"Cái gì, không thể nào, Manh Kiếm Sư kia chính là đệ nhất quản gia Lạc Minh chúng ta, là người sáng lập Lạc Minh sao?"
Trong rừng rậm, một hàng mười mấy người vượt qua bụi cỏ, Long Kiếm Sơn nghe Lạc Tư Phàm nói chân tướng, hai mắt trợn tròn, kinh ngạc há hốc mồm, rất lâu mới phản ứng được, thở dài: "Khó trách, hắn lại quen thuộc với Lạc Minh như vậy, ai cũng quen biết, còn không sợ thân phận cháu của bảy nguyên lão của bản thiếu gia, thì ra hắn có địa vị cao nhất Lạc Minh."
Tạ Niệm Dương bên cạnh nghe hắn nói, nghiêng người liếc nhìn hắn, hầm hừ nói: "Xin nhờ, với thực lực của hắn cho dù không phải là người sáng lập ra Lạc Minh chúng ta cũng không để một tên cháu nguyên lão của ngươi vào mắt đâu!"
"Ừ... Nói cũng đúng!"
Nhớ lúc trước, trong nháy mắt Trác Phàm đánh ngã Trảm Long Kiếm Vương, không cần tốn nhiều sức, trong lòng Long Kiếm Sơn run lên, bất giác gãi đầu.
Đúng vậy, tuyệt thế cao thủ làm sao để ai vào mắt? Đoán chừng hắn rời đi, cũng vì cảm thấy miếu nhỏ Lạc Minh này không dung được hắn. Nhưng sự thật đúng như thế, tuy Lạc Minh bọn họ cao thủ như mây, nhưng không có cao thủ Kiếm Vương tọa trấn, ở Tây Châu địa vị cũng chỉ là lão nhị, xác thực nuôi không nổi vị đại thần này, haizz!
Nghĩ tới đây, Long Kiếm Sơn thở dài lên tiếng: "Ta nói... Người ta hiện tại đã đứng ở đỉnh phong, một người loại một Minh cũng không thành vấn đề, còn có thể để ý đến chúng ta sao? Hiện tại chúng ta đi mời người ta rời núi, không biết người ta còn có nguyện ý hay không đây, nếu nhận vì sao không tiết lộ thân phận cho chúng ta, rõ ràng không muốn qua lại với Lạc Minh nữa."
Ba!
Thế nhưng hắn vừa dứt lời, một cánh tay ngọc nhỏ dài đã hung hăng gõ lên đầu hắn.
Cổ co rụt lại, Long Kiếm Sơn quay đầu qua nhìn thấy ánh mắt hung hăng trừng hắn, đó chính là Lạc Vân Thường.
"Thằng nhóc con, nói mò gì đấy, đệ nhất đại quản gia Lạc gia chúng ta các ngươi hiểu bao nhiêu? Lúc trước chúng ta một nghèo hai trắng tay, hắn đều tận tâm phụ tá, chưa từng vứt bỏ, huống chi là hôm nay?"
Lạc Vân Thường tức giận trợn mắt khiển trách: "Ngươi cho rằng người trong thiên hạ đều giống như ngươi, một kẻ nịnh hót, hung hăng càn quấy? Xem ra trở về phải nói gia gia ngươi quản ngươi thật tốt mới được, đức hạnh kia của cha ngươi đã dạy hư ngươi."
"Lạc cô cô, ta chỉ nói vậy thôi, người tức giận gì chứ?" Long Kiếm Sơn đầy mặt ủy khuất: "Tuy cha ta cà lơ phất phơ, nhưng gia gia của ta rất có phong phạm Long gia!"
A!
Nghe xong lời ấy, Lạc Vân Thường tức giận mà cười ra tiếng, từ chối cho ý kiến. Mọi người có mặt cũng cười, lắc đầu.
Lúc này, Lạc Tư Phàm quay đầu nguýt hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Long Kiếm Sơn, ngươi bớt lắm mồm đi, Trác quản gia là người rất quan trọng trong lòng cô cô, ngươi không được khinh nhờn, ngươi nói thêm câu nữa, cẩn thận người xé nát miệng của ngươi đấy!"
Nghiêm trọng như vậy sao?
Thân thể Long Kiếm Sơn run lên, cẩn thận quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Vân Thường, trong mắt lóe lên tia sáng quái dị.
Lạc cô cô, Manh Kiếm Sư kia không phải là nam nhân của người chứ? Hắc hắc hắc...
"Nhìn cái gì vậy?"
Nhìn ánh mắt bẩn thỉu của hắn, Lạc Vân Thường biết hắn đang suy nghĩ gì, hung ác nguýt hắn một cái, giận dữ nhìn về phía phía Lạc Tư Phàm, quát: "Tư Phàm, đã tới chưa, rốt cuộc tên chết tiệt kia ở đâu vậy?"
