Ba ba ba!
Vỗ tay nhè nhẹ, khóe miệng Đan Thanh Sinh lộ ra nụ cười thần bí. Ngay sau đó, liền có mấy hộ vệ mang một nữ tử dung mạo diễm lệ tới, tập trung nhìn vào, cho dù Bách Lý Kinh Vĩ cũng phải giật mình: "Mộ Dung Tuyết?"
"Đúng vậy, lão phu nghe tin tức của nàng, mới có thể trì hoãn mấy ngày, bẩm thừa tướng!" Nhẹ nhàng vuốt chòm râu, Đan Thanh Sinh mỉm cười.
Bình tĩnh gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ vui mừng: "Trảm Long Kiếm Vương thật sự là rường cột Đế Quốc, lần này lại lập đại công. Mộ Dung Tuyết ẩn thế trăm năm, lại rơi vào tay chúng ta. Như vậy, dù là Mộ Dung Liệt hay cung phụng Mộ Dung gia, bọn họ đều phải xuất hiện. Ha ha ha... Đến lúc đó đế quốc chúng ta có thể một mẻ hốt gọn, loại trừ hậu hoạn."
"Hừ, nghĩ hay lắm, ta và đại ca trăm năm không tìm tới, đoán chừng đã sớm không để ý tới thế tục. Cho dù ta bị các ngươi bắt, hắn cũng không biết đâu!" Cười lạnh, Mộ Dung Tuyết khinh thường bĩu môi.
Nhếch miệng lên, Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười nói: "Tốt nhất Mộ Dung cô nương nên cầu nguyện, để lệnh huynh không đến mức trốn trong rừng sâu núi thẳm, không để ý đến chuyện bên ngoài. Nếu không, thanh xuân tươi như hoa của cô nương…, đáng tiếc, ha ha ha..."
"Người đâu, bảng danh sách xử quyết lại thêm một người, sau năm ngày, nữ phản tặc Mộ Dung gia Mộ Dung Tuyết hành hình, đem tin tức truyền khắp năm châu. Nếu mấy người Mộ Dung Liệt không xuất hiện, hừ hừ, vậy để bọn hắn đến nhặt xác cho Mộ Dung đại tiểu, dẫn đi!"
"Vâng!"
Cung kính chắp tay, hộ vệ mang dẫn gương mặng lạnh băng của Mộ Dung Tuyết lui ra. Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười, vừa nhìn về phía mọi người nói: "Các vị đều là công thần, ngày bệ hạ sẽ xử quyết phản nghịch cũng là ngày phong thưởng cho các vị, để biểu dương công trạng của các vị vì Kiếm Tinh chinh chiến."
"Đa tạ Thừa Tướng đại nhân đề bạt!"
Hai mắt tỏa sáng, mọi người vô cùng vui mừng, hớn hở ra mặt. Lạc Vân Thường suy nghĩ chốc lát, vừa nhìn về phía hắn nói: "Thừa Tướng đại nhân, không biết hai vợ chồng đệ đệ ta có được thả hay không?"
"Á, Lạc minh chủ!"
Dường như mới nhớ ra, Bách Lý Kinh Vĩ vội gật đầu, sau đó cười một tiếng, trong mắt ngột nhiên lóe lên ánh mắt sắc bén, hét lớn một tiếng: "Người đâu, mau bắt hết đám người Lạc gia lại cho ta!"
Cái gì?
Khẽ giật mình, mấy người Lạc Vân Thường trong lòng hoảng hốt, còn chưa kịp động, vèo vèo vèo, mấy đạo xé gió vang lên, Cầm Sắt Kiếm Vương và Thượng Quan Phi Vân đã chế trụ bọn họ, ngay cả Lệ Kinh Thiên cũng không kịp động, thân thể đã cứng đờ.
"Bách Lý thừa tướng, ngươi có ý gì?" Gia Cát Trường Phong tức giận nhìn về phía hắn.
Khẽ nhún vai, Bách Lý Kinh Vĩ cười tà dị, thở dài một tiếng: "Haizz, vẫn chưa hiểu rõ sao, các ngươi là phản tặc, bây giờ bị bắt được, năm ngày sau cùng hành hình!"
"Bách Lý thừa tướng, chúng ta đều đã quy thuận vì sao ngươi..."
"Các ngươi quy thuận, nhưng minh chủ các ngươi thì không!"
Bách Lý Kinh Vĩ buồn rầu nói: "Ngươi nói các ngươi giúp bản tướng nắm giữ Tây Châu, phải là công thần, nên được khen thưởng, thuận tiện thả Lạc Minh chủ. Nhưng minh chủ của các ngươi lại không chịu quy thuận, một khi thả hắn, hắn lại gây chuyện thì làm sao bây giờ? Mà không thả thì các ngươi lại oán trách bản tướng lật lọng, nói không chừng cũng sinh ra lòng mưu phản. Haizz, quá phiền phức, cho nên bản tướng thẳng thắn quyết định, giết hết. Không có Lạc Minh các ngươi, đường nét này chẳng phải vuốt thuận hơn sao? Ha ha ha..."
