"Đây không phải là thật sự!"
Da mặt co rút dữ dội, thân thể Bách Lý Kinh Vĩ rung lùi từng bước về phía sau, trong lòng lo sợ, hoảng hốt nói: "Không ngờ lão tổ tông lại rơi vào thế hạ phong dưới một kiếm của tiểu tử kia, làm sao có thể?"
Mọi người nhìn rõ hết thẩy, vẻ mặt kinh hoàng, không thể tin nổi. Đường đường là Bất Bại Kiếm Tôn, rốt cục cũng có dấu hiệu bại trận, chuyện này trước kia bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Hoàng Đế Bách Lý Kinh Thế, thân thể yếu ớt, lúc này co quắp ngã xuống đất, vẻ mặt kinh khủng. Nếu lão tổ tông thất vại, cơ nghiệp mấy ngàn năm của Kiếm Tinh phải sụp đổ!
Cho dù mấy người Đan Thanh Sinh, tuy tin tưởng Trác Phàm có thể đánh bại Bách Lý Ngự Thiên, nhưng không nghĩ đến, tiểu tử này lại mạnh tới vậy, một kiếm áp chế. Mà nếu vừa rồi không phải có Phách Thiên Kiếm cản thay cho lão quái vật, có lẽ lão đã bị một kiếm trí mạng rồi.
Tiểu quái vật này lĩnh ngộ Trùng Thiên Kiếm đạo mạnh đến bất hợp lý. Thượng Quan gia chấp chưởng Trùng Thiên Kiếm nhiều năm chẳng khác nào cầm chơi, không bằng trăm năm của ngươi ta.
Thượng Quan Phi Vân nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, trở nên hoảng hốt. Trùng Thiên Kiếm có thể mạnh như vậy sao? Trước kia sao ta không biết?
Cũng chỉ có Tiểu Tam Tử, thẳng tắp sống lưng, lau vệt máu ở khóe miệng, nhìn cánh tay đỏ thẫm của Trác Phàm, bật cười một tiếng, trong lòng sáng tỏ.
Hắn hiểu được, Trùng Thiên Kiếm đạo chính là do sức mạnh Trùng Thiên Kỳ Lân lĩnh hội mà ra, cho nên mới cùng Trùng Thiên Kỳ Lân tương sinh tương khắc. Hôm nay Trác Phàm lấy uy của Kỳ Lân Tí, thi triển Trùng Thiên Kiếm chính là tương sinh một thể, làm ít được nhiều. Cho nên Trùng Thiên Kiếm của hắn mạnh hơn bốn loại kiếm đạo còn lại.
Cho dù lão quái vật kia, Phách Thiên Kiếm đạo đỉnh cấp cũng khó có thể chống lại!
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chiến cục, sắc mặt Bất Bại Kiếm Tôn cũng trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn đổi thủ mạnh nhất đời hắn, con ngươi trầm xuống, trong mắt lộ ra thần quang băng lãnh.
Răng rắc răng rắc...
Chợt, từng tiếng vỡ vụn vang lên, tim Bách Lý Ngự Thiên run rẩy, cúi đầu nhìn lồng ngực mình, lại thấy Tinh Cương khôi giáp rạn nứt ra từng khúc, đúng chỗ Trùng Thiên Kiếm áp đến!
Ý trời, ý trời...
Bách Lý Ngự Thiên thở dài một hơi, trong lòng thầm nói.
Vốn hắn muốn hoàn thành trận chiến ước định trăm năm trước, đường đường chính chính địa đi đến chỗ kia, không ngờ đối phương đã quá mức cường đại, nếu không toàn lực ứng phó, thật sự không có cơ hội nhìn thấy thế giới hoàn toàn mới kia.
Bách Lý Ngự Thiên nhếch miệng, lần nữa nhìn về phía Trác Phàm, trường kiếm vung xuống, trong mắt bốc lên chiến ý mạnh mẽ. "Trác Phàm, tới đi, để chúng ta kết thúc trận chiến đỉnh phong này!"
"Vậy ta không khách khí!"
Hung hăng vung ma kiếm lên, Trác Phàm hét lớn một tiếng, người kiếm hợp nhất, hồng mang lại hiện ra, dùng lực bổ xuống, lần nữa chém ra kiếm mang khủng bố ngút trời, đánh thẳng về phía Bách Lý Ngự Thiên, chớp mắt tới gần.
Thế nhưng lần này, Bất Bại Kiếm Tôn lại không dám khinh thường, tròng mắt chớp động, nghiêng người né sang một bên, Phách Thiên Kiếm che chở bên người.
Trùng Thiên Kiếm xẹt qua Phách Thiên Kiếm, uy áp khủng bố làm cho vết nứt khôi giáp trước ngực hắn càng thêm mở rộng, hắn không tự chủ thở dài.
Trùng Thiên Kiếm mạnh đến đáng sợ, kiếm uy mà đã có uy lực đến vậy, đã gần đến lúc...
