Vợ chồng Lạc Vân Hải mang lấy tội danh ám sát Thân Vương Trung Châu mà rời đi, năm trăm vạn Thiết Đề Trung Châu cũng nhanh chóng rút về. Thấy tình cảnh này, cao tầng bốn châu cũng yên tâm hơn, vô cùng vui mừng, may mắn lần này không tiếp tục chiến hỏa. Không biết Bách Lý Kinh Vĩ nghĩ như thế nào, dù sao bọn họ cũng không muốn tái chiến với hắn.
Dù sao, về thực lực, số lượng cao thủ, cường giả đỉnh phong bọn họ đều thua Trung Châu khá nhiều. Riêng đại chiến lần trước, bọn họ còn có Trác Phàm tọa trấn chỉ huy, nếu lần này khai chiến nữa, bọn họ tìm ai để đối phó với một người thông minh như Bách Lý Kinh Vĩ?
Bất quá, nhà thì vui vẻ nhà thì sầu lo, cao tầng bốn châu vui vẻ, chỉ có Lạc gia đau thương.
Tất cả mọi người hội tụ, Đại tiểu thư Lạc Vân Thường ôm lấy Lạc Tư Phàm vô hồn ngồi ở vị trí chủ vị. Gia Cát Trường Phong cùng ba vị quản gia ngồi ở ghế bên cạnh, cũng thở dài thở ngắn, mặt ủ mày chau, mấy vị cung phụng, cũng chỉ biết cúi đầu, thở dài.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Lệ Kinh Thiên vỗ bàn, bỗng nhiên đứng lên, rống to một tiếng: "Chúng ta đi cứu gia chủ trở về, giấu một năm nửa năm, tiếng gió qua đi cũng không còn qua trọng!"
"Đánh rắm, ngươi biết gia chủ bị ai bắt đi không? Trung Châu Kiếm Tinh! Chẳng lẽ lần trước bị bại trong tay Đan Thanh Sinh mà không nhớ à? Ngươi đi cứu? Cẩn thận mạng già cũng mất, hừ!"
Thế nhưng, lời hắn vừa nói ra, Lãnh Vô Thường đã hung ác nguýt hắn, hét lớn.
Nghe tiếng hét mọi người khẽ giật mình, bởi vì bình thường vị Lãnh tiên sinh rất tôn trọng mấy vị cung phụng, không quát lớn như thế. Nhưng lúc này, thế mà lại quát Lệ Kinh Thiên, hiển nhiên vì lo lắng quá mức.
Hiểu được tâm tình của hắn, Lệ Kinh Thiên cũng khong tức giận mà sau khi vỗ bàn lại cắn răng nói: "Vậy phải làm như thế nào, để gia chủ cứ như vậy mà rơi vào tay bọn họ, chờ bị Kiếm Tinh xử tử sao? Lão phu theo gia chủ trăm năm nam chinh bắc chiến, chưa từng gặp phải chuyện uất ức thế này, hừ!"
"Lệ lão, đợi chút đi!"
Hít sâu một hơi, Gia Cát Trường Phong vẫn tỉnh táo, trong mắt tinh mang lóe lên, thở dài nói: "Bách Lý Kinh Vĩ nổi dan là thiên hạ đệ nhất tướng, tâm kế mưu trí vượt người thường, ánh mắt chiến lược càng không ai bằng. Hắn phí nhiều tâm sức như vậy chẳng lẽ chỉ vì muốn đầu của gia chủ sao? Nói một câu bất kính, tuy Lạc Minh chúng ta mạnh ở Tây Châu nhưng còn không đạt đến cấp độ để người ta vắt óc tính kế, đột nhiên xuất hiện loại chuyện này, chắc chắn có điều kiện, đợi chút đi!"
Mọi người nhìn hắn chằm chằm, trầm mặc không nói, khẽ gật đầu.
Hai mắt Lạc Tư Phàm tỏa sáng, nhìn về phía hắn nói: "Gia Cát gia gia, ngươi nói là... phụ thân ta còn có thể cứu?"
"Tất nhiên, hiện tại gia chủ chỉ là một quân cờ, cũng không biết Bách Lý Kinh Vĩ muốn dùng con cờ này thế nào, nhưng có thể khẳng định là quân cờ hữu dụng, không thể chết nhanh được."
Mày nhíu lại, Gia Cát Trường Phong sâu xa lên tiếng, rất nhanh lại bất đắc dĩ thở dài: "Có điều tên Bách Lý Kinh Vĩ này âm hiểm xảo trá, mưu mô thủ đoạn, dù chúng ta đoán được hắn có mưu đồ khác thì thế nào chứ? Chúng ta chỉ sợ không đủ trình độ đàm phán với hắn, lúc này có Trác quản gia thì tốt rồi, haizz!"
Lãnh Vô Thường cũng thở dài nói: "Đúng vậy, nếu có Trác quản gia thì gia chủ sao có thể dễ dàng bị mang đi như thế? Hắn nhất định có biện pháp, khiến đám đến từ Trung Châu kia ăn quả đắng!"