Ria mép hung hăng run rẩy, Gia Cát Trường Phong mắng to một tiếng: "Bách Lý Kinh Vĩ, ngươi nói không giữ lời!"
"Bản tướng muốn giữ lời, nhưng minh chủ các ngươi không biết điều."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Bách Lý Kinh Vĩ thở dài một tiếng, sau đó nhìn ba người Gia Cát Trường Phong, châm chọc nói: "Lại nói, lúc ở trong phòng kia, bản tướng đã nói qua với các ngươi, các ngươi đoán đúng ý đồ của ta, ta mới đàm phán với các ngươi, kết cục chẳng có ai có tư cách đàm phán với ta. Quyền quyết định nằm trong tay bản tướng, từ đầu tới cuối các ngươi không có quyền lựa chọn, mang đi!"
Quát một tiếng, lập tức liền có hộ vệ mang mấy người Lạc gia rời đi. Chỉ nghe tiếng chửi rủa không ngừng vang vọng trong cung điện. Bách Lý Kinh Vĩ vẫn chỉ cười, không để bụng: "Chỉ có người yếu đuối mới có thể chửi rủa, mắng chửi người mà hữu dụng thì cần quyền lực làm gì? Ha ha ha..."
"Thừa Tướng đại nhân anh minh!" Mọi người khẽ khom người, khen.
Hài lòng gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ nhìn Cầm Sắt Kiếm Vương nói: "Liễu Kiếm Vương, bản bộ Lạc gia ngươi thu thập xong chưa?"
"Lạc gia chưởng khống biên cảnh Tây Châu, vừa có gió thổi cỏ lay liền sẽ phát giác, không có cách nào thu thập trong một sớm một chiều!"
"Không sao, hiện tại thu thập, có thể giết thì giết, chạy bao nhiêu cũng không quan trọng. Chỉ cần đem những vị cấp cao Lạc Minh sắp nhận lấy cái chết truyền đi, đám tán binh không đầu sẽ tự chui đầu vào lưới!"
"Ta hiện tại đi truyền tin, để thủ hạ đại tướng thu lưới!" Khẽ gật đầu, Cầm Sắt Kiếm Vương mỉm cười.
Thấy cảnh này, mấy người liếc nhìn nhau, trong lòng run lên.
Thủ đoạn tên Bách Lý Kinh Vĩ thật độc ác, tính toán tiêu diệt khắp nơi, căn bản không cho đối phương con đường sống.
Không quan tâm bị mọi người chỉ trích, Bách Lý Kinh Vĩ vẫn nở nụ cười nhạt, chắp tay nói với mọi người: "Tốt, hiện tại các vị có thể ở trong hoàng thành nghỉ ngơi, chờ năm ngày sau được bệ hạ phong thưởng. Chuyện liên quan tới Lạc Minh mọi người tuyệt đối đừng nhạy cảm, Kinh Vĩ không phải ác ma lừa giết người, ai trung thành với Đế Quốc, Kinh Vĩ nhất định sẽ không bạc đãi. Lạc gia... Thật sự có tâm tư bất định, Kinh Vĩ không thể để mặc, mọi người có thể hiểu"
"Thừa tướng suy nghĩ chu toàn, chúng ta xấu hổ!" Khom người cúi đầu, mọi người cung kính lên tiếng.
Khẽ gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ thỏa mãn rời đi, mọi người cũng dẫn nhau rời đi, vừa đi vừa thảo luận.
Có điều khi bọn họ không rời đi, trong khoảnh khắc Bách Lý Kinh Vĩ lần nữa quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt.
Năm ngày sau phong thưởng?
Hừ hừ, các ngươi thật sự quá ngây thơ, năm ngày sau Kiếm Tinh đế quốc làm lễ ổn định, tất cả nhân tố bất an đều bị thanh trừ hết thẩy, ha ha ha...
Trong lòng cười như điên, Bách Lý Kinh Vĩ đắc ý rời đi...
...
Sau năm ngày, quảng trường Đế Đô, đầu người toán loạn, toàn bộ bách tính Đế Đô đều tới nơi này, sợ hãi nhìn nơi sắp hành hình.
Bởi vì lần này, cảnh tượng quá hoành tráng, tù phạm hành hình quá nhiều, trước giờ chưa từng có.
Trước kia hành hình, chỉ có Hoàng Đế Bách Lý Kinh Thế cùng thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ mà thôi, nhưng lần này, không chỉ thập đại Kiếm Vương đều tới mà còn có mấy vị công thần bốn châu, cũng ngồi trên bàn tiệc, chính là mấy tên phản đồ Bộ Hành Vân.
Mà trên đài tử hình, một đám người mặc trang phục tù nhân quỳ xuống, trong đó các thế lực đều có, đều thuộc những nhân vật nổi tiếng.
