Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1780 - Chương 1786: Giải Pháp

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1786: Giải pháp

Mộ Dung Tuyết nhìn hắn thật sâu, như ngộ ra điều gì, gật đầu: "Nói cách khác, chỉ cần phát triển xu thế theo phương diện tốt là được, mặc kệ thủ đoạn gì, chính ma đều được?"

"Đối với một người thiện lương chính trực như Mộ Dung tiểu thư thì đây là phương pháp như ngươi mong muốn!"

Mỉm cười, Trác Phàm khoan thai lên tiếng: "Còn một câu chuyện khác, một tên trộm tiến vào một hộ gia đình trộm đồ, nhưng lại thấy chủ nhà bị trọng thương gần chết, sau đó gọi người tới cứu, vì vậy mà bị bắt lại. Thế nhưng trên công đường, huyện thừa trực tiếp phóng thích hắn. Từ phán quyết này cho thấy, người ta tình nguyện ăn trộm sẽ cứu người, cũng không muốn thế gian biến thành tu la địa ngục, không ai quan tâm đến sinh mệnh."

"Đây cũng là một xu thế, theo lý thuyết, hắn thả tên trộm kia là không đúng pháp lý, nhưng muốn tạo nên một xu thế, sinh mạng đáng trân quý, trong thế gian không có gì quý hơn. Như thế qua đó, tin tưởng cho dù người ta là đạo tặc, cũng sẽ không tùy ý đả thương người. Bởi vì đả thương người là trọng tội, không thương tổn người sẽ được phán nhẹ, cho dù bản thân có là ma nhưng bởi vì một xu thế, diễn hóa thành ít tổn hại nhân mạng. Kết quả ma vẫn là ma, cướp vẫn là cướp, đoạt vẫn là đoạt, nhưng lại không đả thương người. Không phải vì ai khác mà vì bản thân mình."

Kinh ngạc gật đầu, trong lòng Mộ Dung Tuyết đột nhiên sáng lên, như cánh cửa một thế giới mới trong lòng nàng mở ra.

Trác Phàm lần nữa quay đầu nhìn về phía những người Vân Hải: "Chúng ta lại đến nói Vân Hải một chút, lần này một mình hắn chống đỡ tội danh, bảo vệ Tây Châu yên vui, xác thực hiên ngang lẫm liệt. Nhưng điều này đã khiến ý đồ Bách Lý Kinh Vĩ đạt được!"

"Ý đồ của hắn?"

"Không sai, tạo nên lỗ hổng ở Tây Châu."

Khẽ gật đầu, Trác Phàm bình tĩnh nói: "Trăm năm này Vân Hải phát triển quá mức cấp tốc, mục tiêu lại quá lớn, muốn trở thành người có quyền phát ngôn ở Tây Châu, thay thế Song Long Viện. Điểm này có chút giống Lạc gia lúc trước. Lúc đó ta dám phát triển nhanh như vậy là vì ta có tự tin, trong thời gian ngắn bễ nghễ thiên hạ. Nhưng bây giờ dù Lạc Minh phát triển nhanh, cũng không có năng lực như thế, bởi vì khuyết thiếu cao thủ nặng cân tọa trấn, muốn thay thế Song Long Viện cần thời gian khá dài."

"Mà loại chuyện đoạt vị lão đại thế này cần phải xử lý cấp tốc, càng kéo dài thời gian càng nguy hiểm. Năm đó ta mang Lạc gia đánh nhanh thắng nhanh, phát triển trước đó ta đều che giấu, sẽ không để cho một ai phát hiện. Hiện tại ý đồ của Lạc Minh đâu chỉ bị phát hiện, mà đã bị phát hiện mấy chục năm. Tuy nói bởi vì địa vị, Song Long Viện không dám công khai nói rõ nhưng hiềm khích càng lúc càng lớn. Lần trước Đan Thanh Sinh, lần này Thân Vương gặp chuyện, Song Long Viện cũng không muốn bảo vệ Lạc Minh chút nào, đây cũng là vết rách. Mà Bách Lý Kinh Vĩ sẽ nhắm đến vết rách này mà tới."

Ánh mắt khẽ híp lại, Mộ Dung Tuyết cả kinh nói: "Ngươi nói Bách Lý Kinh Vĩ không phải tìm cớ khai chiến với Tây Châu mà chỉ muốn chia cách?"

"Muốn khai chiến, bốn châu cùng lên, Trung Châu lại có Thiên Ma Điện bí ẩn, hắn ko dám đánh đại!"

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm tiếp tục nói: "Cho nên hắn chỉ có thể ầm ĩ xé mở lỗ hổng một chút từ Tây Châu, mà lỗ hổng này là hiềm khích giữa Lạc Minh và Song Long Viện. Nếu trước kia hiềm khích này còn che giấu, nhưng hôm nay hiềm khích này đã kéo ra, trở thành một khe lớn trên bức tường sắt ở Tây Châu. Lạc Minh có sức ảnh hưởng khá lớn ở Tây Châu, hôm nay chúng ta đều nhìn thấy. Vân Hải rơi vào kết quả như vậy, không chỉ Lạc Minh không cam lòng, mà ngay cả thế lực ở Tây Châu cũng oán giận!"