Nghe được lời này, mọi người nơi này bao gồm các vị cung phụng, đều nhịn không được khẽ gật đầu, trong mắt vô cùng lo lắng, như nghĩ tới tháng ngày hùng vĩ trước kia.
"Trác quản gia..."
Lạc Tư Phàm nhẹ giọng nỉ non: "Hắn không phải là người cô cô yêu sao? Làm sao... hắn thật sự có thể cứu cha ta sao?"
Ba!
Nhẹ nhàng an ủi nàng, Lạc Vân Thường cười khổ, trong mắt vô cùng vui vẻ: "Đúng vậy, có hắn ở đây, Lạc gia chúng ta liền vượt qua cửa ải này."
"Tư Phàm, có lẽ ngươi không biết, Trác quản gia là đại quản gia đệ nhất Lạc gia, cũng là người chính thức sáng lập Lạc Minh. Bảy vị trưởng lão sáng lập liên minh đều biết năm đó Trác quản gia tạo nên phong vân thế nào để tạo nên một Lạc gia có vị trí ảnh hưởng như bây giờ."
Lúc này, Lệ Kinh Thiên trịnh trọng nói: "Hôm nay gia chủ lấy nhân nghĩa trị Minh, có phần được lòng người. Nhưng hành động của Trác quản gia lúc trước, lại khiến nhiều lão nhân nhớ tới vừa kinh hãi, vừa kính vừa sợ, nhưng trong đáy lòng vẫn bội phục. Có thể nói, gia chủ hiện tại là Vương đạo, Trác quản gia lúc trước là bá đạo. Mà cơ sở của Lạc Minh hôm nay có được là năm đó Trác quản gia từng bước đánh đổi. Không có Trác quản gia, thì không có Lạc Minh hiện tại."
Tròng mắt run lên, Lạc Tư Phàm kinh dị nói: "Có đúng không, Trác quản gia lợi hại như vậy sao? Ta vẫn nghĩ hắn chỉ là người cô cô yêu, các ngươi không đề cập tới là sợ cô cô thương tâm, thì ra hắn ảnh hưởng đến Lạc Minh rất lớn, so với bảy trưởng lão còn trọng yếu hơn?"
"Đâu chỉ quan trọng, bảy trưởng lão nhìn thấy hắn còn phải cung kính!"
U Minh luôn luôn không lên tiếng, giờ khắc này cũng không nhịn được nhớ lại, lạnh lùng lên tiếng: "Có thể nói như vậy, năm đó hắn là gia chủ thực chất của Lạc gia, cũng là thế lực hắc ám của Lạc gia!"
"Hắc ám?"
"Đúng vậy, Lạc gia có thể phát triển đến sự nghiệp to lớn thế này không hắc ám là không thể nào." Nhẹ nhàng cười một tiếng, U Minh thản nhiên nói: "Hắn... cũng là thủy tổ hắc ám của Lạc gia, năm đó tất cả những người quan hệ với hắn, không ai không sợ. Sau này hắn rời đi, từ khi gia chủ tiếp nhận thực quyền, Lạc gia chúng ta mới bắt đầu đổi tính, tuy hắc ám vẫn còn, nhưng hai lão đầu không còn bạo lực như trước kia, từ sáng chuyển vào tối, Lạc gia chủ yếu phát huy tính nhân nghĩa, thu nạp nhân tâm!"
"Này này này, U Minh, trước mặt Tư Phàm lão gia gia ta là người hòa ái dễ gần, đừng phỉ báng thanh danh của ta?"
"Đúng vậy, làm như ngươi không tiếp xúc với hắc ám vậy!"
Nghe được lời này, Gia Cát Trường Phong và Lãnh Vô Thường lên tiếng phản bác, hung hăng nguýt hắn một cái. Trước mặt tiểu bối đừng vạch trần chuyện cũ của người ta có được hay không?
U Minh lại cười một tiếng, khinh bỉ nói: "Bà ngoại nó, còn giả vờ tốt lành cái gì? Các ngươi nhìn ta xem, xưa nay không giả vờ, ta dám lớn tiếng nói, cho tới bây giờ lão tử chưa rời khỏi hắc ám!"
"Đúng thế, người làm tình báo như ngươi, cả ngày liên hệ với đầu lĩnh tình báo Ám Ảnh đội có thể rời khỏi hắc ám sao? Cắt!" Khinh thường bĩu môi, hai lão đầu cười xùy một tiếng.
U Minh không phản bác nhưng sắc mặt trở nên nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Bất quá có thể khẳng định, lần này cứu gia chủ không thể quang minh chính đại, phải từ trong bóng tối mà làm. Hai lão gia hỏa, đem âm mưu quỷ kế năm đó của các ngươi lấy ra, xem có biện pháp nào không."
"Lấy cái gì mà lấy? Chúng ta có thì đã sớm lấy ra!"