Đầu tiên, Tổng Biều Bả Tử Bắc Châu, Tông chủ Hải Minh Tông Lăng Vân Thiên, trên người thương tích đầy mình, bị phong tu vi, quỳ sát trước đài, nhìn bản thân bị đem đùa nghịch như khỉ, để mọi người xung quanh vây xem, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ ngửa mặt lên trời thét dài: "Bộ Hành Vân, tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, bán ngũ tông Bắc Châu, một ngày nào đó sẽ bị trời phạt!"
"Thôi đi, trời phạt? Hiện tại người đầu tiên bị trời phạt không phải là lão gia hỏa ngươi sao." Khinh thường bĩu môi, Bộ Hành Vân cười một tiếng, cứ như vậy đắc chí mà nhìn lão già râu tóc rối bời, bi phẫn đan xen, càng thêm đắc ý.
Tiếp đó Ngô Nhiên Đông quỳ trên đài, sắc mặt rất bình tĩnh, không vui không buồn. Có điều nhìn đến tên hắn, nghĩ đến thân phận của hắn, một đám bách tính phía dưới lại chỉ trỏ, vẻ mặt khá tiếc hận.
Haizz, Hải Xuyên thương hội trăm năm trước chết nhiều người như vậy, thật vất vả mới giữ được người nối dõi, hiện tại lại bị xử tử.
Thật ác nghiệt, ngay cả chút mầm mống ngươi cũng không cho lưu lại sao?
Sau đó là mấy người Lạc gia, bọn họ vô cùng tức giận nhưng không lên tiếng. Lạc Vân Thường vô cùng phiền muộn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghe lấy những từ ô uế phía dưới, tức giận đến phun khói.
"Trác Phàm đáng chết, đến tột cùng đang mưu đồ cái quỷ gì không biết, bản tiểu thư qua nhiều năm rồi chưa bao giờ bị khuất nhục thế này. Mà lại hiện tại lão nương sắp bị treo cổ rồi, sao hắn còn chưa xuất hiện tới cứu chứ, muốn đưa ta vào chỗ chết à, tên không có lương tâm..."
"Đại tỷ, ngươi đang nói cái gì thế?"
Lạc Vân Hải bên cạnh nghe nàng nói nhỏ, không rõ ràng cho lắm. Nàng thì hung hăng nguýt hắn, mắng to lên tiếng: "An tâm chờ chết, ngươi quản ta nói làm gì, hừ!"
Lạc Vân Hải ngốc trệ, dở khóc dở cười.
Xin nhờ, đại tỷ, người một nhà cùng xuống Hoàng Tuyền, tỷ không thể cho ta nhớ đến một cái nhìn ấm áp sao? Tuy nói vậy nhưng rất nhanh cũng cũng nhớ được gì.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lạc Vân Hải thở dài: "Đại tỷ, ta biết tỷ vì ta suy nghĩ, nhưng tên Bách Lý Kinh Vĩ kia, sao có thể tin được? Hiện tại cả nhà chúng ta gặp rủi ro, chỉ mong Tư Phàm không có việc gì."
"Yên tâm đi, nha đầu kia không có việc gì! Mà ta làm sao có thể tin tưởng tên Bách Lý Kinh Vĩ kia? Ta tin... Haizz, được rồi!" Hung hăng lắc đầu, lời Lạc Vân Thường đến khóe miệng, lại nuốt vào.
Lạc Vân Hải càng nhìn càng không hiểu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
Có phải đại tỷ bị dọa sợ rồi không? Haizz!
Than thở một phen, Lạc Vân Hải nhìn về phía Nguyệt Nhi bên cạnh. "Nguyệt Nhi, lúc nữa chúng ta cùng xuống Hoàng Tuyền, nàng có sợ hãi không?"
"Có chàng bên cạnh, ta không sợ!" Mỉm cười, Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói.
Khẽ gật đầu, Lạc Vân Hải cũng cười hớn hở, trong mắt không vui không buồn càng không sợ, chỉ có hạnh phúc ngọt ngào tràn đầy.
Ngửa đầu bầu trời, Bách Lý Kinh Vĩ cười một tiếng, gật đầu, lớn tiếng nói: "Thời gian đến, hành hình đi!"
Lời vừa nói xong, xung quanh đài, mấy trận pháp đại sư nhanh chóng kết động thủ ấn, sấm sét cuồn cuộn không ngừng lưu chuyển tàn phá bừa bãi, tản mát ra khí tức cực kì khủng bố.
Thấy vậy, mấy người Bộ Hành Vân và Thượng Quan Phi Vân trở nên kích động. Bởi vì sau khi tử hình sẽ luận công mà thưởng, bọn họ sẽ phong vương bái tướng, hình thành chư hầu một phương.
Chỉ có Đan Thanh Sinh cùng số ít người, mí mắt khẽ run, nhìn xem lôi quang trên đỉnh đầu chợt hiện, lại nhìn bầu trời trống rỗng nơi xa, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì...