Vù vù vù!
Từng đạo không gian không ngừng rung động, khí thế trên người Trác Phàm càng thêm cuồng bạo. Toàn bộ bầu trời gió giục mây vần, cuồng phong gào thét, trong biển thủy triều nổi sóng chập trùng, từng cơn vỗ bờ, nôn nóng bất an, dường như có vật gì tàn phá bừa bãi bốc lên đại hải.
Chỉ có chỗ của Trác Phàm vẫn yên tĩnh như cũ, không nổi một tia gợn sóng. Có điều phần yên tĩnh này lại có một cổ áp lực, chất chứa bên trong, dường như một khi cổ áp lực phát tiết ra, chính là núi lửa phun trào, thiên địa sụp đổ, hủy thiên diệt địa.
Rống!
Bỗng nhiên, thân thể Trác Phàm chấn động, ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh vang vọng thương khung, khí phách hiên ngang, toàn bộ bầu trời trở nên run rẩy. Ngay sau đó, khí lưu màu đen cuồn cuộn đột ngột từ trên chín tầng trời tuôn ra, như dung nham lao nhanh, thôn phệ hết thảy, trong nháy mắt, bao phủ toàn bộ thương khung ngàn dặm,
Có điều chỉ trong giây lát, bầu trời sáng chói hóa thành một màu đen kịt, đưa bàn tay không thấy được năm ngón.
Đây chính là uy thiên địa do Quy Nguyên cảnh Trác Phàm dẫn dắt lên ma hóa không gian!
Thế nhưng vẫn chưa hết, thân thể Trác Phàm lần nữa chấn động, nhưng nghe từng đạo Long ngâm liên tiếp vang lên. Trong không gian hắc ám, không biết như thế nào, đột ngột lại toát ra mấy chục ngàn cự long đen nhánh, giương nanh múa vuốt, bay múa giữa thiên địa, mỗi một lần vẫy đuôi, mỗi một con đều khiến thiên địa rung động, uy chấn khắp nơi.
Dường như mấy chục ngàn hắc long buông xuống, cũng là thượng thiên trừng phạt con người, như muốn hủy diệt thiên địa.
Đây cũng là dị biến song thần hồn tại Quy Nguyên cảnh của Trác Phàm, long chiến cửu thiên.
Thú hồn mạnh nhất Thiên Long Hồn, trong không gian ma hóa nhất thời tu thành Long tổ của chính mình. Long chính là vương của vạn thú, tổ của hung thú, bất kỳ vật gì một khi nhập vào trong Long tổ cũng sẽ bị vạn ác long xé thành mảnh nhỏ, không có không gian để tránh né. Hợp nhất với Kiếm Long của Đan Thanh Sinh nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.
Trảm Long kình khí của Đan Thanh Sinh cùng lắm cũng chi cường hóa Linh binh, ngươi đấu không lại, còn có thể tránh. Nhưng Ma Long sào huyệt của Trác Phàm lại là một cối xay thịt. Đây chính là lĩnh vực thần hồn kết hợp với long hồn, uy lực không thể đánh đồng.
Chỉ bấy nhiêu sao? Dĩ nhiên không phải!
Sức mạnh của Đan Thanh Sinh đến từ kiếm và Long, sức mạnh của Trác Phàm đến từ lĩnh vực và Long, nhưng hiện trong lòng hắn cũng có kiếm, kết quả là...
Đinh đinh đinh...
Từng đạo tiếng kêu không ngừng vang lên, ma kiếm cảm nhận sức mạnh thể nội của Trác Phàm tăng theo cấp số nhân, nhất thời hưng phấn đến run rẩy. Sau đó ầm một tiếng, trong nháy mắt thoát khỏi mặt băng, bay về phía cửu thiên.
Mà cũng ngay một khắc này, toàn bộ bầu trời tối như mực sôi trào. Hắc vụ đen dày đặt không thể hóa giải thẳng tắp lao về phía ma kiếm, vạn hắc long cuồng hống lao nhanh, giống như vạn Long về tổ chạy về phía ma kiếm.
Có điều trong nháy mắt, sức mạnh đen nhánh quấn lên thân ma kiếm, dần dần mở rộng, biến thành cao một trăm trượng, cự kiếm chống trời. Cỗ khí tức khủng bố kia khiến toàn bộ kết giới Bắc Hải không ngăn được run lên.
Rống!
Lần nữa ngửa mặt lên trời gào rít giận dữ, thân thể Trác Phàm cũng chấn động, ầm một tiếng phi thẳng lên bầu trời, một tay nắm lấy chuôi kiếm.
Ầm!
Giống như vòi rồng phun ra khí lưu cường đại, ngay lúc này, mây đen quay quanh thân kiếm bỗng nhiên nổ tung, giống như châu chấu đột ngột bay ra bốn phía, kiếm cương cường hãn màu đen cũng chất chứa bên trong, với mật độ dày đặc đáng kinh ngạc, nơi nó đi qua, hoàn toàn đánh nát thành cặn bã. Cho dù là kết giới không gian cũng có vết rách, cảm giác như muốn sụp đổ.