Bất đắc dĩ trợn mắt, Gia Cát Trường Phong thở dài nói: "Dù có mọi ruột moi gan cũng không có kế sách nào chu toàn, đối phó với Bách Lý Kinh Vĩ thật sự chỉ có Trác quản gia ra mặt!"
Nghe được lời này, hai mắt Lạc Tư Phàm sáng lên, chặn lại nói: "Thế nào, Trác quản gia kia thật có thể cứu phụ thân mẫu thân ta sao?"
"Nếu trong thiên hạ người có thể phân cao thấp với Bách Lý Kinh Vĩ, bắt người trong tay hắn cũng chỉ có Trác quản gia!"
Gia Cát Trường Phong nghiêm túc nói: "Tư Phàm, ngươi không biết đâu, lần đại chiến năm châu trăm năm trước, Trung Châu binh hùng tướng mạnh, thống soái Bách Lý Kinh Vĩ mưu lược hơn người, không ai có thể địch nổi. Rơi vào đường cùng, bốn châu đùn đẩy Trác quản gia làm tổng nguyên soái, chỉ đưa ra ba chiêu diệu kế, thay đổi càn khôn, khiến toàn bộ bố trí của Bách Lý Kinh Vĩ đều sụp đổ. Cho nên thế gian này, người có thể đối đầu với mưu lược của tướng đệ nhất thiên hạ Bách Lý Kinh Vĩ cũng chỉ có đệ nhất quản gia của chúng ta, Trác đại quản gia mà thôi."
Sắc mặt trở nên vui vẻ, Lạc Tư Phàm vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay Lạc Vân Thường, đến cạnh Gia Cát Trường Phong nắm lấy góc áo hắn, gấp gáp nói: "Gia Cát gia gia, ngươi mau nói cho ta biết, Trác quản gia hiện tại ở đâu?"
"Ta muốn biết, ta phải đi tìm, mà..."
Trên mặt nổi lên một tia buồn bã, Gia Cát Trường Phong thở dài: "Nghe nói trăm năm trước Trác quản gia đã táng thân trong miệng Hải Yêu, không biết là thật hay giả, dù sao trăm năm không thấy, chỉ sợ hiện tại..."
Chết?
Thân thể Lạc Tư Phàm run lên, vừa mới có hi vọng trong nháy mắt lại sụp đổ. Thật vất vả mới nghe được có người có thể cứu được cha mẹ nàng, nhưng người ta đã sớm chết.
Vậy cha mẹ nàng ai mới có thể cứu ra?
Trong lúc nhất thời, Lạc Tư Phàm lại bi thương, xúc động khóc lên.
Thế nhưng không đợi nàng khóc thành tiếng, một tiếng cười khẽ đột ngột truyền đến tai tất cả mọi người: "Lời đồn đãi kia đương nhiên là giả, Trác quản gia còn chưa chết!"
Trong lòng cả kinh, mọi người quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một thiếu nữ cười híp mắt đến trước mặt bọn họ.
Lạc Tư Phàm nhìn thấy vui mừng nhào tới: "Dì Sương Nhi!"
"Tư Phàm, con yên tâm đi, cha mẹ con có hi vọng cứu ra rồi!" Ôm nàng vào lòng, nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng.
Gia Cát Trường Phong vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Thánh Nữ!"
Không sai, người này chính là Thánh Nữ Vân Sương!
"Sương Nhi, không phải ngươi tu luyện trong tộc địa à, sao lại trở về?" Thấy nàng xuất hiện, Lạc Vân Thường vô cùng vui vẻ, vội vàng nghênh tiếp.
Khẽ nâng tay, trong mắt Vân Sương lóe lên hào quang màu lam nhạt: "Đúng vậy, ta xác thực ở nơi đó tu luyện, còn chứng kiến Lạc minh chủ sắp chết, nhưng rất nhanh lại biến nguy thành an. Sở dĩ vội vàng rời núi hỏi thăm một chút, mới biết được Đan Thanh Sinh lại có ý giết hắn. Vốn trong tình thế chắc chắn phải chết, nhưng lại được người ta hóa giải. Ta biết có một người hết lần này tới lần khác hóa giải tai nạn cho Lạc gia, các ngươi nói xem người đó là ai?"
"Trác Phàm?"
Thân thể nhịn không được chấn động, mọi người cùng nhau kêu lên, sau đó Lạc Vân Thường chăm chú nhìn Lạc Tư Phàm nói: "Tư Phàm, không phải con nói Đan Thanh Sinh vì sự chân thành của các con cảm động mà rời đi sao? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, các ngươi nhìn thấy hắn?"
Tròng mắt khẽ run lên, vẻ mặt Lạc Tư Phàm cũng ngốc trệ, ánh mắt mờ mịt.
"Hắn... chính là Trác quản gia mà mọi người nói đến sao? Manh thúc thúc... Là đệ nhất quản gia Lạc Minh sao?"