“Bách Lý Kinh Vĩ chết tiệc, vậy mà lại luôn thăm dò chúng ta, hỗn đản!”
“Đúng vậy, hắn đang thăm dò sâu cạn của chúng ta, nhưng hắn lại không để người nào trong chúng ta vào trong mắt, thật láo toét!”
Giữa trời Minh Nguyệt, trong một khu rừng cây âm u, một đội nhân mã cấp tốc lên đường, bên trong có một người trẻ tuổi cùng một lão đầu không ngừng phát ra tiếng bực tức, liên tục chửi rủa, chính là hai người Lãnh Vô Thường và U Minh.
Gia Cát Trường Phong nghe thấy cũng bất đắc dĩ thở dài: “Được, không người nào trong chúng ta có thể đoán được ý đồ của hắn, ai mà ngờ tiểu tử này lại chơi lớn như vậy, con cờ minh chủ nằm trong tay hắn bị ép khô giá trị lợi dụng. Không chỉ là tình cảm của chúng ta đối với minh chủ, mà còn cột chặt sinh tử của toàn bộ Lạc Minh. Hắn nói rất đúng, chúng ta đã sớm không được Song Long Viện tín nhiệm, nên chúng ta chỉ có thể bị người âm chết, còn phải mang bêu danh, chết không nhắm mắt!”
“Đúng vậy, người sống một đời, không vì danh lợi. Vì chữ trung mà chết, cho dù chết cũng được một thanh danh tốt! Có lẽ giống như hắn nói, đầu nhập vào Kiếm Tinh là đường lui duy nhất bây giờ của chúng ta. Hắn nắm giữ gia chủ, như đã phá hỏng tất cả đường lui. Tên Bách Lý Kinh Vĩ này, thật con mẹ nó lợi hại, ai!”
Lắc đầu, Lãnh Vô thường thở dài một hơi. Nhưng rất nhanh, hắn nhìn về Lạc vân Thường đầy mặt ưu sầu, cũng than khẽ một hơi, không ra tiếng.
Nhưng giờ đây, thống khổ nhất đại khái là vị đại tiểu thư này, bởi vì người phải làm ra quyết định khó khăn trong lúc sinh tử tồn vong hiện tại, là nàng.
Có lẽ chỉ một quyết định của nàng, liền sẽ để đệ đệ chết vô ích, để cho toàn bộ gia tộc oan uổng mà xuống Địa Ngục, còn có thể để lại tiếng xấu muốn đời. Dưới áp lực tâm lí như thế, cho dù là một nam nhân bình thường cũng muốn chịu không nổi, huống chi là một nữ tử?
Nghĩ đến đây, mọi người nhíu chặt lông mày, im miệng không nói!
Rất nhanh, mọi người đi đường suốt ba ngày ba đêm, trở về Kiếm Lư phía trước. Thế nhưng khi bọn họ vừa rơi xuống đất, Lạc Tư Phàm đã chạy vội ra, nhìn bọn họ nói: “Cô cô, Gia Cát gia gia, Trác quản gia về rồi!”
Hai mắt tỏa sáng, Lạc Vân thường kinh hô một tiếng, giống như đang ở trong cảnh tuyệt vọng lại nhìn thấy ánh rạng đông hi vọng, nàng vội vàng chạy về trong phòng, nhìn bốn phía, nóng lòng muốn tìm người kia.
Trọng trách trên vai nàng quá nặng, cần người gánh vác phụ. Nhưng cho dù nàng đã tìm thế nào, nàng vẫn không thấy một người trong căn phòng.
Lúc này, Lệ Kinh Thiên chậm rãi đi vào, khom người cúi đầu: “Đại tiểu thư, không cần tìm nữa, Trác quản gia chỉ ở lại một chút, liền đi rồi!”
“Đi rồi?”
