Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1787 - Chương 1793: Thiên Ma Điện Hành Động

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1793: Thiên Ma Điện hành động

Hai tiếng xé gió, hai bóng người một đen một trắng bỗng xuất hiện trong sơn cốc, định thần nhìn lại, chính là Song Long Chí Tôn.

Nhìn về căn nhà nhỏ xa xa, sắc mặt Hắc Nhiêm Chí Tôn trầm ngâm, lạnh lùng lên tiếng: “Nghe nói Đại tiểu thư của Lạc Minh đã tiếp xúc cùng người của Bách Lý Kinh Vĩ, sao lại ở địa phương này?”

“Theo tin tức truyền đến, hẳn không sai!”

Hơi gật đầu, Bạch Mi Chí Tôn thản nhiên nói: “Tuy đã có chuẩn bị trước, nhưng cũng có chút tiếc hận a, Lạc Minh thế mà lại đi tới bước này, vì mạng của Lạc Vân Hải mà đầu nhập dưới trướng Bách Lý KInh Vĩ, đây là muốn phản bội Tây Châu!”

“Đúng vậy, mặc kệ thế nào, chuyện phản bội Tây Châu, không thể tha thứ một cách dễ dàng. Lần này bắt được cả người và tang vật, ta xem bọn họ còn gì để nói, hừ!”

Trong mắt tràn đầy lửa giận, Hắc Nhiêm Chí Tôn nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới.

Đúng lúc này, một tiếng cọt kẹt, căn nhà gỗ nhỏ kia đã mở ra, Lạc Vân Thường cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài, thấy bốn phía không có người, trong tay mới kết ấn, ông một tiếng, mở ra một cánh cửa, chui ra, theo sát phía sau là bọn người Gia Cát Trường Phong, sau đó lại kết ấn, đóng lại kết giới.

Thấy cảnh này, Hắc Nhiêm Chí Tôn giật giật khóe miệng, oán hận nói: “Có tật giật mình, còn dùng kết giới phong ấn căn phòng nhỏ này, không để người khác dò xét. Hừ, căn phòng nhỏ này nhất định có quỷ, thám tử Trung Châu, nhất định cũng ở bên trong!”

“Ta cũng thấy như vậy, đi, đi bắt tại chỗ!” Trong mắt lóe lên tinh mang, Bạch Mi Chí Tôn bước ra bước chân, bỗng nhiên bay về phía dưới. Hắc Nhiêm Chí Tôn gật gật đầu, cũng đi theo sát.

Vù vù!

Hai bóng người thẳng tắp rơi xuống, đám người Lạc Vân Thường đang muốn rời khỏi cũng giật mình, khiếp sợ không thôi.

Nhìn thấy cảnh này, hai vị Chí Tôn càng thêm xác định hoài nghi lúc trước là đúng.

Da mặt có rụt, Lạc Vân Thường khi nhìn thấy hai bóng người này, lập lòe cười một tiếng: “Hai vị Chí Tôn, sao lại xuất hiện ở đây, dọa chúng ta nhảy dựng, ha ha ha…”

“Đương nhiên các ngươi không muốn chúng ta xuất hiện, loại âm mưu quỷ kế này, sao có thể bại lộ giữa ban ngày?” CưỜI lạnh, Hắc Nhiêm Chí Tôn mỉa mai lên tiếng.

Nghe được lời này, hai mắt Lạc Vân Thường đảo loanh quanh, lộ ra ánh mắt mê mang: “Lời này của hai vị Chí Tôn có ý gì? Sao ta nghe không hiểu?”

“Ngươi không hiểu, thì để ta giải thích cho ngươi nghe!”

Hung hăng trừng nàng một cái, Bạch Mi Chí Tôn bình tĩnh nói: “Đệ đệ ngươi đã rơi vào trong tay Kiếm Tinh, cho nên ngươi muốn đàm phán với bọn họ, dùng phương pháp bán đứng Tây Châu để cứu mạng của Lạc Vân Hải về, đúng không? Trong phòng nhỏ này, có thám tử của Trung Châu, không sai đi!”