Gật đầu không ngừng, nữ nhân ở thời mãn kinh Lạc Tư Phàm thật không dám gây, vội vàng chỉ phía trước, kêu lên: "Sắp đến rồi, ở ngay phía trước, có Kiếm Lư, Sách thúc thúc là ở chỗ này!"
"Tên hỗn đản, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!"
Ánh mắt khẽ híp lại, Lạc Vân Thường giận dữ nhưng sâu trong mắt lại vui vẻ vô cùng, sau đó không chờ Lạc Tư Phàm dẫn đường, đã vội đạp bước, trong nháy mắt phóng về phía trước, chuyển mắt không thấy bóng người.
Mọi người liếc nhìn nhau, cười một tiếng, trăm năm không thấy, Đại tiểu thư sốt ruột chờ không kịp rồi, ha ha ha...
Tiếp đó mọi người cũng vội vàng tăng cước bộ theo sau. Rất nhanh, tất cả mọi người đều đến chỗ Kiếm Lư. Nhưng trước mắt là nhà trúc trống rỗng, Lạc Vân Thường chán nản đi ra ngoài.
"Tư Phàm, hắn... Người đâu?"
"À, cô cô..."
Từ xa nhìn căn phòng rỗng tuếch, Lạc Tư Phàm cũng vội vàng chạy tới, vào trong dò xét qua một lần, trong nháy mắt lại đi ra, nghi ngờ hỏi: "Có chút không đúng, chúng ta tới nơi hai lần, lần nào cũng treo đầy Linh kiếm. Nhưng bây giờ... sao ngay cả Linh kiếm đều không có?"
Lệ Kinh Thiên chờ năm cung phụng tỉ mỉ xem qua một lần cũng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lần trước chúng ta ở chỗ này trị thương, sau khi tỉnh lại thật sự thấy có treo rất nhiều Linh kiếm, bây giờ tại sao không có?"
"Hừ, còn phải hỏi, tên chết tiệt kia lại trốn đi, có phải hắn không muốn gặp ta không?" Thất vọng cười cười, Lạc Vân Thường đắng chát tự hỏi, vẻ mặt nhăn nhó, xúc động muốn khóc.
Trăm năm, vì hắn lo lắng, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ hắn, nhưng tìm tới chỉ là một phóng trống rỗng.
Điều này khiến trong lòng Lạc Vân Thường có chút thất lạc, càng thêm tuyệt vọng. không phải bọn họ có thể gặp mặt Trác Phàm hay không mà căn bản là Trác Phàm tránh bọn họ.
Người ta đã muốn tránh thì ai có thể tìm hắn được chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Lạc Vân Thường ngồi xổm xuống mặt đất, đầu tựa vào hai đầu gối nói: "Ta làm gì sai, hắn cứ như vậy không muốn gặp ta sao? Ô ô ô..."
"Cô cô..."
Cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng đau thương như vậy của Lạc Vân Thường, Lạc Tư Phàm đau xót, thì thầm gọi.
Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay già nua nhẹ nhàng khoác lên vai Tư Phàm, ngăn cản nàng tiến lên an ủi. Quay đầu nhìn lại người kia chính là Gia Cát Trường Phong.
Suy nghĩ một chút, Gia Cát Trường Phong thở dài, sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng hỏi: "Tư Phàm tiểu thư, tình cảnh lúc đó làm sao ngươi xác định, Manh Kiếm Sư cũng là Trác quản gia?"
"Không, không xác định..."
Mày Lạc Tư Phàm nhíu chặt, sắc mặt do dự: "Lúc trước ba người bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, bảo chúng ta ra ngoài, bọn họ nói cái gì, chúng ta không nghe rõ, căn bản không biết hắn là ai!"
Gật gật đầu, Gia Cát Trường Phong thở sâu, tỉ mỉ suy nghĩ, Lệ Kinh Thiên cũng khẽ lên tiếng: "Ba người kia đều có thực lực đỉnh phong, ba người Tư Phàm chỉ là Thần Chiếu cảnh mà thôi, ba người kia không muốn để bọn họ nghe thấy, một chữ bọn họ cũng nghe không được, đẳng cấp chênh lệch quá lớn!"
"Đúng vậy, nếu Trác quản gia đã có ý tránh chúng ta, sao có thể để ba đứa trẻ biết thân phận của hắn?"
Ô ô ô...
Thế mà, lời của Gia Cát Trường Phong vừa nói ra, Lạc Vân Thường lại càng thêm thương tâm, ngây ngô nói: "Tên hỗn đản kia... Quả nhiên là không muốn gặp ta..."