Trên mặt giật mình, luồng hi vọng vừa mới dâng lên của Lạc Vân Thường từ từ bay xuống, khuôn mặt trở nên thất vọng: “Đi rồi… Sao hắn lại đi? Hắn có biết hiện tại ta cần hắn như thế nào không, sao không ở bên ta giải quyết vấn đề khó khăn này, sao hắn có thể đi? Ô ô ô…”
Nói rồi, Lạc Vân Thường liền rơi lệ, từng giọt từng giọt rơi xuống như trân châu.
Gia Cát Trường Phong đi đến bên người Lệ lão, sắc mặt nghiêm túc, nhìn hắn nói: “Trác quản gia tới, có nói gì không?”
“Có nói, hắn kêu ta chuyển lời cho các ngươi!”
“Lời gì?”
“Chính là…” Thế là, Lệ Kinh Thiên nói ra không thiếu một chữ của Trác Phàm cho bọn họ nghe. Sau khi nghe được lời căn dặn của Trác Phàm, ba vị đại cung phụng nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ: “Cứ xem Lạc Minh như Lạc gia trước kia? Vứt bỏ tất cả, quay về hắc ám? Ý của Trác quản gia là…”
“Đại tiểu thư, Lạc gia trước kia là cái dạng gì? Chúng ta sau này mới đến nên cũng không biết!” Tựa như đã có chút hiểu rõ, nhưng vì muốn chắc chắn, Gia Cát Trường Phong hỏi.
Hơi khịt mũi, Lạc Vân Thường gạt điu nước mắt, oán hận nói: “Lạc gia trước kia còn có thể thế nào? Một nghèo hai trắng, khoảng thời gian bị đuổi giết kia, thiếu chứt nữa còn bị chết đói!”
“Vậy Trác quản gia làm cái gì?”
“Hắn thì có bản lĩnh rồi, khắp nơi lôi kéo minh hữu, hãm hại lừa gạt, chuyện gì cũng có thể làm. Có lúc đi lừa gạt chấp sự của Tiềm Long Các, gạt được rất nhiều tư nguyên cho chúng ta. Ta khuyên hắn như thế không tốt, dù nói thế nào bọn họ cũng là đồng minh, người ta còn mạnh hơn nhiều. Đừng nói là nhìn trúng Lạc gia, chi bằng nói là nhìn trúng Trác Phàm người này, nên mới giúp đỡ hắn. Nhưng người khác có tấm lòng bao la, còn hắn thì cứ đi hố minh hữu của mình, những thứ thiếu nợ, sau này chúng ta cũng trả lại.”
“Thì ra là như thế, hố minh hữu…”
Nhẹ gật đầu, ba vị TRí Tinh nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười lạnh nhạt, sau đó Gia Cát Trường Phong nhìn về Lạc Vân Thường nói: “Xem ra Trác quản gia đã nhìn thấu dự định của Bách lý KInh Vĩ, chính mình còn lo không xong, cũng không rãnh đi lo người khác. Quay về hắc ám, ý là trước mặt sinh tồn, nhân nghĩa chi phong gì đó cũng có thể vứt đi, trước lấy việc bảo vệ mình làm chủ. Còn về họa từ trong nhà, hắn cũng đang ủng hộ chúng ta xuống tay với nội bộ, gây nên nội loạn ở Tây Châu, nhất trí cùng dự định của Bách Lý Kinh Vĩ!”
Hả?
Khẽ giật mình, Lạc Vân thường kỳ quái nói: “Người xấu kia nói là, để cho chúng ta đáp ứng Bách Lý Kinh Vĩ, cùng Kiếm Tinh công hãm Tây Châu? Từ lúc nào hắn đã chạy về bên kia, còn khuyên chúng ta đầu hàng>”
“Ha ha ha… Trác quản gia tâm cao khí ngạo, Bách Lý Kinh Vĩ lại là bại tướng dưới tay hắn, sao hắn có thể chạy tới chỗ đó? Mà Bách Lý Kinh Vĩ cũng nhớ mãi không quên Trác quản gia, hai tử địch này, nhất định sẽ không hợp ở một chỗ. Chỉ sợ Trác quản gia còn có mưu kế khác, chúng ta cũng nên phối hợp một chút, làm theo lời hắn, dù sao cũng không có tổn thất gì.”
