Nhìn hắn thật sâu, Gia Cát Trường Phong trầm ngâm một chút, đột nhiên cười nói: "Thừa Tướng đại nhân đùa sao, ngài cầm đầu một Thân Vương chỉ muốn đổi lấy đầu gia chủ nhà ta thôi sao? Vậy có lỗ quá không? Không giống phong cách xử sự đại khí của ngài trước kia."
"Đại khí? Ha ha ha... Nếu ngươi nói đại khí của ta thì cũng nên hiểu rõ, bởi vì đại khí mà trải qua thảm bại, hiện tại ta còn dám đại khí nữa sao?"
Bách Lý Kinh Vĩ cười mỉa mai nhìn hắn. "Nói thật, hiện tại ta rất keo kiệt, tính toán chi li. Một cái đầu Thân Vương có là gì, chẳng khác nào đầu heo, ngoại trừ xuất thân không tệ còn lại căn bản chính là phế vật. Nhưng Lạc Minh chủ thì khác, tuổi trẻ tài cao, hiệu lệnh thiên hạ, hô một tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Lấy đầu một phế vật đổi một lãnh tụ tương lai, ta không lỗ chút nào!"
Sắc mặt Gia Cát Trường Phong do dự, lúc này, Lãnh Vô Thường tiến lên một bước, nhìn về phía hắn nói: "Vậy Thừa Tướng đại nhân mời chúng ta đến làm gì, không phải muốn bàn điều kiện sao?"
"Ôi, vị này chắc là Lãnh tiên sinh!"
Hai mắt tỏa sáng, Bách Lý Kinh Vĩ cười khẽ một tiếng: "Nghe nói Lãnh tiên sinh tính toán như thần, am hiểu tính toán của đối thủ trong lòng bàn tay. Ngươi đã nói ta đến cùng muốn bàn điều kiện gì với các ngươi, để bản tướng nói một chút điều kiện gì, có lẽ trong lòng bản tướng chỉ muốn nói chuyện với các ngươi một chút, ..."
Lãnh Vô Thường nhíu mày, suy nghĩ một chút, cười nói: "Bách Lý đại nhân thông minh siêu phàm, tâm trí của ngài sao tại hạ có thể đoán được, nếu đại nhân không ngại có thể nói ra để chúng ta thương lượng một phen!"
"Lãnh tiên sinh thật giảo hoạt, giống hệt Gia Cát tiên sinh, cũng muốn dò xét nội tình bản tướng, có điều bản tướng lại không nói, hắc hắc hắc..." Cười một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ sâu xa nói: "Nếu Lãnh tiên sinh đoán không ra, vậy thì đổi, nếu ba vị cũng không thể cho ta một câu trả lời chắc chắn, vậy lần này bản tướng mời các vị đến đây, cũng chỉ có thể thông báo nhặt xác mà thôi, gặp lại đi!"
Sắc mặt Lãnh Vô Thường càng thêm ngưng trọng, tên Bách Lý Kinh Vĩ rõ ràng là trêu đùa bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể không tiếp đó, việc quan hệ đến an nguy của gia chủ, bọn họ chỉ đành phụng bồi tới cùng.
"Không phải Bách Lý đại nhân muốn toàn bộ Lạc Minh đầu hàng Kiếm Tinh chứ!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều đại biến. Đầu hàng Kiếm Tinh, không phải là phản bội Tây Châu sao? Toàn bộ Lạc Minh đầu hàng, tất nhiên tạo nên một đả kích không thể vãn hồi ở Tây Châu.
"Ôi chà chà, có ý tứ!"
Hai mắt sáng lên, Bách Lý Kinh Vĩ cười nhạt gật đầu, nhìn vẻ mặt nặng nề của Lãnh Vô Thường, cười quỷ dị: "Lãnh tiên sinh, điều kiện này là ngươi nói, ngươi cảm thấy như vậy là quá lớn hay quá nhỏ?"
Trầm mặc không nói, Lãnh Vô Thường chỉ cau mày, không nói một lời.
Tuy nhiên hắn đã đoán được mục đích Bách Lý Kinh Vĩ bắt Lạc Vân Hải, mang thiên tử lệnh chư hầu, buộc Lạc Minh bọn họ đi vào khuôn khổ, nhưng làm như thế chẳng khác nào hủy hoại căn cơ trăm năm của Lạc Minh ở Tây Châu.
Đầu tiên danh tiếng nhân từ và chính nghĩa tan thành mây khói, toàn bộ Lạc Minh dời đến Trung Châu, cũng sẽ bị người ta thóa mạ. Mà các đại thế lực đã hình thành ở Trung Châu, bọn họ cũng không phải là cao thủ Kiếm Vương, căn bản khó có thể có được lợi ích gì, khó đặt chân ở Trung Châu. Làm như thế, không khác nào tự hủy Vạn Lý Trường Thành. Tuy nói cứu gia chủ rất quan trọng, nhưng nếu điều kiện khắc nghiệt như vậy, bọn họ còn nhiều thứ phải suy nghĩ, dù sao trong Minh còn phải nuôi dưỡng một đám người.
