Ầm!
Bỗng nhiên Bách Lý Ngự Thiên dùng lực, rống lớn một tiếng, toàn thân khí thế đại tác, cánh tay phải Trác Phàm hồng mang đại thịnh, hất lên lưỡi kiếm, hai người dưới cự lực cùng nhau bị bức lui trở về, lướt một đường trên mặt đất.
Trác Phàm trượt hai mươi bước, Bách Lý Ngự Thiên cũng trượt hai mươi bước mới dừng lại, hai người lần nữa đối mặt từ xa, chuẩn bị chiến lần nữa.
Tất cả mọi người hoảng sợ trợn tròn mắt, riêng Bách Lý Kinh Vĩ, càng khó có thể tin: "Làm sao có thể, làm sao hắn có thể đối kiếm với lão tổ tông mà không rơi vào thế hạ phong? Làm sao hắn có được sức mạnh này?"
"Kinh Vĩ, ngươi xem kìa!"
Thế nhưng đúng vào lúc này, Bách Lý Kinh Thế lại vội vàng vỗ đầu vai hắn, chỉ lên bầu trời, hô lớn.
Theo hướng hắn chỉ, thân thể Bách Lý Kinh Vĩ run lên, mọi người nhìn thấy cũng choáng đến ngẩn người.
Cho dù Bách Lý Ngự Vũ, Đan Thanh Sinh hay những cao thủ Kiếm Vương nhìn thấy một màn quỷ dị xuất hiện, cũng cảm giác như đang nằm mộng, bởi vì hiện thực sao có thể xuất hiện một cảnh không thể tưởng tượng như thế?
Chỉ thấy giờ khắc này, toàn bộ bầu trời, đã chia làm hai nửa, đồng loạt đứt gãy, giống như một cầu hình vòm, đứt gãy làm hai. Một con chim bay đi qua nơi đây, lại hoàn toàn không biết nên bay qua như thế nào, khi nó cưỡng ép bay qua, ở chỗ đứt gãy, lập tức đầu một nơi thân một nẻo, bị cắt làm hai.
Mảnh trời hư không bị nhân sinh sinh chém thành hai nửa.
Chuyện này làm sao có thể?
Thế nhưng chỗ gãy kia, chính là chỗ vừa rồi hai người tách ra. Lúc trước hai người hợp lực, kết quả không phân thắng bại, kiếm khí bay thẳng lên trời, chém bầu trời ra làm hai.
Vừa nghĩ đến đây, mọi người nhìn bọn họ càng thêm sợ hãi. Không biết bọn họ tu kiếm đạo đến cảnh giới nào lại có thể trảm được trời không.
Mọi người khó khăn nuốt ngụm nước bọt, nhìn hai người bọn họ với ánh mắt kinh hãi, trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Đây mà là người sao?
Không để ý ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, Bách Lý Ngự Thiên trầm mặc, bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, phóng khoáng nói: "Ha ha ha... Ngươi có thể còn sống đến đến trước mặt lão phu, thật sự quá tốt. Ước định trăm năm trước hôm nay chúng ta kết thúc đi."
"Người thắng quay về Thiên Ma Sơn, đi lên vị trí càng cao, kẻ bại trận sẽ là bàn đạp cho người thắng, vĩnh viễn chôn ở nơi đây!"
Bạch!
Trác Phàm vung ma kiếm, sắc mặt nghiêm túc, lãnh khốc nói: "Ta cũng vì thế mà đến, lấy thân phận cường giả Phàm giai khiêu chiến với cấp bậc cao hơn!"
Mỉm cười, Bách Lý Ngự Thiên cũng nghiêm túc, trường kiếm hoành không, hét lớn: "Được, nhưng người có thể tới đó cũng chỉ là lão phu, ngươi ngoan ngoãn làm phân bón cho trận chiến cuối cùng này của lão phu, lão phu... nhất định thắng!"
Lời vừa nói ra, Bách Lý Ngự Thiên cười lớn, chiến ý tràn đầy. Trác Phàm cũng ngửa mặt lên trời cười, không nói gì, khí thế trên người cuồn cuộn nổi lên.
Những Kiếm Vương Kiếm Tinh giật mình lo lắng, một lần nữa mới hiểu rõ lời của Mộ Dung Liệt vừa nói.
Lão tổ tông hiện thân, chiến một trận này không phải vì Kiếm Tinh đế quốc, mà chỉ muốn oanh liệt đánh một trận. Trác Phàm khổ tâm tính toán, muốn tiêu diệt Kiếm Tinh, nhất thống năm châu, nhưng vừa nhìn thấy lão tổ tông, cũng đem sinh tử của Kiếm Tinh bỏ qua một bên, chỉ đơn thuần muốn chiến một trận, không có tâm tư gì khác.
Cảnh giới cường giả không nhận sự quấy nhiễu của phàm tục.