"Dù nói thế nào, Song Long Viện cũng là lão đại ở Tây Châu, bên trong, lão đại răn dạy giáo huấn tiểu đệ như thế nào cũng được, nhưng bên ngoài, lão đại không thể bảo hộ tiểu đệ chu toàn, là do lão đại thất trách. Mọi người đều biết, lần này Lạc gia chịu oan. Sau cùng một mình Lạc Vân Hải gánh chịu tội, dù thế nào cũng không thoát khỏi vận mệnh. Trong lúc này, một chút ý tứ Song Long Viện cũng không có, chờ sau cùng đem tiểu đệ ném ra, theo ngươi tiểu đệ sẽ nghĩ như thế nào? Trái tim lạnh băng! Tuy Lạc Minh có mối uy hiếp Song Long Viện nhưng cũng phải ổn định tâm tình của tiểu đệ một chút chứ, cho nên ta mới nói hai lão gia hỏa này làm sao có thể làm lão đại Tây Châu đây? Haizzz!"

Mộ Dung Tuyết cười nói: "Hai vị Chí Tôn đã sừng sững ở Tây Châu vài ngàn năm trước rồi, đức cao vọng trọng, nào có ai giảo hoạt, dụng ý khó dò như ngươi?"

"Dù có đức cao vọng trọng, trong lòng cũng lưu giữ tâm ma, cũng có ghen ghét, ý muốn sở hữu danh lợi. Nếu không làm sao lại nhìn Lạc Minh không vừa mắt, ngay cả chức trách của mình cũng quên?"

"Haizz, đúng vậy, lão tiền bối tu luyện nhiều năm nhưng trái tim vẫn không bằng phẳng!" Mộ Dung Tuyết thở dài, có chút tiếc hận.

Trác Phàm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Trác Phàm chân thành nói: "Nhưng chuyện này cũng tốt, tối thiểu chuyện vừa phát sinh bọn họ cũng liên hệ ba châu thương thảo, cũng không bỏ đá xuốn giếng liền với Lạc gia, chứng minh bọn họ còn biết đen trắng thị phi, không bị danh lợi làm cho ván đầu. Đây cũng là thiện tâm khó có được của vị cao tầng, nếu là ta..."

"Nếu là ngươi thì thế nào?"

"Lạc gia sớm không còn!" Trác Phàm thẳng thắn nói.

Bật cười lắc đầu, Mộ Dung Tuyết thở dài nói: "Chắc Lạc gia cũng đã thắp ngang cầu nguyện rồi, để ngươi là quản gia bọn họ chứ không phải địch nhân, đúng rồi, không phải ngươi nói ván cờ này ngươi hiểu à, giải thế nào?"

"Này... giải pháp có chút bá đạo, sợ Mộ Dung cô nương nghe xong lại không vui."

"Cứ việc nói, dù sao cũng chỉ nghiên cứu thảo luận, ngươi lại không có ý định giải, mà hiện tại ta cũng bao dung cực kỳ!"

"Ừm, biện pháp của ta chính là..."

Trầm ngâm một chút, Trác Phàm đột nhiên cười tà dị. "Cổ động tất cả chiến lực Lạc gia cùng đồng minh, liều với bọn hắn một trận, đánh đến máu chảy thành sông cũng không quan tâm. Bà mẹ nó, lão tử là ai chứ? Lão tử cũng dãi nắng dầm mưa, mang theo dao cắt dưa hấu chặt tới, ai sợ ai?"

Coong!

Như chuông lớn mộ cổ vang lên trong đầu, Mộ Dung Tuyết nghe mà ngây người, bị vẻ mặt lưu manh của Trác Phàm làm nghẹn họng nhìn trân trối: "Đây chính là giải pháp của ngươi à, đây không phải khiến tất cả mọi người cùng chết với ngươi sao?"

"Ha ha ha... Ta đã nói ngươi chịu không được, còn nói có thể bao dung!"

Thản nhiên cười, Trác Phàm khôi phục lại bình tĩnh: "Mộ Dung cô nương, vừa rồi ta chỉ nói đùa, xin rộng lòng tha thứ. Nhưng giải pháp của ta thật sự là tấn công, dùng hết chiến lực mà chiến. Có câu không biết cô nương nghe qua chưa, ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, có đôi khi kẻ đáng sợ nhất chính là kẻ điên."

"Vậy cũng không có điên như ngươi chứ, với thực lực của Lạc Minh, liều được sao?"

"Không cần liều, chỉ làm bộ thôi, dọa đối phương một chút là được. Cách làm y hệt Bách Lý Kinh Vĩ."

Khóe miệng xẹt qua nụ cười thần bí, Trác Phàm sâu xa nói: "Mộ Dung cô nương, còn nhớ chúng ta vừa phân tích cái gì không?"

