Vèo vèo vèo...
Phong minh chói tai vang vọng khắp thiên địa, tiếng sét ầm ầm nổ tung, tiếng gầm rú thê thảm vang lên không dứt, vô số lôi kiếm hung hăng nện trên lĩnh vực hắc ám của Trác Phàm, nhất thời liền đem từng đoàn hắc khí nổ vang tung tóe, trong nháy mắt, nửa thiên khung Trác Phàm khống chế, đã bị xâm nhập hơn phân nửa, một đám tướng lĩnh Kiếm Tinh dưới bầu trời này cũng bị thương vong.
Mấy người Bách Lý Kinh Vĩ nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, lão tổ tông ra chiêu, chiếm thế thượng phong, vẻ mặt bọn họ vô cùng hưng phấn.
Quy Nguyên cảnh vốn xem trọng năng lượng khống chế thiên địa, hiện tại Trác Phàm khống chế bầu trời nhanh chóng bị rút lại, chiến lực cũng nhanh chóng giảm xuống. Dưới một chiêu này, lão tổ tông lại chiếm ưu thế tương đối lớn.
Mấy người Đan Thanh Sinh chứng kiến cũng chau mày, trong lòng bất an.
Cao thủ Quy Nguyên quyết chiến, nếu mất đi bầu trời chẳng khác nào mất đi đại khí, quả thực nguy hiểm.
Có điều, Trác Phàm đối mặt với tình cảnh này lại không chút sợ hãi. Bóng người cao ngạo ẩn trong bóng đêm đen tối, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị, phía trên ma kiếm hắc khí bốc lên cuồn cuộn, đường vân xanh đậm phóng ra ánh sáng băng lãnh.
Bạch!
Lăng không xẹt qua một đường cong, toàn bộ bầu trời đột nhiên run rẩy, năng lượng quỷ dị từ trong bóng tối phát ra. Những lôi kiếm ùn ùn kéo đến, lần nữa bổ tới những hắc khí kia, lại đột nhiên trì trệ, trong nháy mắt chần chờ ba phần, sau đó như viên đá rơi vào trong nước, khí thế mãnh liệt thẳng tiến không lùi nhất thời trở nên chậm chạp, sau đó dần dần dừng lại, sau cùng dường như khảm vào trong không gian màu đen bất động.
"Sao lại thế này?"
Bách Lý Kinh Vĩ nhìn lôi mang đầy trời đang tiến vào bên trong hắc khí, không còn nổ tung, ngược lại đứng im không tiến, bất giác ngẩn ra: "Chiêu này Tinh Thần Kiếm trảm của lão tổ tông khiến phồn tinh vẫn lạc, thường làm đối thủ mệt mỏi vì phòng bị, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể đỡ được một phần mười vạn chủng kiếm mang, nhưng hiện giờ vì sao những kiếm mang này đều bất động?"
Trong lòng của hắn không hiểu, rất nhiều người cũng ngạc nhiên, chỉ có Âu Dương Lăng Thiên đang trọng thương nằm trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, giương mắt nhìn dị tượng trên hư không, nhịn không được lắc đầu bật cười. "Haizz, Trác Phàm quả thật là kỳ tài, lão phu lĩnh hội Phong Thiên Kiếm trên ngàn năm còn không bằng hắn nắm trong trăm năm, lĩnh ngộ thâm trầm, thật sự hổ thẹn!"
"Phong Thiên Kiếm đạo?"
Ánh mắt khẽ híp lại, Bách Lý Ngự Thiên chăm chú nhìn Trác Phàm, dường như cũng nhìn ra điểm này, cười một tiếng, khen: "Rất tốt, năm thanh kiếm thần năm loại kiếm đạo, lão phu sớm muốn lĩnh giáo từng cái, đáng tiếc toàn bộ thiên hạ, không một ai có thể phát huy bốn loại kiếm đạo này đến cực hạn, để chiến với lão phu. Hôm nay ngươi dùng Phong Thiên Kiếm đạo khắc Tinh Thần Kiếm mang của lão phu, xem như để lão phu mở rộng tầm mắt. Nhưng đáng tiếc, ngươi đã mất hơn một nửa thiên không, thì sức mạnh thiên địa cũng rơi xuống hạ phong. Không biết ngươi còn có thể phong ấn lại không, vậy tấn công tiếp theo của lão phu thì sao? Ha ha ha..."
bỗng nhiên Bất Bại Kiếm Tôn cười lớn vang vọng thương khung, tay vung Phách Thiên Thần Kiếm, uy áp khủng bố cuồn cuộn bỗng nhiên từ trong trường kiếm phát ra, đồng thời sấm sét toàn bộ bầu trời cũng ầm ầm không dứt, cùng nhau dâng về phía Phách Thiên Kiếm, trong nháy mắt, tản mát ra ánh sáng chói mắt.