Tay Trác Phàm giơ cao ma kiếm, đứng ở trung tâm, giống như tu la địa ngục, bá thiên liệt địa, yên tĩnh bất động. Mà tất cả mọi thứ quanh hắn đều bị hắc ám thôn phệ, dưới kiếm cương vô tận tiêu tán trong hư vô!
Hô!
Đợi hết thảy trở nên yên tĩnh, gió lạnh quét qua, bầu trời lần nữa chiếu rọi ánh sáng. Trác Phàm tay nâng ma kiếm, chậm rãi hạ xuống, không tìm được tầng băng có thể đặt chân.
Bởi vì hành động vừa rồi, băng bốn phía đã hóa thành mãnh vụn, dung nhập đại hải.
Phải biết, những Băng Phong này do sức mạnh Phong Thiên Phong Thiên Hải Ngao ngưng kết mà thành, năm đó Bất Bại Kiếm Tôn có dùng Phách Thiên Kiếm cũng không thể hủy. Nhưng hiện tại, dưới kiếm cương màu đen vô tận lại bị chém thành cặn bã, chênh lệch này nhìn thấy khá rõ.
Lúc này Trác Phàm đã vượt qua Bất Bại Kiếm Tôn của trăm năm trước...
"Xú tiểu tử, ngươi muốn chết à!"
Bịch!
Bỗng nhiên, một tiếng mắng to, một đầu to thiếu một mắt từ đáy biển chui lên, rống to liên tục: "Long hồn thêm Cửu U lĩnh vực, lại thêm bốn loại kiếm đạo của Kiếm Đế, tiểu tử ngươi muốn lật trời sao? Nơi này không chứa nổi ngươi, mau cút đi, xem ngươi biến nơi của lão phu thành cái gì thế này? Hừ!"
Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm nhìn Hải Ngao, khom người cúi đầu thật sâu, thở dài: "Hải Ngao tiền bối, đa tạ ngài trăm năm chỉ đạo, nếu không cũng không thể lĩnh ngộ bốn loại kiếm đạo, ta thật sự không tìm thấy phương pháp!"
"Bớt nói nhảm, lão phu chỉ đem những tâm đắc mà năm đó Kiếm Đế tu kiếm nói với ngươi mà thôi, có thể kiên trì luyện hay không là do ngươi, không phải nhờ lão phu. Mà lão phu cũng muốn nhìn một chút, bốn thanh kiếm này khi hợp nhất, bốn loại kiếm đạo, phải chăng cũng có thể tương hợp? Chỉ làm thí nghiệm mà thôi, không phải muốn giúp ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình."
Thản nhiên cười, Trác Phàm gật đầu: "Được, vãn bối hiểu rồi, có điều trăm năm qua vãn bối ở đây tu kiếm, quấy rầy nhiều rồi, lần này rời đi, chỉ sợ sẽ không trở lại, tiền bối bảo trọng!"
"Ừm, ngươi thật muốn đi sao?"
Trong mắt lóe lên một tia không đành lòng nhưng rất nhanh Hải Ngao liền thở dài, gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi nên đi, coi như ngươi không liều mạng với người ta cũng phải đi tìm tiểu cô nương kia. Chí ít... phải lấy vật kia về."
Sắc mặt nghiêm một chút, Trác Phàm khẽ gật đầu, trong lòng có chút ngưng trọng.
Đế cấp đại đạo, chỉ có cao thủ Đế cấp mới có thể ngưng tụ thành công, sở hữu thiên địa đồng thọ, bất tử bất diệt. Mặc kệ ban đầu là người nào thả vào trong cơ thể hắn, hiện tại đến trên người Khuynh Thành, hắn cũng không có gì không muốn.
Vốn bản thân không tội, mang ngọc mới có tội. Dạng bảo vật này trên người, bị người ta phát hiện, nhất định sẽ bị ngấp nghé, tuyệt đối không thể khiến nàng trở thành con mồi cho người khác.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm lần nữa khom người cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Tiền bối, tại hạ đi đây, cáo từ!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm đã cũng không quay đầu lại, Hải Ngao nhìn bóng lưng kia dần biến mất, trong mắt giật mình lo lắng: "Haizz, thằng nhóc loài người này, đột nhiên cảm giác thật nhàm chán, có nên tìm một tên nhân loại khác đến bồi không? Thế nhưng trong thiên hạ, ai có thể thú vị như tên tiểu tử này chứ? Phiền quá đi..."
Vù!
Không gian dao động, Trác Phàm đi ra khỏi kết giới của Hải Ngao, trước mặt đã có hai thân ảnh cung kính đứng đó, chính hai người Cổ Tam Thông và Tước nhi. Nhìn thấy Trác Phàm đi ra, hai người vô cùng vui vẻ, Tước nhi chặn lại nói: "Chúc mừng phụ thân, đột phá Quy Nguyên thành công!"