Mỉm cười, Gia Cát Trường Phong thở dài lên tiếng: “Dù sao, Bách Lý Kinh Vĩ đã chừa lại cho chúng ta một con đường cùng, cũng chỉ có một đường này, lấy ngựa chết làm ngựa sống, TRác quản gia hẳn phải có mưu đồ!”
Quệt mũi hai cái, trong mắt Lạc Vân Thường dù vẫn còn nộ khí, nhưng khi nghe đến đây là đề nghị của Trác Phàm, trong một lúc giống như ăn vào Định Tâm Hoàn, bình tĩnh nói: “Tốt, truyền tin cho Bách Lý Kinh Vĩ, nói chúng ta đáp ứng. Còn nữa, Tư Phàm, ngươi yên tâm đi, đã tên xấu xa kia chuẩn bị xong mưu kế, thì cha mẹ ngươi cũng không có việc gì đâu!”
Nao nao nhìn chằm chằm cô cô của mình, nhìn khuôn mặt tràn đầy niềm tin vững chắc kia của nàng, trong lòng Lạc Tư Phàm cũng nhấc lên lòng tin khó hiểu!
Thúc thúc mù, mạng của cha mẹ ta, toàn bộ đều dựa vào ngươi…
Một phương diện khác, trong một mảnh băng tuyết ngập trời, một bóng người cô đơn chậm rãi cẩn trọng đạp lên trên tuyết đọng, dẵm ra từng dấu chân trơn nhẵn. Vải trắng che đậy hai con ngươi, dưới bầu trời đầy gió tuyết này, cũng hơi phiêu đãng.
Hưu!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên, một bóng người màu xanh đã xuất hiện trước mặt hắn, ôm quyền nói: “Đại ca, rốt cục ngươi cũng tới, tiểu đệ chờ rất lâu!”
“Trường Thanh, đã lâu không gặp!”
Khóe miệng xẹt qua đường cong vui vẻ, người kia hơi ngẩng đầu, chính là Trác Phàm không thể nghi ngờ, mà nam tử áo bào xanh ở đối diện kia, hôm nay đã là đệ nhất cao thủ của Bắc Châu, Âu Dương Trường Thanh.
Nhưng mà, không ai biết là, vị cao thủ Bắc Châu này lại còn một thân phận bí ẩn khác, đó là một trong tam đại Thiên Ma Sứ của Thiên Ma Điện, Nguyệt Ma Sứ.
Chính bởi vì địa vị cùng danh vọng trên mặt nổi của Nguyệt Ma Sư này, trăm năm trước Bắc Châu còn chưa bị Thiên Ma Điện thẩm thấu, nhưng hôm nay cũng đã trải rộng phạm vi thế lực của Thiên Ma Điện.
Vỗ nhẹ bả vai hắn, Trác Phàm mỉm cười: “Mở kết giới đi, ta muốn đi Bắc Hải!”
“Thế nào, đại ca, ngươi lại muốn bế quan à?”
“Đúng vây, rốt cục Bách lý KInh Vĩ cũng đã động đậy, thời gian của ta cũng rất cấp bách.” Thở ra một hơi thật dài, Trác Phàm thăm thẳm lên tiếng: “Lần bế quan này, ta sẽ trùng kích Quy Nguyên cảnh, nếu ta không thể xuất quan kịp thời. Trừ nguyên bản của kế hoạch lần này ra, ngươi giúp ta chăm sóc Lạc gia một chút!”