Bờ môi khẽ run, Lạc Vân Thường trầm ngâm một chút, lại nổi giận lên tiếng, phảng nhất như có chỗ dựa, không sợ trời không sợ đất, la ầm lên với hai vị Chí Tôn: “Đúng vậy, ta chính là muốn đổi mạng của Vân Hải về, cho dù hi sinh cái gì cũng không quan trọng, bao gồm lợi ích của Tây Châu các ngươi. Nhưng này sao có thể trách ta? Đệ đệ ta luôn tận trung vì Tây Châu, chịu cực khổ, lần này hắn gặp nạn, các ngươi cũng không thả một cái rắm, mặc cho mạng hắn rơi vào tay người khác, bây giờ còn trách ta bán lợi ích của Tây Châu? Là do các ngươi bán đệ đệ ta trước!”

“Lạc Vân thương, cách nhìn của ngươi thật giống đàn bà! Lạc Vân Hải là bị Trung Châu hãm hại, chúng ta có hãm hại hắn sao? Hắn vì tránh cho sinh linh Tây Châu đồ thán, hi sinh chính mình, đó là đại nghĩa. Bây giờ ngươi làm thế, là dồn hắn vào tiếng bất nhân. Coi như hắn có thể nhặt một cái mạng về, thì hắn cũng có cao hứng không?”

“Ngươi cũng không phải đệ đệ ta, sao biết hắn nhặt mạng về không cao hứng? Huống hồ, hắn có đại nghĩa thì cũng không nhất định phải đi chịu chết cho đám người không có đại nghĩa các ngươi. Các ngươi đừng suốt ngày lấy tiếng đại nghĩa kiềm hãm hắn, nhân nghĩa chi phong của Lạc gia chúng ta, ở trong tâm, mà không phải vẻ bề ngoài. Nếu Lạc gia chúng ta bị trói buộc bởi chữ nghĩa này, mà chịu ủy khuất, vậy hôm nay chúng ta thay đổi, mẹ nó phóng hỏa giết người, cầm ngàn vạn sinh linh của Tây Châu đổi lấy tánh mạng một nhà chúng ta thế nào? Chỉ cho phép các ngươi sống, không cho chúng ta sống à?”

Lạc Vân Thường tức giận đến không nhịn nổi, mắng to một tiếng, trong lòng vô cùng thống khổ.

Ria mép Bạch Mi Chí Tôn khẽ run. Lại giận không chỗ phát tiết, hung hăng khoát tay, hầm hầm nói: “Thật là đàn bà và tiểu nhân là khó đối phó, lão phu không chấp nhặt với ngươi. Tóm lại hôm nay lão phu bắt được thám tử Trung Châu ở chỗ này, các ngươi phải theo ta về Song Long Viên, nói rõ trước mặt các đại thế lực của Tây Châu, hừ!”

Nói rồi, Bạch Mi Chí Tôn cũng không để ý bọn họ tiếp, mà đi đến trước căn phòng nhỏ kia, hét lớn: “Trong phòng nghe đây, thức thời thì chạy ra cúi đầu, nếu không để lão phu tới bắt, ngươi sẽ nếm mùi đau khổ!”

“U, khẩu khí của hai vị Chí Tôn Song Long Viện thật lớn! Thật là trong núi không có hổ, con khỉ xưng bá vương. Hai người các ngươi liên thủ đoán chừng chỉ bằng một Kiếm Vương, ở Trung Châu còn không bằng một cái rắm, lại diễu võ giương oai ở Tây Châu, Tây Châu này đúng thật là không người, ha ha ha…”

Định đinh đinh…

Từng tiếng cầm âm êm tai truyền ra phòng nhỏ, lời nói chanh chua ngập bá khí truyền vào tai mọi người.