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mọi người thấy Đại tiểu thư khóc thành như vậy cũng không biết nên khuyên bảo thế nào, mà hiện tại, cũng không phải thời điểm khuyên bảo nàng, bọn họ tìm Trác Phàm là muốn cứu mạng.
Vèo.
Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, khom người cúi đầu, đem một cái ngọc giản trình lên trước mặt Gia Cát Trường Phong: "Gia Cát quản gia, tiền tuyến đến báo, Kiếm Tinh truyền đến ngọc giản, chỉ đích danh muốn Gia Cát quản gia tận mắt xem qua!"
"Ngọc giản đến từ Kiếm Tinh?"
Ánh mắt khẽ híp lại, Gia Cát Trường Phong trầm ngâm một chút, khẽ cau mày: "Xem ra Bách Lý Kinh Vĩ cũng muốn động vào gia chủ rồi!"
"Đã hắn hành động, còn truyền đến tin tức, chính muốn bàn điều kiện với chúng ta!"
"Không sai!"
Nhìn Lãnh Vô Thường, Gia Cát Trường Phong cũng tán đồng: "Có lẽ đây chính là đường sống của gia chủ, nhìn xem hắn đùa nghịch kiểu gì!"
Nói xong, Gia Cát Trường Phong lập tức trầm lại, tỉ mỉ xem qua, chợt ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía Lạc Vân Thường không ngừng thút thít nói: "Đại tiểu thư, Bách Lý Kinh Vĩ hẹn chúng ta mật đàm, thương thảo chuyện sinh tử của gia chủ!"
Lạc Vân Thường ngước hai mắt sưng đỏ nhìn về phía Gia Cát Trường Phong nói: "Ngươi nói là... Bách Lý Kinh Vĩ muốn tìm chúng ta bàn điều kiện? Vậy Vân Hải còn có thể cứu?"
"Không sai, chúng ta đi xem điều kiện của hắn là gì, tuy chắc chắn không có chuyện tốt gì, nhưng vẫn còn một tia hi vọng!"
Bình tĩnh gật đầu, Lạc Vân Thường lau lệ quang hai mắt, đột ngột đứng thẳng lên, cũng nhanh chóng quyết đoán, nói: "Gia Cát quản gia, ba người các ngươi cùng ta tiến đến, Cừu lão và Tuyết tỷ đi cùng chúng ta, còn lại ở nơi này, chờ tên hỗn đản kia trở về, ngàn vạn lần phải giữ hắn lại."
"Cô cô, hắn sẽ trở về sao? Cả nhà đều trống rồi!"
"Hừ, mặc kệ hắn có về hay không, các ngươi đều ở chỗ này nhìn chằm chằm cho ta, có nghe rõ không?" Lạc Vân Thường rống to một tiếng, dọa mấy người Lạc Tư Phàm câm như hến, trong lòng bồn chồn.
Khó trách có người nói vì yêu thành hận, cô cô tức giận như thế quả thật như muốn ăn Trác quản gia kia vào bụng.
Mấy người Lệ Kinh Thiên khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Đại tiểu thư, đi vài người như vậy chỉ sợ gặp nguy hiểm."
"Gặp nguy hiểm cũng phải đi, việc này liên quan đến tính mạng Vân Hải."
"Như vậy... phái thêm vài người nữa." Lệ Kinh Thiên vẫn không yên lòng, đề nghị.
Nhưng Gia Cát Trường Phong lại khoát tay nói: "Lệ lão không cần phải lo lắng, Kiếm Tinh binh hùng tướng mạnh, cao thủ như mây. Nếu hắn có ý hại chúng ta thì đi bao nhiêu người cũng chết, nếu hắn không có ý này, cho dù chúng ta đơn phương đi gặp cũng không có gì. Quan trọng là hồng môn yến này chúng ta phải đi!"
Khẽ gật đầu, Lệ Kinh Thiên thở dài cũng không nói gì thêm, chắp tay nói hai từ "Bảo trọng!"
"Yên tâm đi, nếu hẹn nói chuyện, Bách Lý Kinh Vĩ sẽ không làm gì chúng ta. Nếu không, trăm phương ngàn kế chỉ vì bắt mấy người, cũng không phải phong cách của Kinh Vĩ hắn, chúng ta không có việc gì!"
Mỉm cười, mấy người Gia Cát Trường Phong nghiêm túc chắp tay nói với Lệ Kinh Thiên, lại nhìn về phía sau Lạc Vân Thường.
Lạc Vân Thường nhìn Kiếm Lư chăm chú, tinh mang trong mắt lóe lên, đột ngột xoay người, rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng vẫn quyết tâm.
Chết tiệt, ngươi chờ đó, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển, ta nhất định tìm được ngươi, hừ!