Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1804 - Chương 1810: Linh Vương

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1810: Linh Vương

Tất cả mọi người nghe âm thanh già nua quen thuộc bất giác ngẩn người. Ngay sau đó, tất cả mọi người run rẩy không ngừng, có điều trong mắt bọn họ tuy kiêng kị sợ hãi, nhưng cũng có hưng phấn cùng hi vọng.

Kiếm Tinh... Vẫn chưa diệt!

Ầm ầm!

Sấm sét màu tím lần nữa hiện ra giữa nhân gian, toàn bộ bầu trời đều biến thành một mảnh tử sắc, không còn một tia hắc ám. Thậm chí, không chỉ trên trời, mà ngay cả không trung thiên địa, đều đều có tử sắc lôi xà toán loạn, tới lui du đãng.

Chỉ một thoáng, không trung Trác Phàm lập nên, nhanh chóng bị tử mang vờn quanh, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều bị bao vây hết thẩy, không trốn thoát được!

"Chuyện gì thế này?"

Đan Thanh Sinh hoảng hốt thốt lên, một trái tim run rẩy sợ hãi, nhìn cảnh tượng lôi quan tán loạn bốn phía, gần trong gang tấc, trán đổ mồ hôi lạnh: "Đây không phải là sức mạnh thiên địa, đến tột cùng vì cái gì, vì sao toàn bộ thế giới như rơi vào tay lão quái vật kia?"

Ba!

Thế nhưng, lời hắn vừa dứt, một đạo tử sắt lôi mang đánh trúng hắn, khiến hắn bay ra hơn hai mươi mét, sắc mặt một đỏ lên, phun ra một miệng máu đỏ thẫm, trong mắt ngoài sự kinh hoàng, còn hoang mang không hiểu.

Mà bọn người người, nhìn thấy thân này một bên Tử Lôi vậy mà có thể tùy thời công kích, càng là không khỏi kinh hãi, dọa đến sợ mất mật.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Hiển nhiên tại lĩnh vực của lão quái vật kia, nhưng vì sao chúng lại xuất hiện ở đây? Cho dù cao thủ Quy Nguyên cảnh, dẫn sức mạnh thiên địa để khống chế bầu trời, không có khả năng cái gì đều khống chế được. Nhưng bây giờ lại cảm giác thế giới này đều bị hắn chưởng khống. Bọn họ là tù binh trong thế giới của hắn, chỉ cần có chút không phục, sẽ bị hắn tùy tiện xóa đi.

Chuyện này thật sự thật đáng sợ!

Mấy người Cầm Sắt Kiếm Vương và Lăng Vân Thiên đều nhìn Tử Lôi bên cạnh, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Bách Lý Kinh Vĩ cười lớn một tiếng, hung hăng chắp tay, cung kính nói: "Lão tổ tông uy vũ, thiên hạ vô địch. Chỉ cần có lão tổ tông, Kiếm Tinh của chúng ta vĩnh viễn không suy vong. Ha ha ha..."

"Lão tổ tông uy vũ!"

"Lão tổ tông uy vũ!"

...

Nghe hắn nói, những tướng sĩ Kiếm Tinh như được tim máu gà, tay giơ lên đầu liên tục hò hét, ánh mắt hưng phấn vô cùng. Còn những đệ tử Thiên Ma Điện và người bốn châu sắc mặt nặng nề, trái tim như rơi xuống đáy vực.

Bách Lý Ngự Thiên rất mạnh, bọn họ biết, nhưng giờ khắc này, lão quái vật đã không chỉ mạnh đơn giản, mà mạnh đến không thể tưởng tượng, sớm đã vượt qua phạm trù hiểu biết của bọn họ.

Nhìn những lôi mang bên người tán loạn, giống như sẽ giải quyết bọn họ bất cứ lúc nào, trong lòng vừa mới hưng phấn, lại trở nên tuyệt vọng.

Bọn họ như những chú chuột nhỏ bị lão gia hỏa nhốt trong lồng, tùy ý người ta chém giết, mà lão gia hỏa kia, giờ này khắc này đã không còn là người, mà giống một vị thần.

Thế nhưng đối mặt với vị thần đáng sợ này, ai có thể phản kháng được?

Nghĩ như vậy, mọi người không tự nhìn bóng người cao ngạo của Trác Phàm trong không trung, trong lòng giữ lấy tia hi vọng cuối cùng. Trong thiên hạ này có thể chống lại thần, đồng thời đời đời kiếp kiếp đối đầu, cũng chỉ có ma.

Mà tên ma Trác Phàm này, không biết có đủ phân lượng đó không?

Trong lòng có chút do dự, tất cả mọi người âm thầm cầu nguyện, hi vọng lần này, thật sự đạo cao một thước, ma cao một trượng...

Soạt!