Nghĩ như vậy, sau khi Bất Bại Kiếm Tôn tránh thoát kiếm cương kia, lần nữa nhìn qua Trác Phàm, nhưng chẳng biết lúc nào, Trác Phàm đã dẫn ma kiếm, theo sát kiếm cương, đánh đến tận cửa, cười to liên tục: "Ha ha ha... mặc dù Trùng Thiên Kiếm mạnh mẽ, nhưng đối mặt với cao thủ như Kiếm Tôn, thì tỉ lệ chính xác không quá cao, vẫn nên tự ta sáp đến là tốt nhất."
Ầm!
Vừa dứt lời, Trác Phàm xuất ra hồng mang, một kiếm đánh xuống. Bất Bại Kiếm Tôn vội vàng nâng kiếm lên cản, hai kiếm chạm nhau, lần nữa phát ra tiếng vang leng keng. Có điều dưới cự lực của Trác Phàm, Bất Bại Kiếm Tôn lần nữa bị áp chế xuống, ma kiếm đè ép Phách Thiên Kiếm, áp thẳng tắp đến lồng ngực hắn mới dừng lại.
Răng rắc răng rắc...
Cảm nhận áp lực liên tục không ngừng, chỗ vết nứt trên khôi giáp Bất Bại Kiếm Tôn vỡ vụn càng thêm nhanh chóng, thậm chí toàn bộ khôi giáp đều có đường vân màu đen, cảm giác nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Biết tình huống của mình, Bất Bại Kiếm Tôn cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm thanh niên gần trong gang tấc, cũng không chút e ngại. Mặt đỏ lên, dùng lực rống to một tiếng, đẩy Trác Phàm đang tới gần lui trở về.
"Tiểu tử, ngươi dám trắng trợn xâm nhập vào giới của của ta, thực sự buồn cười, Lôi Động khắp nơi!"
Một tiếng gào rít giận dữ, khí thế Bất Bại Kiếm Tôn lại dâng cao, vung Phách Thiên Kiếm trong tay lên, toàn bộ bầu trời vạn lôi lao nhanh, từng đạo lôi kiếm khủng bố từ bốn phương tám hướng hướng bổ về phía Trác Phàm, vô cùng hung mãnh.
Nên biết rằng, lúc này Trác Phàm ở trong phạm vi đại vực của người ta, sức mạnh thiên địa không được hắn khống chế, không có khả năng như lúc trước, dùng Phong Thiên Kiếm phong ấn những lôi mang này. Hai cao thủ Quy Nguyên chiến đấu, mỗi người đều có lĩnh vực của riêng mình, tùy tiện chạy đến lĩnh vực người khác, chẳng khác nào từ bỏ ưu thế sức mạnh thiên địa để bản thân sử dụng, hành động này vô cùng nguy hiểm. Nếu như không nắm chắc một kích thành công, bình thường không ai làm thế.
Nhưng bây giờ, Trác Phàm lại làm việc nguy hiểm này, tự mình sáp lá cà đến thiên địa lôi kiếm của Bách Lý Ngự Thiên. Nếu một chiêu vừa rồi của Trác Phàm thành công thì không nói gì, nhưng giờ người ta phòng thủ được, còn phản công tới.
Lần này, người gặp nguy hiểm là Trác Phàm!
Mà mấy người Bách Lý Kinh Vĩ quan sát, ánh mắt sáng lên, lại có hi vọng.
Nhưng đối mặt với chuyện này, Trác Phàm vẫn thong dong như cũ, không chút bối rối. Ma kiếm đường vân vàng óng trong tay phát ra ánh sáng chói chang, khí tức cuồn cuộn nóng rực, không ngăn được từ trong trường kiếm dâng trào mà ra.
"Phần Thiên Kiếm đạo, phần thiên chử hải, kiếm đãng thương khung!"
Bạch!
Ngửa đầu vung kiếm lên thương khung, một cỗ ánh sáng nóng rực đột ngột tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, trong chốc lát, toàn bộ bầu trời đều nổi lên từng tầng hỏa diễm vàng óng, dường như từng tầng hỏa diễm này ngăn cản giữa bầu trời và mặt đất. Những Tử Lôi kiếm mang, đánh vào phía trên hỏa diễm, phát ra tiếng trầm đục, trong chớp mắt tiêu tán không thấy tăm tích.
Phần Thiên Kiếm đạo cũng tương tự Phách Thiên Kiếm đạo, đều có sức mạnh dương cương nhưng cũng có chỗ khác biệt, Phần Thiên Kiếm đạo thiên hướng về dương bên trong nhu, mặc dù cương mãnh nhưng không bá đạo. Đối mặt với sức mạnh thiên địa nện xuống, lấy nhu thắng cương, đem hết thảy đốt cháy thành hư vô.
Kết quả trong phút chốc, Bách Lý Ngự Thiên mượn sức mạnh thiên địa bổ chiêu tiếp theo, phạm vi kiếm cương lớn, xem như tạm thời đứng vững, tuy chỉ một hơi công phu thôi nhưng cũng đủ rồi.