Song đồng co rụt lại, trong lòng hai vị Chí Tôn hồi hộp, khi nhìn về căn phòng nhỏ kia, sắc mặt đã ngưng trọng: “Ngươi… Đến cùng là ai?”

Xoạt!

Âm cầm uyển chuyển nhất thời hóa thành tiếng leng keng, toàn bộ phòng nhỏ đều nổ tung, từng đạo kiếm khí vô hình quét về phía hai người.

Trong lòng hoảng hốt, cảm thụ được uy lực kinh người kia, hai người vội liên thủ, hóa thành long kình, hung hăng đẩy về phía trước, đụng một tiếng vang lớn, cản lại kiếm kình, nhưng còn mấy đạo kiếm kình còn chưa đánh ra, né người sang một bên, bốn năm đạo kiếm kình bay qua trước mặt, bay thẳng lên chin tầng trời, làm cho cả bầu trời run rẩy không ngừng.

“Thất âm Vô Hình Kiếm?”

Tròng mắt co lại, hai người cùng hét lớn: “Ngươi là Cầm Sắt Kiếm Vương, Liễu Mộ Bạch?”

Cầm âm leng keng lại hóa thành thanh âm uyển chuyển du dương, Liễu Mộ Bạch mỉm cười, vẫn đánh đàn như cũ. Chỉ là trên khóe miệng, lại xẹt qua vẻ khinh miệt như có như không.”

“Ha ha, vừa nãy hai vị Chí Tôn nói cái gì? Muốn cho ta nếm mùi đau khổ. Ha ha ha... Bây giờ ta đã đi ra, hai vị định cho ta nếm đau khổ thế nào?”

Mi mắt run rẩy không ngừng, hai người nhìn nhau, trong một lúc không gì để nói.

Tưởng rằng chỉ là một tiểu thams tử, ai mà ngờ lại là một Kiếm Vương! Cứ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là chiến bình, muốn bắt đối phương, vạn phần thông làm được.

“Lạc Vân Thường, ngươi thật lớn mật, dám để kiếm Vương đi vào Tây Châu, ngươi biết nguy hiểm cỡ nào không?” Hung hăng trừng Lạc Vân Thường, Bạch Mi Chí Tôn tức giận thở phì phò: “Đến cùng ngươi muốn làm gì?”

Mi mắt vẩy một cái, Lạc Vân Thường khinh thường bĩu môi, không đáp lời.

Cầm Sắt Kiếm Vương lại cười nhẹ một tiếng, khoan thái nói: “Với tư cách là Kiếm Vương, không xuất thủ thì thôi, nhưng đã xuất thủ thì tất có đại sự. Mà mục đích lần này của ta, đương nhiên không đánh nhỏ đấm nhỏ. Nói thật, ta là tới để lấy thủ cấp của hai vị. Nếu không ngại, thì giao ra đi, ha ha ha…”

“Chỉ bằng ngươi!” Tròng mắt ngưng tụ, hai vị Chí Tôn cười lạnh, nhưng lại đã đánh lên mười hai vạn tinh thần.

Mỉm cười, Cầm Sắt Kiếm Vương từ chối cho ý kiến: “Dĩ nhiên không chỉ là ta, mà còn có trợ lực của Lạc gia, ta mới có thể đi vào, chẳng lẽ ta sẽ không mang nhiều người một chút sao? Ha ha ha… Nói thật, lần này ta mang tới 1 triệu tinh binh chui vào nội địa, đột kích Song Long Viện. Chỉ cần Song Long Viện bị chiếm đóng, Tây Châu sẽ là quần long vô thủ, chia năm xẻ bảy, sau đó ngàn vạn tinh binh ở ngoại cảnh sẽ nội ứng ngoại hợp với chúng ta, cầm xuống Tây Châu, đây chính là hành động trảm thủ của Bách Lý thừa tướng. Không biết hai vị Chí Tôn cảm thấy, chúng ta cần bao nhiêu thời gian để hoàn thành hành động lần này? Bảy ngày… Hay là ngắn hơn?”

