Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1786 - Chương 1792: Nội Ứng Ngoại Hợp

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1792: Nội ứng ngoại hợp

“Lăng tông chủ, mời tới bên này!”

Trong gió tuyết đằng đẵng, mười mấy đạo thân ảnh sưu sưu xẹt qua chân trời, một tên nam tử trung niên cười rạng rỡ, nhếch lên ria mép ở khóe môi, nhìn về lão giả lớn tuổi a dua lên tiếng: “Lần này thế mà bắt được một thám tử của Trung Châu, xem ra lòng của Bách Lý Kinh Vĩ cũng ngứa ngáy, không diệt được trái tim bất tử bất diệt của Bắc Châu ta!”

Trầm ngâm một chút, lão giả kia nhíu mày, liên tục thở dài: “Ai, còn tưởng rằng là đặc sứ hắn phái tới, có ý định hòa giải, ít nhất chẳng phải nên đối phó với Thiên Ma ĐiỆN trước mắt trước sao? Nhưng sao lại còn tặc tâm với Bắc Châu ta, phái thám tử đến? Bộ tông chủ, vẫn là tâm tư của ngươi kín đáo, nhiều năm như vậy mà cũng không buông xuống cảnh giác với Trung châu, lúc trước để ngươi tiếp quản toàn cục phòng tuyến của Bắc châu, quả là không sai!”

“Lăng tông chủ quá khen, đây cũng là việc Hải Dương Tông ta nên làm, ha ha ha…” Cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt của trung niên kia trở nên đắc thắng.

Không sai, hai người này chính là tông chủ của Bắc Châu Hải Minh Tông, Lăng Vân Thiên cùng tông chủ Hải Dương Tông, Bộ Hành Vân. Bởi vì thời điểm then chốt năm đó, Bộ Văn Hành cứu được một số cao tầng của bốn châu, qua trăm năm nay, rất được Lăng Vân Thiên tín nhiệm.

Bắc Châu ngũ tông, trừ Hải Minh Tông tự mình quản lí vực ngoại, một nửa sự vụ còn lại cơ hồ đều giao cho Hải Dương Tông giám thị. Lại thêm tông môn của hắn ở gần biên cảnh, nên hắn cũng có toàn quyền xử lí.

Mà trong trăm năm này, Hải Dương Tông cũng làm đến tài năng xuất chúng, không chút sai lầm, điều này không khỏi làm cho Lăng Vân thiên càng thêm tín nhiệm!

Thế nhưng, ngay lúc này, Bộ Hành Vân lại chạy tới thỉnh tội với Lăng Vân Thiên, nói là phát hiện thám tử Trung Châu đã tiến vào cảnh nội, nói là mình giữ cửa thất trách, còn có tình báo trọng đại về hành động của Bách Lý Kinh Vĩ.

Nghe xong câu này, Lăng Vân Thiên đã đứng ngồi không yên, muốn đích thân đi xem xét. Bộ Hành Vân cũng vội vàng đuổi theo vị Lăng tông chủ này ngay sau đó, đi tới nơi băng tuyết ngập trời này, hoang tàn vắng vẻ, chuẩn bị dò xét tình hình để bắt tên thám tử kia.

Nhưng mà, khi bọn họ vừa rơi xuống đất, ánh mắt dõi tới, lại là một cảnh tuyết trắng xóa, đừng nói là thám tử, cho dù là một bóng người cũng không có.

Mi mắt nhíu lại, Lạc Vân Thiên nghi hoặc hỏi: “Bộ tông chủ, người đâu?”

“Đúng vậy, người đâu rồi?” Con ngươi chuyển trái chuyển phải, Bộ Hành Vân cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.

Hưu hưu hưu!

Ba tiếng xé gió vang lên, ba bóng người cường hãn xuất hiện trước mắt mọi người, một người mặt đầy tà tiếu, vênh váo tự đắc nhìn chằm chằm bọn họ, một người mũi đỏ, bên hông treo hồ lô rượu, thỉnh thoảng hớp hai ngụm. Còn có một người, là một người rất trẻ tuổi, sắc mặt lạnh lùng, một bên áo trống rỗng, phiêu đãng trong đầy trời gió tuyết.

