Ầm ầm!
Thiên Cực hình là thủ đoạn hành hình cao nhất của Kiếm Tinh đế quốc, thiết lập từ lúc khai quốc, trung tâm quảng trường bố trí trận thức cấp mười hai, chứa đựng thần Kiếm Tinh, kiếm đạo sơ thành lão tổ tông Bách Lý Ngự Thiên lĩnh ngộ Địa giai võ kỹ, kiếm trảm hư không!
Tập hợp mười hai vị Trận Pháp Đại Gia hợp lực kết ấn, có thể tụ chín tiếng sét đánh, Thiên Lôi Kiếm hủy diệt, những nơi đi qua, long trời lở đất, không có một ngọn cỏ, hủy thiên diệt địa. Người thụ hình đừng nói thân thể, cho dù thần hồn trong chớp mắt sẽ bị bổ thành hư vô, chết không có chỗ chôn!
Cũng bởi vì hình phạt này quá tàn nhẫn, uy lực vô biên, không ai có thể ngăn cản, cho nên mới bị thiết đặt làm hình cao nhất của Đế Quốc, không phải tội phạm trọng đại thì sẽ không mở ra. Mà mỗi lần tử hình, Hoàng đế cùng Thừa tướng cùng văn võ triều thần sẽ ở trận, lấy đó xem như lòng kính trọng lão tổ tông.
Lão tổ tông cũng là thần, thần uy buông xuống, thần phạt nhân gian, bọn họ tự nhiên quỳ bái!
"Thiên Cực hình sắp buông xuống, nhưng tên gia hỏa kia đâu rồi?"
Bầu trời chấn thiên triệt địa gào thét, sấm sét chói tai khuấy động bụi mù, một cỗ lôi xà không ngừng toán loạn, hội tụ vào một chỗ, dần dần hình thành kiếm mang khủng bố khí thế mãnh liệt.
Mộ Dung Tuyết ngửa mặt lên trời nhìn ánh sáng chói mắt nơi xa, thở dài lắc đầu, bật cười thốt lên: "Chắc ta điên rồi, vì sao phải đồng ý với hắn làm chuyện này chứ, biết rõ hắn không đáng tin. . ."
Mà những dân chúng Đế Đô vừa kinh ngạc, vừa hưng phấn, rung động cực độ, khó có thể nhìn thấy hình phạt cực hạn thế này, dù sao thiên hạ làm gì có nhiều trọng phạm ảnh hưởng lớn, được Đế Quốc xem trọng mà dùng hình phạt chấn nhiếp thiên hạ này đâu?
Lần đầu tiền diễn ra hai ba ngàn năm trước, chỉ sợ những người nhìn thấy lần phạt đầu tiên hiện tại còn sống không nhiều, về sau cũng mấy trăm năm có một lần mà thôi, mãi cho đến khi Kiếm Tinh Đế vị, uy chấn khắp nơi, loại hình phạt này cũng hiếm khi xuất hiện, ngàn năm không thấy, cũng không đủ.
Lần gần đây nhất, là Hải Xuyên thương hội trăm năm trước. Nhưng bây giờ, lại nhìn thấy thiên uy buông xuống, những người ở đây vẫn vô cùng hưng phấn, cảm xúc tăng vọt. Cảnh tượng hùng vĩ này cho dù nhìn mấy lần cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Có người lần đầu tiên nhìn thấy, sớm đã kích động đến run rẩy.
Nhìn ánh mắt si mê của mọi người phía dưới, Ngô Nhiên Đông thầm cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Có nhiều cách khiến người ta chết, Kiếm Tinh hết lần này tới lần khác làm trận thế lớn như vậy đến tột cùng là cho ai nhìn, còn không phải để cho các ngươi nhìn sao? Một đám ngu muội, giết gà dọa khỉ, chúng ta là gà, các ngươi là khỉ. Tuy Thiên Lôi Kiếm của Kiếm Tinh treo ở đỉnh đầu chúng ta, nhưng cũng đã treo trong lòng các ngươi không phải sao, làm gì mà cao hứng chứ, hừ hừ!
Nhắm khẽ hai mắt, Ngô Nhiên Đông không muốn nhìn thế gian này vẫn đục, mặt lạnh nhạt chờ đợi, chờ đợi đêm tối trong lòng đánh tới, cũng là chờ đợi Lôi Kiếm kia giáng xuống, như vậy được giải thoát.
Dù sao những gì có thể làm, hắn đều làm, không oán không hối, không có tiếc nuối. . .
Có điều, hắn không tiếc nuối nhưng những thủ hạ của hắn lại không cam lòng, nhìn lôi mang trên đỉnh đầu mà sợ mất mật, khóc lóc kể lể: "Cứu mạng, điện chủ, năm vị Pháp Vương, cứu mạng, chúng ta không muốn chết. . ."