Như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, Bách Lý Kinh Vĩ bật cười một tiếng, khoát tay nói: "Lãnh tiên sinh không cần quá khẩn trương, ngươi đoán sai rồi, loại hủy nhà diệt tộc này, với đầu Lạc Vân Hải làm sao có thể trao đổi được? Huống chi dù Trung Châu địa vực phổ biến, cũng không có nhiều địa phương để an trí cho nhiều người như vậy, ha ha ha... chẳng lẽ bản tướng còn ngại mình phiền phức không đủ lớn sao?"
Hô!
Chẳng biết tại sao, nghe Bách Lý Kinh Vĩ nói câu này, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như trút được gánh nặng. Nếu như Bách Lý Kinh Vĩ đưa ra điều kiện khắc nghiệt như thế, đoán chừng tỷ tỷ Lạc Vân Thường phải bỏ Lạc Vân Hải, bảo vệ danh vọng Lạc gia.
"Tiếp theo!"
Khóe môi nhếch lên nụ cười tùy tiện, Bách Lý Kinh Vĩ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: "U Minh tiên sinh là tham mưu quân sự của Lạc gia, ngươi đến đoán tâm ý bản tướng xem. Nếu đoán đúng, chúng ta đàm phán!"
Chân mày hơi nhíu lại, U Minh tỉ mỉ suy tư: "Thừa Tướng đại nhân muốn Tây Châu, bắt minh chủ chúng ta làm điều kiện trao đổi, lại không muốn Minh chúng ta đầu hàng… Chẳng lẽ ngài muốn phòng ngự ở biên cảnh?"
"Ừm, nói tiếp!" Trước mắt bất giác sáng lên, Bách Lý Kinh Vĩ tựa như rất có hứng thú.
Trầm ngâm chốc lát, U Minh thản nhiên nói: "Lạc Minh bố trí phòng ngự Tây Châu lâu ngày, Bách Lý thừa tướng muốn nắm được Tây Châu, tất nhiên phải hiểu thấu đáo phòng ngự Tây Châu. Được... Ta đem điểu yếu thế trong bản đồ phòng ngự Tây Châu tiết lộ cho Thừa Tướng đại nhân, chắc chắn thời điểm ngươi tấn công Tây Châu sẽ thành công, có điều giao dịch một lần, sau đó chúng ta không nhận!"
"Thống khoái!" Vỗ bàn một cái, Bách Lý Kinh Vĩ hét lớn.
Lạc Vân Thường giật mình nhìn Bách Lý Kinh Vĩ nói: "Đây chính là điều kiện của ngươi?"
"Không phải!"
Hai chữ này, Bách Lý Kinh Vĩ cũng là kêu lên rất thống khoái, sau đó liếc nhìn qua tam đại Trí Tinh, bỗng dưng cười ra tiếng: "Haizz, trước kia làm sao các ngươi đấu cùng tiểu phu tử, các ngươi vẫn không hiểu tâm ý của bản tướng, ngay từ đầu không phải bản tướng đã nói sao? Bảng cáo thị ta đã dán ra, năm châu đều biết, thay đổi xoành xoạch, uy nghi của Kiếm Tinh ở đâu? Các ngươi muốn ta thả người, dù sao cũng phải cho ta một lý do đường hoàng chứ?"
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Lạc Minh phối hợp với bản tướng, nội ứng ngoại hợp, nắm lấy Tây Châu!" Sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ trịnh trọng lên tiếng.
Cái gì?
Mọi người hoảng hốt, ánh mắt run rẩy.
Phối hợp với Trung Châu để hạ Tây Châu? Điều này còn ác liệt hơn cả tộc đầu hàng, căn bản chính là bán nước, đừng nói nhân nghĩa Lạc Minh khó giữ được, còn phải đao binh đối mặt với những đồng liêu, tông môn cùng chung hoạn nạn Tây, trên dưới Lạc Minh sao có thể nhẫn tâm chứ.
Lạc Vân Thường mạnh mẽ lắc đầu: "Không, không thể, Vân Hải tuyệt sẽ không đồng ý loại chuyện này. Hắn luôn tôn sùng trung thần nghĩa sĩ, nếu biết Lạc Minh giết người khác để bảo hộ mạng hắn, nhất định hắn sẽ đau lòng đến chết."
"Lạc đại tiểu thư, ngươi sai rồi, thế giới này vốn là nơi tàn sát lẫn nhau. Ngươi không giết người khác, người ta sẽ tới giết ngươi. Ngươi không đành lòng hạ đao với bọn họ, đến lúc đó bọn họ sẽ hạ đao với ngươi."
Thấy Lạc Vân Thường chần chờ, Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười, bắt đầu mê hoặc: "Còn nhớ rõ Lạc Minh chủ bị lọt vào tay chúng ta như thế nào không? Bị ném bỏ, bị chính Tây Châu vứt bỏ. Các ngươi quá mạnh, khiến các cao tầng nghi hoặc, bọn họ sớm muốn trừ khử các ngươi, chỉ không có cớ mà thôi. Kế sách bản tướng tuy có chút bỉ ổi nhưng nếu Tây Châu ra sức bảo vệ các ngươi, bản tướng cũng không có khả năng bắt Lạc Minh chủ vào tay. Có thể nói, kế sách giá họa của bản tướng chỉ là kíp nổ, thật sự muốn Lạc Minh các ngươi xong đời, cũng là đám Tây Châu khốn kiếp kia, các ngươi còn thay bọn họ cân nhắc sao?"
Trong lòng Lạc Vân Thường dao động.
Ngay sau đó, Bách Lý Kinh Vĩ ngồi thẳng, cười khinh miệt: "Huống chi, hiện tại Lạc Minh chủ trong tay ta, ai cũng biết người Lạc Minh rơi vào tay ta, Tây Châu còn tín nhiêm các ngươi sao? Một cao tầng bị địch nhân nắm được cán, nguy hại đến mức nào, chắc có lẽ đám lão gia hỏa kia càng rõ hơn các ngươi. Có điều các ngươi thế lớn, hắn không có khả năng xuống tay với các ngươi, nhưng khẳng định sẽ chậm rãi khiến thế lực các ngươi suy yếu, sau cùng triệt để tước hết quyền lực Tây Châu từ tay các ngươi, đến lúc đó các ngươi chẳng phải là cái gì, cũng chỉ có thể mặc người chém giết!"
"Cho dù mất đi quyền lực, chúng ta cũng không thể mất đi lương tri..."
"Lương tri? Ngươi có lương tri, bọn họ có sao?"
Cười lạnh, Bách Lý Kinh Vĩ cười tà ác: "Đừng quên, Lạc Minh chủ trong tay ta, một tháng sau hắn sẽ bị tử hình. Thế nhưng ta đã đổi thông báo, trì hoãn kỳ hạn hành hình của hắn, ngươi đoán xem những người Tây Châu kia sẽ nghĩ như thế nào? Khẳng định sẽ cho rằng, giữa chúng ta đạt thành bí mật không ai biết, các ngươi bị xem thành gian tế. Đến lúc đó, các ngươi hết đường chối cãi, sau cùng chỉa đao về phía các ngươi cũng là những người các ngươi không muốn hạ sát thủ. Mà danh tiếng nhân nghĩa các ngươi gầy dựng cũng xong, cái gì cũng không làm nhưng lưng mang danh phản đồ, lỗ hay không?"
Mọi người chấn động, trong lòng hoảng hốt, mắt nhìn Bách Lý Kinh Vĩ vừa hận vừa sợ.
Thật ác độc!
Hiểu được suy nghĩa trong lòng bọn họ, Bách Lý Kinh Vĩ chậm rãi khoát tay, bật cười ra tiếng: "Đừng có dùng ánh mắt kia nhìn ta, hiện tại ta đang giúp các ngươi đó. Chỉ cần các ngươi giúp ta lấy được Tây Châu, các ngươi cũng là Tây Châu vương, tất cả mọi thứ thuận lý thành chương. Lạc Minh chủ không cần chết, ta có thể thông báo thiên hạ, đây là khổ nhục kế của chúng ta. Chúng ta nắm tay hoàn thành sự nghiệp nhất thống năm châu, đăng đỉnh vinh quang. Đến lúc đó, các ngươi cũng là công thần mà không phải phản đồ, lịch sử đều viết cho người thắng lợi, không phải sao? So với các ngươi lưng cõng tiếng xấu, hàm oan bị người ta thanh trừ còn tốt hơn!"
Tất cả mọi người đều bình tĩnh, không biết nói như thế nào.
Thân thể Lạc Vân Thường khẽ run, im lặng không nói.
"Bách Lý thừa tướng, có thể cho Đại tiểu thư chúng ta cân nhắc mấy ngày rồi trả lời không?" Lúc này, Gia Cát Trường Phong cũng do dự, không có cách nào, liền đề nghị.
Khẽ gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ cũng không nóng nảy: "Có thể, thời gian là mười ngày, bản tướng vẫn ở nơi này chờ tin tức của các vị. Có điều các vị phải nhanh, sau một tháng, Lạc Minh chủ sẽ hành hình!"
"Chúng ta hiểu!" Gia Cát Trường Phong gật đầu, đỡ thân thể run rẩy của Lạc Vân Thường đi ra ngoài.
Thế nhưng còn không đợi bọn họ rời đi, giọng Bách Lý Kinh Vĩ lần nữa vang lên: "Ba vị Trí Tinh, trước kia các ngươi thật sự đối thủ của Trác Phàm sao?"
Thân thể ngừng lại, ba người không quay đầu, chỉ trầm mặc không nói.
"Các ngươi... Không có tư cách này!" Cười lạnh, Bách Lý Kinh Vĩ cười xem thường.
Toàn thân tức giận run rẩy, sắc mặt ba người âm trầm nhưng không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng rời đi...