“Bách Lý Ngự Vân? Sao ngươi lại tới đây?” Tròng mắt co rụt lại, Lăng Vân Thiên hoảng hốt lên tiếng: “Cao thủ Kiếm Vương xâm nhập biên cảnh Bắc Châu, sao không có người nào thông báo!”

Đụng!

Một tiếng vang thật lớn, Lăng Vân Thiên vừa dứt lời liền đã bị đánh bay ra ngoài, hịn không được phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm. Phía sau hắn, Bộ Hành Vân đang lạnh lùng nhìn chằm chằm, xùy cười một tiếng: “Đương nhiên là bởi vì, bọn họ là do ta thả vào, cho nên không có người nào thông bao với ngươi, ha ha ha…”

“Ngươi…”

Không thể tin được những gì trước mắt mình, Lăng Vân Thiên gấp đến cắn chặt hàm răng, tay run run chỉ về hắn, thật lâu cũng không nói ra lời.

Ngửa mặt lên trời yên lặng cười, Bộ Hành Vân tà dị liếc nhìn hắn một cái: “Lăng Vân Thiên, từ trăm năm trước ta đã nhìn ngươi không vừa mắt, vì cái gì Hải Minh Tông của ngươi lại đứng đầu ngũ tông, vì cái gì chúng ta phải nghe theo sự chỉ huy của ngươi? Phải biết, ta cũng là một tông chi chủ, dựa vào cái gì phải giống như chó xù mà đi theo mông ngươi a dua nịnh hót? Hừ, không phải ngươi rất muốn biết mật thám trăm năm trước là ai sao? Nói cho ngươi biết, chính là ta!”

“Cái gì, là ngươi?”

“Đúng vậy, muốn cười chỉ có thể cười lão gia hỏa tự cho mình là thông minh là ngươi, để cho ta tới điều tra mật thám. Sau đó bản tông cứ việc đẩy một con dê thế tội là xong. Lão hồ đồ nhà ngươi, dựa vào cái gì để thống lĩnh Bắc Châu chứ, ha ha ha…” Ngửa mặt lên trời cười to, Bộ Hành Vân mỉa mai nói.

Lăng Vân thiên nhìn thấy tất cả, đầy mắt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã như vậy, sao năm đó ngươi còn cứu bọn ta?”

“Cứu các ngươi, nghĩ hay lắm, ngươi cho rằng lão tử muốn cứu các ngươi sao?”

Cười lạnh, Bộ Hành Vân khinh thường nói: “Nếu không phải vì để cứu những trụ cột của Kiếm Tinh, lão tổ tông lão nhân gia ông ta còn cần thủ dụ của đám cao tầng bốn châu các ngươi, mới để dừng vây công, nếu không ta cũng lười đi tìm các ngươi. Nói cho ngươi biết, đây là chuyện không có cách khác, Bách Lý thừa tướng cũng còn cần đàm phán cùng các ngươi, nên mới để cho các ngươi sống!”

Mí mắt hơi run run, trong lòng Lăng Vân Thiên kinh hãi, thì ra tất cả đều là bố cục của Bách Lý Kinh Vĩ? Chỉ tiếc bịn họ mắt mờ, cũng không nhìn ra. Còn xem tên lòng lang dạ thú này như là ân nhân cứu mạng, đem đại quyền biên phòng Bắc châu gioa cho hắn!

Nghĩ đến đây, Lăng Vân Thiên vừa hối hận lại vừa đau lòng.

“Nói như vậy, năm đó Hải Dương tông của ngươi bị Bách Lý Ngự vũ đột kích, thiếu chút nữa thì diệt tông, cũng đều là kế hoạc của Bách Lý Kinh Vĩ? Để cho ngươi thuận lợi đánh vào Hải Minh Tông ta?”

“Ách, cái này…”

Trì trệ, da mặt Bộ Kinh Vân run run, hai gò má đỏ lên, bỗng lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.