Tiếng đá vụn bạo liệt, kèm theo sấm sét nổ vang, thân hình cao lớn của Bất Bại Kiếm Tôn chậm rãi từ trong hố sâu bay lên, toàn thân lôi mang mãnh liệt, như vị thần hàng thế. Tuy nhiên khôi giáp trước người hoàn toàn vỡ vụn, khóe miệng có một vệt máu nhưng tinh mang trong mắt lại càng thâm thúy hơn, khí thế toàn thân càng thêm cuồng bạo.

Mấy người Bách Lý Kinh Vĩ càng thêm vui mừng, lần nữa khàn giọng quát lớn: "Lão tổ tông uy vũ, lão tổ tông uy vũ..."

"Trác Phàm, những phàm nhân này không hiểu nhưng ta nghĩ ngươi hẳn phải hiểu."

Hoàn toàn không để ý đến mọi người Kiếm Tinh vui vẻ, Bách Lý Ngự Thiên chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt đạm mạc của Trác Phàm trên không trung, cười tà dị.

Khẽ gật đầu, Trác Phàm khẽ nói: "Trên Quy Nguyên, Linh Vương cảnh, chưởng khống sức mạnh không trung, nếu cao thủ Quy Nguyên có thể khống chế sức mạnh trên bầu trời, mượn lực trợ chiến thì Linh Vương giống như Đại tướng nơi biên cương, có thể khống chế cả một khu vực không gian. Mỗi một góc nơi này đều lan truyền sức mạnh của ngươi, tất cả ở chỗ này đều bị ngươi đoạt lấy, cho nên có thể xưng Linh Vương!"

"Không sai, quả nhiên ngươi khác biệt với những phàm phu tục tử kia, biết rất nhiều thứ chúng ta không biết!"

Ánh mắt Bách Lý Ngự Thiên sáng lên, cười lớn một tiếng, gật đầu: "Trác Phàm, ngươi biết không, lần đầu tiên ngươi nói với lão phu thiên địa mới phía trên Quy Nguyên, lão phu vẫn luôn hoài nghi, mãi cho đến khi chứng kiến ngươi đánh nhau với Hải Yêu, lòng ta vẫn còn một chút nghi ngờ. Nhưng ngay khi ta hoàn toàn đột phá, đã thật sự cảm nhận được sức mạnh như lời ngươi nói, lúc đó ta mới biết được, ngươi không gạt ta, chuyện này là có thật, Đế Thánh Hoàng Linh Phàm là thật, Thiên Ma Sơn cũng có thật! Cho nên, ta muốn đi xem, không kịp chờ đợi muốn đi gặp một phen. Mà ngay khi ta đột phá không mấy ngày, cũng cảm giác thân thể ta trở nên nhẹ nhàng hơn, như có một loại sức mạnh muốn cưỡng chế triệu hoán lão phu rời đi!"

Vậy sao ngươi còn không rời đi?

Nghe được lời này, mấy người Lăng Vân Thiên chua xót, trong lòng than thở. Sắc mặt Trác Phàm thay đổi, trong lòng suy nghĩ, sau khi đột phá Quy Nguyên quả nhiên không thể ở lại Phàm giai, khó trách Phàm giai không tồn tại cường giả nhập thánh siêu phàm, xem ra đều đã rời đi. Có điều, sau khi rời đi, sẽ đi đâu, vì sao chỗ đó truyền thuyết về chỗ bọn họ ở?

Trác Phàm yên tĩnh suy nghĩ, Bách Lý Ngự Thiên lại nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục nói: "Theo lý thuyết, lão phu cần phải thuận tự nhiên, đi xem một chút thiên địa mới kia. Có điều, lão phu còn nhớ đến ước chiến trăm năm trước, tuy không biết ngươi sinh tử như thế nào, nhưng vẫn muốn chờ đợi. Cộng với Kinh Vĩ nói với lão phu, Đế Quốc sẽ có đại biến. Ta mới cho Luyện Khí Sư chuẩn bị cho lão phi một bộ khải giáp Thập Nhất Phẩm linh binh, nhằm hạn chế tu vi của lão phu, để không bị ép phải rời đi."

"Nhưng không nghĩ tới, theo nguyện vọng của ta, ngươi tới thật, rốt cuộc lão phu cũng sảng khoái chiến một trận, giải quyết triệt để với tiểu tử ngươi, ha ha ha..."

"Đã như vậy, vừa rồi sao ngươi không toàn lực ứng phó?"

Trác Phàm nhíu mày, khẽ cười hỏi: "Là cảm thấy với sức mạnh Quy Nguyên cảnh đã có thể giải quyết ta sao?"

Mỉm cười, Bách Lý Ngự Thiên khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận: "Trác Phàm, nếu ngươi biết Linh Vương cảnh, hẳn phải biết chỗ đáng sợ của Linh Vương cảnh. Nếu ta dùng Linh Vương cảnh chiến với ngươi một trận, không phải quá khi dễ ngươi sao? Lão phu cũng chiến không thoải mái. Thế nhưng tuyệt đối không ngờ đến trăm năm qua đi, ngươi lại mạnh đến trình độ như vậy. Một kiếm vừa rồi, nếu lão phu không phải là Linh Vương, cho dù không chết, chắc chắn cũng trọng thương. Đáng tiếc, Linh giáp Thập Nhất Phẩm đã vỡ vụn, thực lực của lão phu cũng không hạn chế được, chỉ sợ tiếp qua một canh giờ, lão phu sẽ bị cưỡng chế rời đi..."