Sợ hãi cả kinh, trong lòng Song Long CHí Tôn hoảng hốt, sau đó giận dữ nhìn về Lạc Vân Thường, mắng to: “Nha đầu Lạc gia, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!”

Vừa nói xong, hai vị Chí Tôn đã không để ý tới nàng, mà vội nhấc bước đuổi về phương hướng Song Long Viện. Hy vọng trước khi hành động trảm thủ này, có thể lấy thực lực Song Long Viện dẫn dắt Tây Châu chống lại.

Thấy cảnh này, Cầm Sắt kiếm Vương cũng không đuổi theo, vẫn đánh đàn như cũ. Thế nhưng còn không đợi hai người bọn họ đi bao xa, đụng một tiếng, một đoàn ngọn lửa màu vàng óng bỗng bộc phát, chặn lại hai người.

Sao thế, chẳng lẽ còn có một Kiếm Vương thứ hai?

Sợ hãi cả kinh, trong lòng hai người hoảng hốt, nhưng khi nhìn về trước mắt, lại là một bóng người quen thuộc: “Là ngươi?”

“Không sai, là ta, Thái Thanh Tông Diệp Lân!”

Trong mắt lóe lên hai đạo liệt diễm màu vàng, trên thân Diệp Lân tản ra khí thế cường hãn, không chút thua kém Cầm Sắt Kiếm Vương, mỉm cười, vuốt cầm nói: “Hai vị Chí Tôn, đã lâu không gặp, người đưa tình báo lúc trước cho các ngươi, nói Lạc gia gặp mật đàm ở chỗ riêng tư này, chính là ta an bài!”

Trong lòng hồi hộp, hai vị Chí Tôn nhìn Cầm Sắt Kiếm Vương ở sau lưng, rồi lại nhìn về Diệp Lân ở trước mặt, hai khuôn mặt mo đồng thời trở nên kinh khủng.

“Thì ra là thế, các ngươi cố ý dẫn dụ hai người lão phu tới đây, là muốn kết liễu chúng ta, hoàn thành hành động trảm thủ của Bách Lý Kinh Vĩ!”

“Không sai, đây thật là ý của Bách Lý thừa tướng!” Nhếch miệng lên, Cầm sắt Kiếm Vương lộ ra tiếu dung tà dị.

Ánh mắt khẽ híp, trong lòng hai vị Chí Tôn chìm xuống, có chút tuyệt vọng, rồi lại nhìn về Diệp Lân, khó hiểu hỏi: “Ngươi mất tích trăm năm, tại sao lại đầu nhập Kiếm Tinh?”

“Hai vị Chí Tôn đừng hiểu lầm, ta chưa từng đầu nhập vào Kiếm Tinh!”

“Vậy ngươi ngăn lại hai ta…”

“Là ý của điện chủ chúng ta, Thiên Ma Điện!”

Mỉm cười, Diệp Lân lộ ra nụ cười thần bí: “Không đối gạt hai vị, hiện tại ta là một trong ba Ma Sứ của thiên Ma điện, Thiên Ma Sứ, đây là hành động của Thiên Ma Điện, không liên quan gì tới Bách Lý Kinh Vĩ!”

Nghe được lời này, thân thể hai vị Chí Tôn chấn động, trong mắt hiện lên vẻ mê mang.

Em gái ngươi, Bách Lý Kinh Vĩ xuất thủ cũng thôi đi, bây giờ Thiên Ma Điện ngươi cũng xuất thủ theo. Mộ cái là thế lực lớn nhất trên mặt đất, một cái là thế lực ngầm lớn nhất, lại cùng hành động, bọn họ phải làm sao đây?

Bình Luận (0)
Comment