"Đúng vậy, điện chủ, ngươi nhanh tới cứu chúng ta, chúng ta vẫn luôn tin tưởng vào thần uy của lão nhân gia ngài, ngài mới là thiên hạ đệ nhất, đêm tối thôn phệ tinh mang, Kiếm Tinh chắc chắn vẫn lạc!".
"Thiên Ma tất thắng, đêm tối đánh tới, thôn phệ thương khung, duy ngã xưng Vương!"
"Thiên Ma tất thắng, đêm tối đánh tới, thôn phệ thương khung, duy ngã xưng Vương!"
. . .
Từng tiếng hò hét, tê tâm liệt phế, không biết tận đáy lòng bọn họ thật sự cho rằng như thế, hay chỉ muốn bắt lấy một tia an ủi sau cùng. Đệ tử Thiên Ma Điện, từ một người dẫn đầu, tiếp đó càng ngày càng nhiều đệ tử hò hét theo, sau cùng biến thành nhóm âm thanh huyên náo, thẳng phá thương khung. Cỗ thần quang chuyên chú, hai mắt đỏ thẫm, gào rú nổi gân xanh nhất thời hóa thành tiếng thét chói tai ngược dòng, truyền khắp các ngõ ngách Đế Đô to.
Những bách tính vây xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ. Bọn họ chỉ là người bình thường, căn bản không biết Thiên Ma Điện là ai? Nhưng thấy những người này trước khi chết hò hét như vậy, trong lòng hơi động, trong mắt có chút mê mang.
Bọn họ muốn được cứu? Mà phương pháp cứu không phải cầu xin Kiếm Tinh tha thứ, mà khẩn cầu Thiên Ma gì đó tất thắng? Chẳng lẽ nói. . . Thiên Ma có thể cứu bọn họ từ Đế Quốc rộng lớn sao?
Chuyện này làm sao có thể?
Mọi người dưới đài đều không tin, nhưng nhìn ánh mắt bọn họ chuyên chú như vậy, trong tai tiếng hô phát ra từ tín ngường, cảm thấy cũng có chút bị lây bệnh, trong miệng lầm bầm đọc lại. . .
Thiên Ma tất thắng, đêm tối đánh tới, thôn phệ thương khung, duy ngã xưng Vương!
Thiên Ma tất thắng, đêm tối đánh tới, thôn phệ thương khung, duy ngã xưng Vương!
. . .
Lỗ tai khẽ động, Bách Lý Kinh Vĩ ngồi trên đài cao, mắt lạnh nhìn phía dưới, hắn nghe những âm thanh này nhưng hoàn toàn không quan tâm.
Hắn cũng muốn dẫn tên Thiên Ma điện chủ này đến đây, hốt gọn một mẻ. Chờ hắn đến, triệt để diệt trừ Thiên Ma Điện, mọi người tự nhiên hiểu rõ Đế Quốc mạnh mẽ đến thế nào, không ai có thể địch nổi. Thế nhưng hắn không dám tới, hiện tại đám người gọi càng lớn thì danh vọng Ám Dạ Ma Quân càng rớt xuống đáy vực.
Một người không có lực hút, cho dù thực lực có mạnh hơn, sao có thể so sánh với đại quốc rộng lớn? Hừ hừ hừ. . .
Mấy người tù binh các châu Lăng Vân Thiên, nghe đệ tử Thiên Ma Điện sau lưng điên cuồng hô lớn, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có bao nhiêu hi vọng.
Đám người này nhập tà giáo, não tử đều bị tẩy đến ngốc rồi. Bên trong Kiếm Tinh có mười kiếm Vương đóng quân, điện chủ các ngươi cho dù có thực lực, sao có thể dám tuỳ tiện hiện thân?
Hai tay khó địch lại bốn tay, năm đó Bất Bại Kiếm Tôn là một ví dụ tốt nhất, hắn ngốc sao tới nơi nguy hiểm đến tính mạng cứu các ngươi? Nằm mơ giữa ban ngày à, hừ!
Lạc Vân Hải nhìn lấy những người kia, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, lầm bầm: "Haizz, những người này thật sự quá đơn thuần, thượng tầng làm sao lại quan tâm mạng những tiểu lâu la bọn họ chứ? Ám Dạ Ma Quân, làm sao có thể đến cứu bọn họ?"
"Vân Hải im miệng, cho dù hắn không tới cứu bọn họ, cũng phải cứu chúng ta!"
Không khỏi sững sờ, Lạc Vân Hải quay đầu nhìn qua, bắt gặp Lạc Vân Thường hung hăng nhìn hắn, trong mắt phát ra ánh sán kiên định, điều này làm hắn nhất thời mê mang: "Tỷ, làm sao tỷ khẳng định như vậy? Chẳng lẽ tỷ biết Ám Dạ Ma Quân kia?"
"Đâu chỉ ta biết, ngươi cũng biết, hắn không phải là. . ."