Nói xong, Bách Lý Ngự Thiên ngẩng đầu nhìn lên thương khung.

Quả nhiên, bầu trời ngoài lôi quang còn có một đạo ánh sáng trắng chói mắt, đang từ từ mở rộng, giống như một lối đi, muốn mang người không nên tồn tại ở thế giới này đi.

"Haizz, vốn định cùng ngươi vui vẻ tái chiến một trận, thật đáng tiếc, giờ khắc này lão phu không có thời gian, ngươi cũng không có sức. Sau cùng, để tri ân đối thủ, lão phu tự mình tiễn ngươi một đoạn đường."

Ngay sau đó, Bách Lý Ngự Thiên thở dài một hơi, tay nâng lên bóp nhẹ vào hư không, lôi mang rời rạc vây quanh Trác Phàm, trong nháy mắt đánh vào chỗ hắn: "Sau cùng, nguyện vọng sau cùng của ngươi là gì, lão phu giúp ngươi hoàn thành!"

Ầm!

Không nói gì, Trác Phàm hung hăng vung ma kiếm lên, một ngọn lửa màu vàng óng ánh phát ra, hoàn toàn hóa lôi kiếm đang bay tới kia thành hư vô: "Kiếm Tôn đại nhân, ngài khách khí rồi, câu nói này cần phải để ta tới nói mới đúng. Trước khi ngài bị cưỡng chế triệu hoán rời đi, ta sẽ cắt đầu ngài trước, ngài có nguyện vọng gì, ta có thể giúp ngài hoàn thành!"

"Ha ha ha... Trác Phàm, ngươi thật cứng đầu, giờ khắc này, ngươi cho rằng ngươi còn có thể thắng sao?" Bách Lý Ngự Thiên cười xùy khẽ nói: "Tuy kiếm ngươi mạnh, nhưng không thể đả thương được lão phu, bởi vì ngay lúc này, không chỉ là vùng trời, mà tất cả mọi thứ nơi này đều thuộc phạm vi lão phu chấp chưởng, ngươi không có chút cơ hội thắng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão phu không muốn dùng thân phận Linh Vương đánh với ngươi, quá không thú vị!"

Vèo!

Thế nhưng lời hắn vừa dứt lời, một tiếng xé gió nhất thời vang lên, kiếm mang đỏ thẫm lần nữa bay lượn trong thiên địa, thẳng tắp chém về phía Bách Lý Ngự Thiên, Trác Phàm toàn lực vung ra Trùng Thiên Kiếm đạo.

Nhưng lần này, Bất Bại Kiếm Tôn lại không thận trọng như vậy, duỗi ra hai cái đầu ngón tay, đan chéo vào nhau.

Vù một tiếng, chuyện không thể tin đã phát sinh, toàn bộ không gian lại trở nên vặn vẹo, mắt thường có thể nhìn thấy được. Trác Phàm chém ra kiếm mang đỏ thẫm, nhất thời chuyển hướng, chệch về bên phải cách Bách Lý Ngự Thiên một mét, đánh thẳng về phía bãi đất trống sau lưng, phát ra một tiếng nổ kịch liệt, bụi đất bay tung tóe.

Bách Lý Ngự Thiên yên tĩnh đứng ở nơi đó, sắc mặt bình tĩnh không lay động, sâu xa lên tiếng: "Lĩnh vực nơi này của ta, ngươi không thể đả thương một sợi lông của ta."

Mấy người Đan Thanh Sinh nghe thấy mà buồn bã, bất đắc dĩ cúi thấp đầu, sắc mặt nặng nề, không cam lòng thật sâu, lóe lên trong đầu.

Vì sao? Vì sao khi xuất hiện một người có thể hạ bệ Bất Bại Kiếm Tôn thì lão quái này vật lại đột phá, nắm giữ sức mạnh đáng sợ?

Lần này, tất cả mọi người xong đời rồi, tất cả kế hoạch đều bị phá hủy, những kế hoạch bọn họ khổ sở dựng lên tất cả đều thành công dã tràng!

Bất Bại Kiếm Tôn, vẫn bất bại như cũ.

Chỉ có mấy người Bách Lý Kinh Vĩ vui mừng ra mặt, nụ cười kéo dài đến ót. Lại không có ai phát hiện, khóe miệng Trác Phàm cũng nhếch lên đường cong kì lạ.

Bất quá, hắn chạm tay vào vải trắng ở mắt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Xem ra... Ta cũng nên toàn lực ứng phó, ha ha ha...

Bình Luận (0)
Comment