Bất Bại Kiếm Tôn nhìn hắn chăm chú, khẽ cắn môi, nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên huy động một kiếm, bổ về phía trước: "Trác Phàm, một kiếm này của lão phu có thể Phách Thiên Trảm Nhật, không biết Phong Thiên Kiếm đạo của ngươi còn có thể phong ấn đường kiếm tuyệt thế này của lão phu không."
Vèo.
Vừa dứt lời, một tiếng nổ hủy thiên diệt địa vang lớn, một đạo kiếm khí màu tím hóa thành một viên sao băng, trong chớp mắt phóng thẳng về phía Trác Phàm. Chỗ nó đi qua, không chỉ những hắc khí mà còn lôi kiếm dừng lại kia cũng hoàn toàn vỡ vụn, tiêu tán thành hư vô, sức mạnh hủy diệt khủng bố, ngạo nghễ áp về phía Trác Phàm, như muốn thanh trừ hắn hoàn toàn ra khỏi thế giới này.
"Không tốt, Phong Thiên Kiếm đạo chỉ giỏi phong ấn chiêu kiếm, kiếm thức càng linh động càng dễ bị phá vỡ. Thế nhưng lần này, một kiếm của Bách Lý Ngự Thiên là một kiếm Phách Thiên chân chính, đại xảo bất công, cương mãnh bá đạo, chuyên về công phá. Công lực không mạnh hơn mấy lần, Phong Thiên Kiếm lấy nhu thắng cương cũng vô dụng!"
Thấy tình cảnh này, Đan Thanh Sinh không khỏi hoảng hốt, mày nhíu chặt. "Mà hiện tại, công lực bản thân Trác Phàm chưa hẳn mạnh hơn lão gia hỏa kia, cho dù có mượn sức mạnh thiên địa cũng yếu thế. Đối mặt với lão quái vật có Phách Thiên Kiếm, căn bản không có cách ứng đối!"
Bách Lý Kinh Vĩ nghe mà cười lớn, trong mắt hiện ra tinh quang. Dù sao lần này cũng lấy mạng tiểu tử kia.
Thế nhưng dưới thế kiếm cuồng mãnh này, Trác Phàm lại không chút sợ hãi. Trái lại nhẹ nhàng huy động ma kiếm hắc khí vờn quanh, vạch ra vòng tròn trong hư không, đường vân màu xanh trên thân kiếm tản mát ra ánh sáng nhu hòa.
Bạch!
Bỗng nhiên, toàn bộ không gian hắc ám từ thân kiếm Trác Phàm không ngừng huy động, giữa thiên địa nổi lên lốc xoáy. Hắc khí cuồn cuộn mang theo ngàn vạn lôi kiếm trước đó bị phong ấn, gom lại trên thân kiếm, sức mạnh cường hãn mạnh mẽ phát ra.
Mí mắt bất giác run rẩy, Đan Thanh Sinh bừng tỉnh ngộ: "Sao ta lại quên mất, hắn không chỉ lĩnh ngộ Phong Thiên Kiếm đạo mà còn Kình Thiên Kiếm đạo. Cho dù hiện tại hắn có thể mượn sức mạnh thiên địa rất ít, nhưng lão quái vật kia bổ về phía hắn, kiếm mang bị hắn phong ấn, cũng là sức mạnh của hắn. Kình Thiên Kiếm đạo là phương pháp dung hợp, âm dương điều hòa, từ đó mượn lực đả lực. Bằng cách này sức mạnh củaTrác Phàm hoàn toàn không dưới lão quái vật kia. Dù sao Kình Thiên Kiếm đạo cũng thuộc loại kiếm âm nhu, muốn Phách Thiên Kiếm cuồng bá nhất định phải dùng..."
"Một kiếm trùng thiên, Trùng Thiên Kiếm!"
Lúc này, Thượng Quan Phi Hùng cũng chống đỡ thân thể, nhìn cuộc chiến trên bầu trời, khóe miệng mang theo ý cười vui vẻ: "Âu Dương huynh, ngươi có thể tưởng tượng, bốn loại kiếm đạo mạnh nhất năm châu đều hội tụ trên thân một người không? Ha ha ha... Dù sao trước khi gặp tên tiểu quái vật này, ta không dám nghĩ trong thiên hạ lại có người có ngộ tính mạnh như vậy, có thể đem bốn loại kiếm đạo mạnh nhất lĩnh ngộ được cực hạn, riêng Trùng Thiên Kiếm đạo như vì hắn mà được tạo ra. Có nằm mơ ta cũng không nghĩ tới, Trùng Thiên Kiếm ở trên tay một người đạt đến uy lực cường đại như vậy."
Âu Dương Lăng Thiên hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, nhìn ánh mắt rạng rỡ của Thượng Quan Phi Hùng, đột nhiên bật cười, lần nữa nhìn về phía đỉnh đầu, trong mắt mang theo hi vọng.