Bách Lý Ngự Vân nghe thấy, cũng không nhịn được mà cười lớn một tiếng: “Ha ha ha… Lăng tông chủ, cái này thì ngươi hiểu lầm rồi, trước khi chúng ta hành động, chúng ta cũng không biết nội tình của Lăng tông chủ, cũng chỉ có Bách Lý thừa tướng mới biết thân phận thật của hắn mà thôi. Sự kiện lúc trước, thật là lũ lụt làm ngập Long Vương miếu, Hải Dương TRông là chọc tới Ngự Vũ, nên mới bị giáo huấn. Nhưng mà cho dù Hải Minh Tông không có việc gì, Bộ tông chủ muốn nhập Hải Minh Tông các ngươi còn không phải chuyện thuận lý thành chương à, nào cần phải hi sinh lớn như thế? Nhiệm vụ lúc trước của hắn, chỉ là phá hư kết giới của các ngươi mà thôi, nhưng về sau tất cả đều bị Trác Phàm đảo loạn, chỉ thế thôi!

Nghe được lời này, Lăng Vân Thiên cũng đã rõ, Bộ Hành Vân thì lại càng thêm xấu hổ, nghĩ đến tràng cảnh năm đó, thật rất xui xẻo, nghẹn khuất, vì thế hắn vội đổi chủ đề: “Đúng rồi, ba vị Kiếm Vương đại nhân, hiện tại đã bắt được Lăng Vân Thiên, chúng ta cũng nên bắt đầu thực hiện kế hoạch của thừa tướng đại nhân hay không?”

“Đúng rồi, thứ Thừa tướng đại nhân muốn là tốc độ, tốc chiến tốc thắng!”

Bình tĩnh gật đầu, Bách Lý Ngự Vân nói: “Bây giờ lão tiểu tử Lăng Vân Thiên này đã bị bắt, Hải Minh Tông đã như quần long vô thủ, bây giờ chúng ta lập tức đánh bất ngờ Hải Minh Tông. Nếu Hải Minh Tông đứng đầu ngũ tông này bị luân hãm, bị chia năm xẻ bảy, chúng ta cũng có thể bình định nó trong khoảnh khắc!”

“Đừng quên, Hải Minh Tông còn có hai đại cao thủ, Tuyết phong tứ lão cùng với Âu Dương Trường Thanh!”

“Chúng ta biết, cho nên bên này của chúng ta có tới ba vị Kiếm Vương!”

Gật nhẹ đầu, Bách Lý Ngự Vân quay đầu nhìn về thanh niên bị cụt một tay kia: “Cảnh Thiên, trăm năm trước ngươi đã từng giao thủ qua với Âu Dương Trường Thanh, hắn là bại tướng dưới tay ngươi, mặc dù bây giờ ngươi đã bị đứt một tay, nhưng đối phó hắn chắc là cũng không có vấn đề gì đi. Ta cùng Tửu Kiếm Tiên đi xử lí Tuyết Phong tứ lão, đợi khi chúng ta xử lí xong bốn lão đầu đó, thì tới giúp ngươi!”

Sắc mặt bình tĩnh không gợn song như giếng cổ, Bách Lý Cảnh Thiên chậm rãi lắc đầu: “Không cần, ta có thể ứng phó!”

“Tốt, cứ quyết định như vậy đi! Bộ tông chủ, đi chuẩn bị nhân mã của ngươi cho tốt, nghênh đón đại quân của chúng ta, nội ứng ngoại hợp, cầm xuống Bắc Châu. Sau này, ngươi chính là Bắc Châu Vương!”

“Vâng!” Hung hăng hôm quyền, trong mắt Bộ Hành Vân lóe lên tinh mang.

Kết quả là, gạt ra đệ tử của Hải Minh Tông mở ra kết giới, Tam đại Kiếm Vương mang theo tinh binh cường tướng của Trung Châu xông vào bên trong, đại sát tứ phương, từng tiếng gào rống đau nhức vang vọng cả bầu trời. Người chạy trối chết, kẻ chạy nạn ào ào, nối liền không dứt.

Thế nhưng, mặc cho ba vị Kiếm Vương có tìm kiếm ra sao, chúng cao thủ Âu Dương Trường Thanh cùng Tuyết Phong tứ lão như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy tăm hơi, không còn bóng dáng.