Gật nhẹ đầu, Âu Dương Trường Thanh lộ ra một nụ cười yên tâm: “Yên tâm đi đại ca, ta sẽ chú ý. Nhưng ngươi không phải không muốn liên lụy bọn họ à, trăm năm nay Thiên Ma Điện của chúng ta cũng không có liên hệ với bọn họ, sao lần này…”
“Ta vẫn luôn chờ Bách Lý Kinh Vĩ chọn quân cờ ở Tây Châu, nhưng không nghĩ tới hắn lại chọn Lạc gia. Nếu đã tránh không thoát, thì cứ để cho bọn họ bị cuốn vào đi, đến lúc đó thì quan tâm chăm sóc nhiều một chút, cũng không có gì quan trọng!” Phun ra một ngụm khói trắng, Trác Phàm lắc đầu cười khẽ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Âu Dương Trường Thanh gật đầu, một tay ấn quyết, lập tức ông một tiếng, mở ra kết giới, hai người chậm rãi tiến vào trong, chính là phạm trù của Hải Minh Tông. Mà phía sau Hải Minh Tông, cũng chính là chỗ bế quan độc hữu của Trác Phàm, chỗ của Bắc Hải Hải Yêu.
Có Hải Yêu hộ pháp, còn ai có thể quấy rầy hắn tu luyện?
Loại đãi ngộ này, đoán chừng ở Thánh vực, cũng không có người đựa hưởng qua…
Cùng lúc đó, trước cửa Lôi Ngâm Các của đế đô, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ trang trọng đi vào chỗ đang có sấm sát nổ vang kia, nghe thấy tiếng sấm ầm ầm trên thương khung, trong mắt hắn vô thức lóe lên ánh sáng kích động.
“Lão tổ tông, Kinh Vĩ lại đến xem ngài.”
Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ tươi cười: “Năm đó Kinh Vĩ tính sai, để ngài bị thương nặng, số ngày khoảng ngàn năm bị rút ngắn chỉ còn trăm năm. Đối với việc này, Kinh Vĩ luôn hổ thẹn. Lúc trước chúng ta không biết nên làm thế nào cho phải, ngài thì cứ khăng khăng muốn bế quan ở Lôi Ngâm Các này. Lần bế quan này, cũng gần trăm năm. Ấn theo thương thế năm đó của ngài, cũng không nên lại vận công, sợ có nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng ta cũng biết, ý ngài đã quyết thì không có ai có thể ngăn cản. Thế nhưng qua trăm năm này, ngài vẫn không lộ mặt, bên ngoài truyền ngôn nói ngài đã qua đời, Đế Quốc cũng bị rung chuyển càng lúc càng lớn!”
“Nhưng ngài yên tâm, có Kinh Vĩ ở đây, mặc kệ thế nào, đế quốc cũng không có chuyện gì! Bây giờ mọi việc đều đã sẵn sàng, Kinh Vĩ cũng đã bắt đầu dọn dẹp đám người không yên phận kia. Lão tổ tông, mặc kệ bây giờ ngài còn mạnh khỏe hay không, hay là ngài trên trời có linh, thì ngài cứ nhìn kỹ đây, thời điểm Kiếm Tinh nhất thống 5 châu, diệt trừ tất cả phản nghịch, đến!”
Tròng mắt ngưng tụ, Bách Lý Kinh Vĩ lần nữa cúi đầu thật sâu trước chỗ sấm sét nổ vang kia, hét lớn một tiếng, liền đột ngột quay người muốn rời đi, trong mắt đều là vẻ tất thắng.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng ầm vang vang lên chấn động thiên địa, chấn đến toàn bộ Lôi Ngâm Các đều răng rắc vỡ vụn. Trên chin tầng trời, mấy chục ngàn đạo lôi long xuyên tới xuyên lui, sau cùng cấp tốc hội tụ ở một chỗ, hình thành thành một Lôi Kiếm to lớn dài trăm trượng, khí thế cuồn cuộn quấy phá cả bầu trời.
Thân thể chấn động, Bách Lý Kinh Vĩ bỗng quay đầu nhìn lại, sợ hãi nói: “Lão tổ tông, ngài… Xuất quan!”