Không sai, Trùng Thiên Kiếm đạo như được chế tạo riêng cho hắn, trong thiên hạ, đoán chừng không còn ai có thể xuất ra một kiếm mạnh mẽ như thế...
Ầm ầm!
Phong lôi mạnh mẽ, kiếm khí màu tím của Bất Bại Kiếm Tôn một đường hát vang tiến mạnh, hủy thiên diệt địa, thế bất khả kháng.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn một kiếm kia bổ tới, khóe miệng cười nhạt, hồng mang Kỳ Lân Tí đại phóng, trông vô cùng quỷ dị. Nhưng càng quỷ dị hơn là đường vân màu đỏ trên thân kiếm cũng đang tỏa ra vẻ khát máu, hợp với cánh tay phải của Trác Phàm bổ sung sức mạnh cho nhau.
Trùng Thiên Kiếm, phá thiên!
Kiếm khí màu tím đã đến trước mặt, lĩnh vực hắc ám phía hắn dường như bị hủy hơn chín phần, nhưng Trác Phàm vẫn lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh. Ngay sau đó tay xiết chặt, một kiếm mang theo hồng quang lóa mắt mạnh mẽ chém ra.
Bạch!
Hồng mang phóng ra, một kiếm trùng thiên va chạm mạnh mẽ với lôi mang màu tím.
Ầm.
Một tiếng nổ vang, chỉ trong phút chốc, kiếm mang màu tím vỡ vụn thành hư vô, trong nháy mắt tiêu tán không thấy.
Coong!
Trong đầu mọi người như có thần chung mộ cổ ầm vang, nhìn thấy một màn trước mắt mà kinh ngạc đến ngây người, không ngờ một kiếm mạnh nhất của lão tổ tông Bất Bại Kiếm Tôn lại dễ dàng bị phá giải như vậy?Làm sao có thể?
Cho dù bản thân Bất Bại Kiếm Tôn cũng hoảng hốt. Hắn tự nhận Phách Thiên Kiếm của bản thân đã đến cực hạn, cho dù đối phương có tu Trùng Thiên Kiếm đạo đến chí cao cũng làm sao có thể trong nháy mắt...
Thế nhưng nghi hoặc trong đầu hắn còn chưa được giải thì đạo hồng mang kia đã vượt qua sấm sét nổ tung, rất nhanh đến trước mặt hắn.
Điều này khiến hắn càng thêm kinh hãi, thì ra một kiếm vừa rồi của Trác Phàm chẳng những phá kiếm đạo chí cường của hắn, xém chút còn phản kích lại hắn.
Chuyện này tuyệt không có khả năng, hắn không có khả năng phá một kiếm mạnh nhất của lão phu.
Bách Lý Ngự Thiên khó có thể tin, trong lòng hò hét, nhưng sự thật thì bày ở trước mặt. Đối mặt uy áp mạnh mẽ đáng sợ làm cho khí tức của hắn trì trệ lại, Bách Lý Ngự Thiên hung hăng cắn môi, trường kiếm quét ngang về phía trước, tốt hơn nên phòng một kích này trước.
Ầm!
Tuy nhiên điều mà hắn không bao giờ ngờ tới, cho dù phòng bị một kiếm này cũng vượt ngoài dự đoán của hắn.
Hồng mang mạnh mẽ đánh trên Phách Thiên Kiếm, hai tay to lớn mạnh mẽ của hắn không thể ngăn được kình lực một kiếm kia, ngay cả Phách Thiên Kiếm cũng hung hăng nện vào khôi giáp trước ngực, khiến thân thể hắn lùi về sau, muốn dừng cũng không dừng được.
Hắn vô cùng hốt hoảng, ngửa mặt lên trời, hai tay dùng lực hung hăng đẩy lên trên, hồng mang lướt qua Phách Thiên Kiếm, bay thẳng ra ngoài, đâm về phía chân trời.
Ầm!
Lôi hải đầy trời nhất thời xông phá ra một cái động lớn, từng đạo tử lôi không ngừng toán loạn, khó có thể khép miệng cửa động lại, dường như xung quanh động lớn có một loại năng lượng kì lạ, đã chặt đứt câu thông giữa thiên địa cùng Bách Lý Ngự Thiên.
Mọi người nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, ngay cả Bách Lý Ngự Thiên cũng vậy.
Lần nữa liếc nhìn Trác Phàm cầm kiếm đứng ở nơi xa, nhìn hồng mang tản ra, như hòa làm một thể với ma kiếm. Lần đầu tiên Bất Bại Kiếm Tôn, nhân vật mạnh nhất năm châu, tỏ vẻ kiêng dè một nhân loại, trong tay cầm kiếm cũng không thấy hung hăng gấp gáp.