Cùng thời gian đó, Đông Châu Thượng Quan gia, một đám hung thần ác sát xông tới, người cầm đầu là một nữ tử, bên cạnh nàng là một bóng người quen thuộc, Phi Vân Kiếm Vương, Thượng Quan Phi Vân!

Lạnh lùng nhìn nơi này, giờ đây đã trống rỗng, Thượng Quan Phi Vân nhìn về nữ tử kia nói: “Mạc nương, người trong nhà đâu, sao không thấy ai hết vậy?”

“Đúng vậy, ta cũng không biết?”

Mi mắt nhíu chặt lại, nữ tử kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn này giết nhi tử ta, bây giờ lại đều chuồn mất, có phải là do lúc ngươi đến làm ra động tĩnh quá lớn, nên mới bị thám tử của bọn họ tìm được không?”

Bất đắc dĩ trợn mắt, Thượng Quan Phi Vân trừng nàng một cái: “Thượng Quan Mạc Nương, ngươi thật giống như tên nhi tử xui xẻo kia của ngươi, Thượng Quan Ngọc Lâm, thành sự không có bại sự có thừa. Lão phu dẫn đội là đánh bất ngờ, coi như bọn họ nghe thấy tiếng gió, cũng không thể rút nhanh như vậy! Ngược lại là ngươi, có phải mật báo trong bóng tối không? Ta nghe nói, đứa bé Yên Nhi kia đối xử với ngươi trong trăm năm này rất không tệ, có thể tín nhiệm a!”

“Đó là bởi vì trong nội tâm ầng cảm thấy hổ thẹn, cảm giác thiếu nợ ta!”

Hung hăng vung tay, Thượng Quan Mạc Nương nổi giận đùng đùng nói: “Bọn họ giết nhi tử ta, thù này ta nhất định phải báo, coi như bọn họ chui được xuống lòng đất, lão nương cũng phải đào ba thước đất tìm ra bọn họ. Nhị biểu ca, ngươi nhất định phải giúp ta!”

Đi đi đi!

Không kiên nhẫn phất tay, vẻ mặt Thượng Quan Phi Vân căm ghét nhìn nàng: “Tóc dài, kiến thức ngắn. Đây là đại sự của đế quốc, ngươi lại chỉ nhớ tới báo thù. Việc chúng ta cần làm là cầm xuống toàn bộ Đông Châu. Người tới, truyền tin, người của Thượng Quan gia đã mất tích, Đông Châu quần long vô thủ, để cho quân đội của Đế Quốc tiến công, trong một tuần phải cầm xuống được Đông Châu!”

“Vâng!”

Một tên lính liên lạc khom người cúi đầu, đi xuống truyền tin, trong mắt Thượng Quan Phi Vân lại tràn đầy ánh sáng kích động.

Đông Châu Vương, cuối cùng sẽ là hắn!

Một phương diện lhasc, giống như Đông Châu Bắc Châu, Nam Châu Mộ Dung gia cũng bị công hãm, người dẫn đội là Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh, sau đó nhanh chóng ngoại ứng nội hợp, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai cầm xuống toàn cảnh Đông Châu.

Mưu đồ hành động trảm thủ của Bách Lý KInh Vĩ, vô cùng hữu hiệu!

Mà nội ứng, đều là cao tầng chưởng quản biên phòng các châu, mới có thể để cho cao thủ Kiếm Vương mang theo tinh binh cường tướng thần không hay quỷ không biết mà chuôi vào trong nội địa, đi thẳng tới trung tâm chỉ huy của các châu. Chỉ cần khống chế được chỗ này, thế lực các châu sẽ bị chia năm xẻ bảy, không còn chiến lực.

Hơn nữa, bởi vì đối phó một tông, đội đột nhập cũng không cần bao nhiêu người, dễ bề ẩn nắp thân hình, nội ứng ngoại hợp, toàn diệt thế lực phe địch.

Kết quả là, cứ như vậy, dưới tình huống phòng tuyến biên cảnh bị tấn công, ba châu đã luân hãm. Chỉ còn lại một phương Tây Châu…

Bình Luận (0)
Comment