm túc nói.
Da mặt co rụt lại, Mộ Dung tuyết hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Ta đang nói âm mưu của Bách Lý Kinh Vĩ, chứ ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ta cũng đang nhìn âm mưu của Bách Lý Kinh Vĩ, nhưng đáng tiếc cũng không nhìn được gì, thật quá đáng tiếc, chỉ có thể nghe…” Có chút tiếc nuối, Trác Phàm thở dài một hơi.
Mộ Dung tuyết đã tức giận đến sôi máu, mắng to: “Dâm côn, mình ngươi xem đi, bản cô nương không phụng bồi, hừ!”
Vừa dứt lười, Mộ Dung tuyết muốn rời khỏi. Thế nhưng đúng lúc này, bịch một tiếng, ngoài cửa đã ném vào một vật, nhìn qua giống như một người chết hoặc hôn mê.
“Tới!”
Nhếch miệng lên, trong lòng Trác Phàm thầm hô, sâu xa nói: “Nam nhân bình thường tầm hoan tác nhạc, muốn hào hứng, cho dù uống thuốc, cũng không có khả năng biến mình thành dã thú, mất đi ý thức, như thế có gì tốt đâu. Ta thấy Qủa Thân Vương này bây giờ đã điên cuồng, rất hiển hiên là có người động tay động chân trong thuốc của hắn, mới có thể khiến cho ý thức hắn trở nên mơ hồ. Ta nói đây là do Bách Lý Kinh Vĩ làm, Mộ Dung cô nương, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Ta…” Trì trệ, Mộ Dung Tuyết có chút mê mang.
“Hay là ngươi đang đang nghĩ đến cái gì?”
Ngay sau đó, Trác Phàm tiếp tục hỏi, nhưng rất nhanh liền gật nhẹ đầu, cười ra tiếng: “Ai nha, ngươi thật xấu xa, tuy ta là Ma, nhưng cũng là người đứng đắn, xưa nay cũng không song tu. Ngươi thế mà… Ai, ta cũng nghĩ không ra…”
“Ngươi…” Da mặt co lại, Mộ Dung tuyết xấu hổ cúi thấp đầu, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.
Tên hỗn đản đáng chết này lại dám trêu đùa ta!
Anh!
Thế nhưng, lúc này lại chợt vang lên một tiếng ngâm khẽ, bóng người kia chậm rãi nhúc nhích, phát ra âm thanh của thiếu nữ. Mộ Dung tuyết giật mình, nghe quen tai: “Là đứa bé kia?”
“Đúng vậy, Lạc Tư Phàm!” Thở dài một hơi, Trác Phàm cũng nhịn không được mà thở dài.
Mà Qủa Thân Vương đang phát cuồng kia khi nghe thấy âm thanh thiếu nữ như gãy ngứa tâm can, vô thức nhìn về nơi phát ra. Hai mắt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại chiếu rọi thần quang rực rỡ, hét lớn một tiếng, bỗng xống về thiếu nữ bị đánh ngã không dậy nổi trên mặt đất.
Lại có hàng mới, hắc hắc hắc…
Hưu… PhỐC!
Nhẹ gãy một chỉ, đánh vào trên thân tên dâm côn kia, để cho hắn trì trệ, cứng ngắt đứng ở nơi đó, không động đậy nổi.
Trác Phàm chậm rãi thu tay, im lặng không nói, Mộ Dung Tuyết liếc hắn một cái, vừa muốn đi ra: “Ta mang tiểu cô nương này đi, tránh cho xuất hiện ở nơi này, làm xấu danh tiết!”
Ba!
Thế nhưng Trác Phàm lại bắt lại đầu vai nàng, để nàng ngừng động tác. Trên mặt tràn đây vẻ khó hiểu, Mộ Dung tuyết liếc sâu hắn một cái, không rõ ràng cho lắm.
Đúng lúc này, Lạc Tư Phàm gõ gõ đầu óc đang choáng váng của mình, trì độn tỉnh dậy. Mà cũng trong thời gian ngắn, Trác Phàm bấm tay liên tục, Qủa thân Vương kia đã có thể cử động lần nữa. Vừa nhìn thấy tiểu cô nương long lanh động lòng người trước mắt, trước mắt lại sáng lên, tru lên mộ tiếng, liền hung hăng bổ về nàng….