Trong lúc nhất thời, mọi người như có chút hiểu rõ, khó trách Mộ Dung Liệt nói bọn họ đều không giống lão tổ tông. Quả là thế, bọn họ... Thật không giống...
Hô!
Gió nhẹ lướt qua, những chiếc lá vốn không hoàn chỉnh tung bay giữa hai người, chờ khi những chiếc lá kia hạ xuống, cả hai người lần nữa chuyển động.
Có điều lần này, giữa hai người không có tiếng vang lớn, mà như u linh, lúc ẩn lúc hiện, phóng về phía đối phương. Bên trong thiên địa, từng đạo khí lưu quỷ dị quanh quẩn trước hai người.
"Thiên Nhân hợp nhất cảnh, tiểu tử này cũng đạt đến!"
Ánh mắt co rụt, Bách Lý Ngự Vân hoảng sợ hét to. Lúc trước Bất Bại Kiếm Tôn chém giết Linh thú cấp chín cũng như vậy, trong ký ức hắn vẫn còn mới mẻ.
Vốn hắn nghĩ toàn bộ năm châu chỉ có lão tổ tông có thể đạt đến cảnh giới này, không ngờ Trác Phàm cũng thông hiểu, khiến hắn kinh ngạc mà thốt lên.
Tiểu tử này đúng là kỳ tài, chỉ sợ ngay cả lão tổ tông cũng không sánh nổi...
Ầm ầm ầm!
Hai đạo thần kiếm lần nữa giao kích, hai bóng người lơ lửng không cố định. Mọi người chỉ thấy hai người lúc ở đông lúc ở tây, lúc ở trên, lúc ở dưới, căn bản không nhìn thấy chiêu thức xuất thủ, chỉ thấy tiếng ngâm khẽ vang vọng bên tai. Sau một khắc, âm thanh răng rắc vang lên không ngừng, toàn bộ bầu trời lần nữa chia năm sẻ bảy, biến thành từng khối không gian.
Đã hoàn toàn che kín, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Cảnh giới của hai người đã đạt đến mức độ siêu việt trên cả cao thủ Kiếm Vương, không thể nào nhìn ra được bọn họ xuất thủ thế nào, cũng không hiểu thì làm sao giao thủ?
Lúc này, mọi người mới ý thức được, chênh lệch giữa Kiếm Vương và Bất Bại Kiếm Tôn khá lớn, không chỉ về sức mạnh còn ở cảnh giới. Mà ở hai phương diện này có thể chống lại Bất Bại Kiếm Tôn cũng chỉ có Trác Phàm.
Ầm ầm ầm...
Âm thanh hai người giao thủ vẫn liên tiếp vang lên như cũ, nhưng tất cả mọi người cũng đã tìm không thấy thân ảnh của hai người, chỉ có thể nghe tiếng kim loại va chạm mạnh mẽ, còn có bầu trời không ngừng vỡ vụn, phảng phất như muốn sụp đổ.
Điều này càng khiến mọi người thêm lo sợ, trán toát mồ hôi lạnh. Hai người so đấu về sức mạnh tuy có dư âm tác động đến nhưng so đấu về cảnh giới thì càng khủng bố hơn, bởi vì mọi người căn bản không biết hai người bọn họ giao thủ ở chỗ nào, cũng không biết khi nào nguy hiểm buông xuống, gây nên hậu quả gì.
Thậm chí cao thủ Kiếm Vương cũng bị tác động đến, đầu một nơi thân một nẻo.
Soạt!
Âm thanh xé nát y phục vang lên, mấy người Đan Thanh Sinh nhìn lẫn nhau, lau mồ hôi trên trán, cho dù không nhìn cũng hiểu được, chắc chắn không gian bị tác động đến tê liệt, lại bị xé nát, ngay cả cơ hội kêu rên cũng không có.
Hiện tại hai người theo thiên đạo mà đi, cảnh giới thấp căn bản không cảm giác được, không khác gì người tàng hình.
Mà giờ khắc này, mấy người Kiếm Vương cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hai người này đừng đánh đến bên cạnh mình, nếu không bọn họ ngay cả trốn cũng không biết trốn đâu.
Vù vù!
Thế nhưng ngay tại lúc này, thân ảnh hai người lần nữa xuất hiện, liếc nhìn nhau, nhìn thấy vết rách đầy trời, nhịn không được cùng cười lớn.
"Được lắm, ta chưa bao giờ tưởng tượng ngươi có thể đạt được thành tích cao như vậy trong cảnh giới lĩnh ngộ Thiên Đạo. Chúng ta đều có thể đi theo thiên đạo, vượt xa ngũ giác lục thức người bình thường, nếu chúng ta tiếp tục cũng chưa chắc phân được cao thấp, thôi, không so nữa!"