Ầm ầm!
Thế nhưng nàng còn chưa nói xong, một tiếng sấm sét nổ vang bầu trời. Trên chín tầng trời, Lôi Kiếm cao hơn trăm trượng đã thành hình, mang theo khí thế cường hãn không gì địch nổi, nhất thời đập mọi người phía dưới.
Bách Lý Ngự Thiên toàn lực nhất kích, cho dù mấy ngàn năm trước, cũng không phải người thường có thể địch được! Dưới một kiếm này, toàn bộ người trên đài tử hình không một ai may mắn sống sót.
Hết thảy. . . Đã muộn. . .
Rầm rầm rầm!
Khí thế cường đại, khiến thiên địa gió giục mây vần, uy áp khủng bố kéo tới, trong tâm lý của mọi người, giờ này còn chưa có ai xuất thủ tới cứu, có nghĩa là đã không cứu. Thời gian cứu viện tốt nhất chính là lúc trước khi Lôi Kiếm hình thành, hiện tại đã không còn cơ hội.
Cảm giác mình bị ném bỏ, các đệ tử Thiên Ma Điện kiên định gào thét, dần dần yếu đi, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc lóc rên rỉ "Điện chủ. . . Ô ô ô. . ."
"Tên chết tiệt kia, ngươi thật sự mặc kệ lão nương sao?" Lạc Vân Thường nhìn uy thế khủng bố của Lôi Kiếm nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng rít lên một tiếng, mắng to.
Lạc Vân Hải bình tĩnh hơn, đưa ánh mắt nhìn thê tử bên cạnh, mỉm cười: "Cùng lên đường đi!"
"Được, phu quân!" Vui mừng gật đầu, Nguyệt Nhi tươi cười, cũng chăm chú nhìn hắn.
Hai vợ chồng chậm rãi nhắm mắt, chờ đợi giây phút tử vong hàng lâm.
Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ nhàng dựa vào thành ghế, khóe miệng cười đắc ý, Ám Dạ Ma Quân thì có gì hơn người chứ? ha ha ha. . .
Hết thảy đã kết thúc, không có cơ hội quay lại.
"Địa giai, Thiên Ma chưởng!"
Thế mà, ngay tại lúc này, một tiếng lạnh nhạt quát lên truyền vào tai tất cả mọi người, tiếng nói tuỳ tiện thoải mái, chẳng thèm ngó tới.
Xoạt!
Ngay sau đó, trong hư không, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, sau đó cấp tốc mở rộng, chỉ trong nháy mắt, to khoảng mười trượng là một thủ ảnh đen nhánh.
Mà Lôi Kiếm kia hung hăng nện trên thủ ảnh, phát ra tiếng vang thật lớn, khí thế khủng bố cuồn cuộn nhất thời phát tán ra bốn phía nhưng lại không có cách nào di động, tính mạng những người phía dưới nhất thời được bảo toàn.
Tròng mắt ngưng tụ, Bách Lý Kinh Vĩ đột ngột ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn qua, hai tay hung hăng nắm chặt.
Chẳng lẽ hắn đến thật?
Bách tính bốn phía khẽ giật mình, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Ngăn trở, Thiên Cực hình này thế mà bị ngăn trở, sao có thể? Địa giai võ kỹ của thần thánh Bách Lý Ngự Thiên làm sao dễ dàng bị ngăn trở như vậy?
Đến tột cùng là ai, là thần thánh phương nào?
Ào ào ào. . .
Kèm theo tiếng gió phất động, âm thanh quần áo tung bay bỗng dưng truyền vào trong tai mọi người. Tất cả mọi người giật mình, vội vàng quay đầu, nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, thấy một người trẻ tuổi mặc áo trắng, vải trắng buộc che hai mắt, giống như thiên thần hạ phàm, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người lăng không mà đứng, chậm rãi bay về phía đài tử hình, khóe miệng mang theo nụ cười tà dị.
Mà nụ cười này, khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều ngơ ngẩn, không biết vì sao, nụ cười này khiến bọn họ cảm giác hắn vừa thần bí khó lường, vừa mạnh mẽ vô biên.
"Trác Phàm?"
Bách Lý Kinh Vĩ hét lớn một tiếng, kiềm chế kinh hoảng trong lòng, bỗng nhiên đứng lên. Hai mắt run lên, không biết là kinh sợ hay kích động.
Bá bá bá!
Mười vị Kiếm Vương cũng ào ào đứng lên, nhìn bóng người quen thuộc kia trong mắt ngoài kinh hãi, còn kiêng kị thật lớn. Sau khi rung động qua đi, là vui vẻ đến tận cùng.
Trong mắt ngấn nước, Bách Lý Ngự Vũ nhịn không được cười mừng rỡ.
Tiểu tử này, còn chưa chết, hắn. . . còn sống, quá tốt. . .