"A, hiện tại phụ thân là Thiên Huyền nhất trọng? Thực lực kia lại là Quy Nguyên..." Trước mắt mê mang, Cổ Tam Thông nói.
Trầm ngâm một chút, cảm nhận được chính sức lực của mình, Trác Phàm sâu xa lên tiếng: "Quy Nguyên thất trọng!"
"Thất trọng? Cha đã đột phá thất trọng?"
"Không có gì, bởi vì ta lĩnh hội kiếm đạo, cha tu luyện trăm năm cũng không đột phá bao nhiêu, lần này tích lũy rất nhiều, ngoài ra ta còn lĩnh ngộ kiếm đạo, có điều tu vi lui về hơi ít thôi. "
Bất đắc dĩ thở dài, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ta luôn cảm thấy, Thập Đế thượng cổ vẫn luôn truy đại đạo, không ở đâu xa, mà ngay tại bản nguyên. Bởi vậy Bản Chân Quyết này thật kỳ diệu, tuy tu tâm, nhưng lại càng gần với bản gốc!"
"Điều này thật châm chọc, những nhân vật cao cao tại thượng lại luôn truy tìm công pháp tối cao, lại xuất hiện trong tay người tầm thường?"
"Có lẽ nguyên nhân chính là bình thường mới hợp thiên đạo nhất."
Nghe Tước nhi trêu chọc, Trác Phàm thở dài nói: "Chỉ có người đi được quá xa, đã quên đường đi trước kia cho nên chỉ có thể càng chạy càng xa!"
Nghe được lời này, hai người mặt mũi mê mang, hiển nhiên không hiểu, ngay cả Trác Phàm cũng mông lung, hắn chỉ có một loại cảm giác, nếu muốn chứng minh, chỉ có thể thực hành.
Bất quá những chuyện này nói sau, hiện tại quan trọng nhất vẫn là hoàn thành con đường thông thiên.
Kết quả Trác Phàm nhìn hai người, hỏi: "Kế hoạch tiến hành thuận lợi chứ?"
"Hết thảy như cha dự đoán!"
"Tốt, vậy chúng ta đi Đế Đô Kiếm Tinh một chuyến, hoàn thành trận chiến Phàm giai cuối cùng của cha."
Đinh!
Một thanh trường kiếm đen nhánh chỉ về phía trước, Trác Phàm nhếch miệng cười, trên mặt đều là chiến ý vô tận.
Điện chủ Thiên Ma Điện, Ám Dạ Ma Quân rốt cục cũng nhe răng nanh phản kích Kiếm Tinh.
Cùng lúc đó, trong Đế Đô Kiếm Tinh, các đại công thần nhất thống bốn châu đều đã đến đủ, đầu tiên đi vào là Cầm Sắt Kiếm Vương Tây Châu cùng đoàn người Lạc gia, tiếp đến là mấy người Thượng Quan Phi Vân Đông Châu, sau đó là Nam Châu cùng Bắc Châu, đến từng nhóm. Hai người Đan Thanh Sinh và Tửu Kiếm Tiên đến trễ ba ngày.
"Ai nha, xin lỗi xin lỗi, tới chậm, ha ha ha..."
"Thứ tội thứ tội..."
Chắp tay nói với mọi người với ánh mắt lơ đễnh, Đan Thanh Sinh và Tửu Kiếm Tiên đi vào đại sảnh hoàng cung Đế Đô. Bách Lý Kinh Vĩ nghiêng người nhìn bọn họ, cười khẽ một tiếng: "Trảm Long Kiếm Vương và Tửu Kiếm Tiên, sao tới chậm thế?"
"Do lão sâu rượu tìm tới người bán rượu ngon, Thừa Tướng đại nhân, ngài hiểu mà, ha ha ha..." Không đợi Tửu Kiếm Tiên nói chuyện, Bách Lý Ngự Vân đã mỉa mai lên tiếng.
Tửu Kiếm Tiên hung hăng nguýt hắn một cái, sau đó ngu ngơ cười cười với mọi người, không nói gì.
Khẽ gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ cũng biết tính khí của hắn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn Đan Thanh Sinh nói: "Trảm Long Kiếm Vương, vì sao ngươi chậm trễ?"
"Lão phu ở Nam Châu tra được tung tích của một người, có mời hắn đến đây, cho nên có chỗ chậm trễ, thừa tướng chớ trách!" Khẽ nâng tay, Đan Thanh Sinh cười nhạt một tiếng.
Lông mày nhíu lại, Bách Lý Kinh Vĩ nghi hoặc hỏi: "Người nào? Khiến Trảm Long Kiếm Vương tự mình xuất thủ? Không phải mấy người cung phụng nhà Mộ Dung gia kia chứ."
"Dĩ nhiên không phải, giao thủ với mấy lão già kia ba ngày sao đủ dùng, đừng nói đến thời gian tra, ha ha ha..."
"Cái đó là..." Nhíu mày, Bách Lý Kinh Vĩ chớp động lo nghĩ...