Bạch!
Sau khi cách ly Bất Bại Kiếm Tôn cùng thiên địa, Trác Phàm sớm đã thăm dò ưu khuyết của đối phương, hắn lắc mình, lần nữa xuất hiện trước mặt Bách Lý Ngự Thiên, trong tay lóe lên ánh sáng đỏ thẫm, Trùng Thiên Kiếm đạo lần nữa hung hăng bổ xuống đầu Bách Lý Ngự Thiên.
Vù!
Lưỡi kiếm phát ra hồng mang, trong nháy mắt liền đến. Hai mắt Bách Lý Ngự Thiên co rụt lại, khẽ cắn môi, nhanh chóng nhấc kiếm, lần thứ hai ngăn lại. Thế nhưng lần này, bởi vì khoảng cách quá gần, lực kiếm cương càng mạnh, bổ đến càng chuẩn. Bách Lý Ngự Thiên đã không có cách nào né tránh, bị thần kiếm chém xuống ngực, tất cả lực đạo thân thể hắn hoàn toàn tiếp nhận.
Soạt!
Trong nháy mắt liền tan nát, khôi giáp của Bất Bại Kiếm Tôn sớm đã dãi dầu sương gió, ầm vang một tiếng, toàn bộ vỡ vụn, lực đạo Trùng Thiên Kiếm cường đại lập tức đâm vào tim hắn, hắn phun ra một miệng máu đỏ thẫm. Sau đó thân thể giống như sao băng mạnh mẽ rơi xuống xuống trung tâm đại địa, khuấy động bụi đất tung tóe, sóng cường đại trùng kích làm cho không ít tướng sĩ Kiếm Tinh phân thành mảnh nhỏ, khí tức bị chôn vùi, mười mấy vạn người gặp nạn.
Mấy người Bách Lý Kinh Vĩ lanh tay lẹ mắt, lần nữa nắm sấp xuống đất mới tránh thoát được, còn người chỗ Đan Thanh Sinh lần nữa nhấc lên khí lực toàn thân, ngăn trở dư âm đánh tới, bảo hộ mọi người đằng sau, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Chờ hết thảy tan thành mây khói, bình tĩnh trở lại, Trác Phàm vẫn tuỳ tiện đứng trên không trung, bầu trời tử sắc đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm tích, tựa như Bất Bại Kiếm Tôn đã không thể khống chế, hoặc là nói giờ khắc này người khống chế đã...
Song đồng ngăn không được run rẩy, Bách Lý Kinh Vĩ nhìn qua hố rộng lớn phía trước, hai mắt vô thần, quỳ rạp xuống đất: "Làm sao có thể, lão tổ tông... Bại?"
"Bách Lý Ngự Thiên đã chết, chúng ta thắng!"
Ngửa mặt lên nhìn trời đã không còn sấm sét vang động, khôi phục bầu trời trong xanh như cũ, Cầm Sắt Kiếm Vương thở dài, hét lớn một tiếng, thân thể kích động run rẩy.
Uy lực Trùng Thiên Kiếm của Trác Phàm quá mạnh, chỉ sợ Bất Bại Kiếm Tôn, cũng chịu không được, nếu như còn có một tia khí tức, một tia dư lực thì sấm sét trên trời sao lại biến mất không thấy gì nữa?
Trọng phạm Thiên Ma Điện và bốn châu cũng ngăn không được hưng phấn kêu lớn. Bọn họ không nghĩ tới, đường đường là Bất Bại Kiếm Tôn, cũng sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ có những Kiếm Vương cùng các tướng sĩ Kiếm Tinh mỗi người đều quỳ rạp xuống đất, giật mình lo lắng, quả thực không thể tin được đây là sự thật.
Lão tổ tông... Làm sao có thể bại?
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, sự thật đã định, tử mang biến mất, Kiếm Tinh vẫn lạc, ngày Đế Quốc thất bại đã đến.
Kết quả người vui vẻ người buồn bã, xen lẫn trong những tiếng hò reo vui vẻ là tiếng kêu gào ai thán, Trác Phàm chăm chú nhìn hố rộng bên dưới, im lặng tỉ mỉ cảm nhận.
Một kiếm vừa rồi tuy mạnh nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến lão già kia trọng thương, không đến mức đòi mạng hắn.
Xì xì xì!
Thế mà, ngay tại lúc này, từng đạo sấm sét nổ tung vang lên, tử sắc lôi mang trong không gian rời rạc, lần nữa xuất hiện.
Một cỗ sức mạnh còn cường đại hơn trước bao phủ bốn phương tám hướng, khiến tất cả mọi người có mặt ngưng lại.
Một thanh âm già nua từ trong hố sâu nhàn nhạt vang lên: "Haizz, nghĩ không ra lại đến một bước này, nhưng cứ như vậy cũng không có ý nghĩa, Trác Phàm..."