Hung hăng hơi vung tay, Bách Lý Ngự Thiên quát to. Nghe được lời này, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ không kịp vui mừng, Bách Lý Ngự Thiên lần nữa kêu lên: "Chúng ta so về lĩnh ngộ kiếm đạo. Phách Thiên Kiếm của ta cùng lãnh hội kiếm đạo của người, xem ai cao ai thấp!"
Vừa dứt lời, thân thể Bách Lý Ngự Thiên bỗng nhiên run lên, sấm sét màu tím đầy trời ầm ầm xông tới, xuyên qua khe hở bầu trời, phá vỡ hết thẩy, hóa thành một biển sấm sét màu tím. Tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên ngưng tụ, Phách Thiên Kiếm chỉ lên trời, những lôi mang kia chen chúc, cùng nhau vọt về phía hắn, khí tức khủng bố cuồn cuộn phủ khắp thiên địa, từng đạo kiếm mang hủy thiên diệt địa bốn phía bay tán loạn, kiếm khí tung hoành.
"Hừ hừ hừ, lão phu Phách Thiên Kiếm đạo là Hủy Diệt Kiếm, bất kỳ sức mạnh nào ở trước mặt lão phu đều không chịu nổi, bị đánh thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh. Không có người hoặc vật nào có thể ngăn trước Phách Thiên Kiếm đạo!"
"Thật sao, ngươi tu Hủy Diệt Kiếm, vậy ta tu chính là Thôn Phệ Kiếm!"
Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm nhẹ nhàng di chuyển, khí lưu màu đen cuồn cuộn trong nháy mắt thoát ra tràn ngập cả thiên địa. Những mảnh vỡ chia năm sẻ bảy dần dung hợp bên trong hắc khí, bao lại cùng một chỗ, hóa thành một mảnh bầu trời màu đen. Phàm là những vật xuất hiện trong thương khung này đều bị thôn phệ, không ngoại lệ.
Kết quả, toàn bộ bầu trời xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, một bên tử mang đại thịnh, sấm sét nổ vang, một bên hắc ám xâm nhập, đưa tay không thấy được năm ngón, như dưới địa ngục hố sâu. Cùng với tiếng gầm trầm thấp đáng sợ, khiến mọi người nghe thấy kinh hãi, khó thở, tựa như trong bóng tối ẩn giấu hung thủ nào đó, khiến người ta không rét mà run.
Nhưng cả hai vận dụng sức mạnh thiên địa lại ngang nhau, không ai hơn ai.
Trong lịch sử năm châu gần như không có ai có thể cướp đoạt bầu trời với Bất Bại Kiếm Tôn.
Mọi người chứng kiến sắc mặt càng thêm ngưng trọng, cho dù cao thủ Kiếm Vương da mặt cũng không ngừng run rẩy.
Kiếm đạo quyết đấu, dẫn sức mạnh thiên địa, xem thiên địa là chiến trường, tất cả sự vật trong lĩnh vực này đều bị vạ lây. Nếu người khác có thể không có gì, nhưng hai người này là quái thai Bất Bại Kiếm Tôn và Trác Phàm.
Phách Thiên Kiếm của Bất Bại Kiếm Tôn mang sức mạnh hủy diệt, một khi chạm đến, bị chém thành muôn mảnh. Sức mạnh của Trác Phàm tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng không phải yếu kém gì. Nếu bị sức mạnh của hai người cuốn vào, ngay cả Kiếm Vương cũng không kịp kêu lên hai tiếng.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng mọi người nặng nề, bất đắc dĩ thở dài. Như vậy hai vị cứ chiến cảnh giới như vừa rồi, tuy chúng ta không nhìn thấy bóng các ngươi, chúng ta cũng không chắc chắn, nhưng tốt xấu gì tỉ lệ chính xác cũng không cao.
Hiện tại thì tốt rồi, các ngươi ra chiêu gì chúng ta có thể trông thấy, nhưng thấy thì làm được gì, phạm vi tác động lớn như vậy, dưới bầu trời này của các ngươi, chúng ta trốn đi đâu được chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người vô cùng đau khổ!
Ầm ầm!
Thế nhưng đúng lúc này, hai người lần nữa khai hỏa đối chiến, từng trận sấm sét nổ tung, từng đạo kiếm khí màu tím bay lượn dưới, chỗ đi qua, đều bị hóa thành tro bụi, một số tướng lĩnh Kiếm Tinh không né tránh, vừa chạm đến đã chết không có chỗ chôn, tiếng kêu rên không ngừng.
Dù những người vô tội này là con em nhà binh, Bách Lý Ngự Thiên chẳng thèm để vào mắt, chỉ có Phách Thiên Kiếm hung hăng chém về phía trước, những kiếm mang khủng bố bay thẳng về phía lĩnh vực hắc ám của Trác Phàm.
"Trác Phàm, tiếp chiêu, Tinh Thần Kiếm trảm, hoa rụng rực rỡ!"