"Xu thế?"

"Không sai, chính là xu thế!"

Sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Trác Phàm bình tĩnh nói: "Thực lực của Lạc Minh chỉ bằng một phần mười Trung Châu, nhưng rút giây động rừng, Lạc Minh tăng thêm thế lực của mấy đồng minh, ở Tây Châu không có một nửa, cũng có một phần ba. Những chiến lực này thoắt động, Song Long Viện sẽ hành động thế nào? Hoặc sẽ mặc kệ không hỏi, hoặc loại bỏ chiến lực này tùy ý Trung Châu chà đạp. Nhưng sau khi chiến lực tổn thất, Tây Châu còn có cái gì? Không vì Lạc Minh, cũng vì chính mình, Song Long Viện có oán trách, cũng phải theo."

"Mà toàn bộ Tây Châu tham chiến, với tư cách là đồng minh bốn châu, ba châu còn lại có thể ngồi yên không để ý sao? Bốn châu thiếu một châu, chẳng khác nào bốn châu cùng tự sát. Sở dĩ ba châu sẽ không quản chiến tranh có chính nghĩa hay không, có nổi danh hay không, cứ có cuộc chiến nhất định phải ủng hộ. Vì vậy cách làm của ta là trước nắm lấy Tây Châu, sau đó là bốn châu, sau cùng là tất cả mọi người, để bọn họ cùng ta tham chiến, dùng thiên tử lệnh chư hầu, mang thiên hạ để ta dùng!"

"Cứ như vậy, không phải năm châu lại đại chiến, sinh linh đồ thán sao?" Tròng mắt nhịn không được co rụt, Mộ Dung Tuyết nhướng mày: "Ngươi quả nhiên là tên điên, làm việc bất chấp hậu quả, dù sao Lạc Vân Hải vẫn đáng tin hơn."

Thản nhiên cười, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: "Haizz, đứa nhỏ Vân Hải này đúng là thật đáng tin, hắn không để người thân của mình trải qua thống khổ. Ha ha ha... Mộ Dung cô nương, đại khái ngươi lại quên, tình huống của Trung Châu bây giờ không thể nào khai chiến với bốn châu, cho nên trận thức này chúng ta làm, Bách Lý Kinh Vĩ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, căn bản sẽ không đánh, xu thế ở ngay chỗ này, sau cùng hòa đàm năm châu, căn bản không có cái rắm gì cả, tên Thân Vương kia chết vô ích!"

"Tiểu tử âm hiểm, hừ!" Hung hăng nguýt hắn, Mộ Dung Tuyết bĩu môi, nhưng khóe miệng lại xẹt qua nụ cười lạnh nhạt.

Đúng vậy, Trác Phàm hành sự nhìn lớn mật điên cuồng, nhưng kết quả lại hướng đến mặt tốt, đại khái dung hợp ma đạo và chính đạo, bao dung nhau!

"Nhưng ngươi có thể nghĩ tới điểm này mà Lạc gia lại nghĩ không ra sao?"

"Có lẽ không phải nghĩ không ra, mấy người như Lãnh Vô Thường, Gia Cát Trường Phong đều không phải hạng người bình thường, chỉ là... không dám thôi..."

"Không dám?"

"Đúng vậy, không nắm chắc tuyệt đối, đương nhiên bọn họ không dám!"

Bất đắc dĩ thở dài, Trác Phàm thổn thức nói: "Muốn đánh một trận lớn cần phải có đầy đủ quân cờ, quân cờ của Lạc gia vẫn còn quá đơn bạc. Bọn họ không biết Thiên Ma Điện có thế lực lớn, sẽ phối hợp với trận chiến này, cũng không biết Bách Lý Kinh Vĩ kiêng kị, còn không biết liểu họ có thể chống đỡ được tình cảnh lớn như vậy không? Có quá nhiều nhân tố không biết mà quan trọng nhất là trong lòng bọn họ lo lắng, sợ gây chuyện như vậy Song Long Viên cùng cao tầng các châu sẽ gây đến tai họa ngập đầu cho Lạc gia sau này. Lo trước lo sau, không có lực lớn, ý nghĩ này sẽ không xuất hiện. Mấy người Lãnh Vô Thường đều là mưu sĩ ưu tú, lại không phải Vương giả, không có khí phách này!"

Nghe hắn nói, Mộ Dung Tuyết trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, thiên hạ có bao nhiêu người có thể giống như ma đầu ngươi, dám lấy tánh mạng bá tánh đặt cược, có cơ hội thắng không?"

"Tóm lại, bọn họ cẩn thận một chút cũng tốt. Dù sao, bọn họ cũng không có đủ cơ sở đến mạnh dạn bước đi" Lần nữa nhìn mấy người Lạc Vân Hải, Trác Phàm thở dài một hơi, quay người lại biến mất.

Mộ Dung Tuyết nhìn hắn từ xa, quay người theo sau...

Bình Luận (0)
Comment